• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau sự kiện hôm đó, Tạ Nhã Kỳ và Hà Thích không liên lạc với nhau. Có lẽ là bởi vì cả hai không hiểu rõ lẫn nhau, cho nên cũng cần phải trở về suy nghĩ, còn topic trong diễn đàn của Tạ Nhã Kỳ cũng ngừng đăng từ đó, chủ đề thầm mến này cũng không còn cần thiết.

Đến ngày được nghỉ hè, Tạ Nhã Kỳ mặc một bộ áo trắng quần ngắn. Tháng trước cô đã đi cắt mái tóc dài ngang eo, lúc này đây được cột thành đuôi ngựa. Lúc đi xuống cầu thang, mái tóc đuôi ngựa ở phía sau cứ tung qua tung lại, cực kì tươi trẻ. Cô vừa mới xách hành lý xuống lầu, Lăng Nhược Uẩn đã đứng ở bên ngoài ký túc xá nữ tự nhiên xách hành lý cho cô, “Thu dọn xong hết rồi à?”

Tạ Nhã Kỳ cảm ơn cười với anh, “Cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Lăng Nhược Uẩn khẽ cười, mở cửa xe cho cô ngồi rồi cất hành lý vào cốp sau, lái xe đưa cô về nhà. Vốn dĩ khoa kỹ sư điện tử của Lăng Nhược Uẩn đã thi xong từ hai ngày trước, vì anh biết hôm nay Tạ Nhã Kỳ về nhà cho nên mới lái xe ở nhà tới đây chở về.

Thật ra trong một tháng này, trong mắt người ngoài hai người họ luôn cùng đi cùng về, cùng nhau học tập cùng ăn cơm, giống như một cặp tình nhân vô cùng thân thiết, chỉ thiếu việc người trong cuộc thừa nhận nữa mà thôi.

“Nhã Kỳ, nghỉ hè này anh có thể hẹn em ra ngoài không?” Lăng Nhược Uẩn đưa cô đến trước cửa nhà, lúc anh lấy túi hành lý cho cô thì mở lời hỏi thử, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên là thế nhưng trong đôi đồng tử màu nâu lại lóe lên lo lắng.

Tạ Nhã Kỳ khẽ cười lại với anh, “Đương nhiên là được rồi, để tỏ lòng cảm ơn, qua mấy ngày nữa em mời anh ăn cơm nhé.”

Lăng Nhược Uẩn nhe răng nở nụ cười, gần đây hình như anh lại bị cháy nắng nên đen hơn một chút, hàm răng lại càng trắng hơn da. Sau khi tạm biệt với Nhã Kỳ, anh nhìn theo bóng lưng cô bước đi mà bắt đầu ngẩn ra. Da của Nhã Kỳ rất trắng, vóc người lại hơi gầy, mặc áo dây và quần ngắn càng khiến cho vòng eo cô nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, anh càng nhìn lại càng thêm rung động, đột nhiên nghĩ đến điều gì anh lại gọi cô lại, Tạ Nhã Kỳ tò mò xoay người sang, anh bước tới gần bên nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhưng mà rất nhanh sau đó anh đã thả ra rồi.

Mặt Lăng Nhược Uẩn đỏ bừng hết cả lên, mang theo chút gì đó ngây ngô trong sáng, trong mắt anh lại tràn ngập vui mừng, nhìn vào đôi mắt trong vắt trên gương mặt mơ màng của cô, anh thấp giọng, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Nhã Kỳ khẽ cười, vẫy tay rồi xách hành lý chạy lên lầu, ngay ở giây tiếp theo, trái tim cô lại nhảy lên một nhịp. Nhưng mà cô không hề nhìn thấy, ở cách đó không xa sau một thân cây, có một thiếu niên tuấn tú đeo kính đen đang đứng…

Vừa về tới nhà, Tạ Nhã Kỳ đã luôn miệng kêu nóng, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra ngoài bàn cô cầm đũa gắp mấy miếng thức ăn, “Đói quá đi”.

Mẹ cô từ phòng bếp đi ra, rót một ly nước đưa cho cô, “Kỳ Kỳ, con chờ chút đã, Tiểu Tĩnh sắp về rồi, có cả Tiểu Thích nữa.”

“Ai ạ?” Tạ Nhã Kỳ để đũa xuống rồi cau mày hỏi lại, mẹ cô nói tiếp, “Hà Thích đó, Nhã Tĩnh vừa gọi điện thoại cho mẹ, nó đang ở trạm xe lửa đón Tiểu Thích, sẽ về nhà nhanh thôi.”

“Vâng…” Tạ Nhã Kỳ gật đầu một cái, uống một hơi hết sạch ly nước, đột nhiên cô lại thấy hơi phiền muộn trong lòng.

“A, Kỳ Kỳ, con cắt tóc vậy đẹp đấy, nhưng mà nhìn hơi trẻ con một chút.” Mẹ vuốt ve mái tóc mới của Nhã Kỳ, cảm thấy rất hài lòng, tóc dài quăn cũng đẹp, nhưng mặt cô vốn nhỏ để như vậy thì trông hơi già quá.

Tạ Nhã Kỳ mỉm cười, “Con cũng thấy vậy đấy.”

Nhã Kỳ chạy về phòng lên phòng lên mạng, nhìn tình hình thị trường chứng khoán hôm nay có vẻ rất tốt, cô lại lên trang web của trường kiểm tra kết quả mấy môn thi vừa qua, đa số đều đạt điểm tối đa, tâm trạng mới khá hơn đôi chút. Nhã Kỳ ngồi trong phòng đọc sách được một lúc thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Giọng của Hà Thích và Nhã Tĩnh cũng vang lên sau đó, rồi tiếng mẹ gọi cô xuống ăn cơm. Nhã Kỳ hít một hơi thật dài, ném cuốn sách trong tay qua một bên rồi mở cửa ra ngoài. Cô rửa tay xong thì xới cơm bắt đầu ăn, đầu luôn cúi xuống cực thấp, từ đầu đến cuối cô không nhìn sang Hà Thích lấy một cái. Đồ ăn hôm nay rất phong phú, tất cả đều là những món mà cô thích, không biết có phải do thời tiết quá nóng hay vì khẩu vị của cô không được tốt, cô ăn cũng không nhiều, ăn được nửa chén cơm nhỏ thì đứng dậy rời đi.

Hà Thích đột nhiên gọi cô lại, “Nhã Kỳ, em đợi chút.”

Nhã Kỳ dừng lại, trong ấn tượng của mình, rất ít khi anh gọi tên của cô như thế, chỉ gọi hai chữ sau như có gì thân mật. Cô chậm rãi xoay người nhìn anh, mái tóc đã cắt ngắn hơn một chút, nhìn càng mát mẻ thoải mái hơn ngày trước, anh đưa tay về phía cô, trong lòng bàn tay anh là một chiếc hộp màu tím đáng yêu, anh nói, “Cho em này.”

Hô hấp của Nhã Kỳ hơi chậm lại, theo bản năng cô nhìn về phía Nhã Tĩnh, cậu cũng có vẻ như giật mình kinh ngạc. Không ngờ đúng lúc này mẹ cô lại lên tiếng, “Tiểu Thích, sao con lại khách sáo vậy chứ?”

Hà Thích khẽ mỉm cười, trả lời mẹ cô nhưng cặp mắt tuyệt đẹp đó lại nhìn thẳng vào Nhã Kỳ, “Lúc trước khi Nhã Kỳ đi mua quà cùng cháu, bọn cháu có một mâu thuẫn nhỏ, lần này cháu tới để xin lỗi em ấy.”

Nhã Kỳ cảm thấy khá lúng túng, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lần đó cũng không tính là mâu thuẫn gì đâu. Hà Thích lại đứng lên đi tới trước mặt cô, nhét hộp quà trong tay vào tay cô, nhân tiện còn cúi đầu véo mặt, “Tha cho anh nhé, lần sau anh sẽ không bắt nạt em nữa?”

Động tác này vốn đã rất mờ ám, Hà Thích lại thực hiện ngay trước mặt những người thân của cô một cách tự nhiên thoải mái đến vậy, nụ cười hòa nhã dễ gần như thể một người anh trai đang dỗ em gái nhỏ của mình, làm cho Nhã Kỳ có cảm giác chính cô mới là người vô lý. Lần này cô không dám nhìn ai, nắm chặt hộp quà rồi chạy về phòng mình, trong khoảng thời gian đó sau lưng như đang có gai đâm, cô chỉ sợ bí mật nhỏ của mình như giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ bị mẹ phát hiện ra.

Nhã Kỳ về phòng mở hộp quà, bên trong là một khối thủy tinh màu tím, được điêu khắc thành hoa tai hình bông hồng, màu sắc nhẹ nhàng và lấp lánh, rất đáng yêu. Cô ôm hộp quà ngồi xuống bên cạnh cửa, bàn tay cầm khối thủy tinh màu tím chăm chú nhìn xem, thật ra công thức hóa học của nó chỉ đơn giản là SiO2, nhưng dương như trong đó còn gửi gắm cả ý nghĩa về tình yêu, mà có lẽ bởi vì nhà anh nhiều quà quá, tặng bừa một món cho cô để chơi thôi.

Giữa lúc cô còn đang đắm mình trong suy nghĩ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cô buồn bực mở cửa ra, Nhã Tĩnh hì hì nhanh chóng lẻn người vào, ném một đống đặc sản cậu mua khi ở ngoài vào lòng cô. “Món chị thích ăn đấy.” Cùng đi vào sau lưng cậu là Hà Thích, Nhã Kỳ có vẻ không vui, nhíu mày một cái rồi xoay người ngồi xuống trước máy vi tính, không nói lời nào.

“Nhã Kỳ à, con cái nhà chúng ta phải biết lễ phép lịch sự, người ta đưa quà tặng thì chị cũng nên bày tỏ gì đấy chứ.” Lúc này rồi mà Nhã Tĩnh còn đùa dai, nhìn chiếc bông tai xinh xắn bên tay trái Nhã Kỳ, cậu cảm thấy Hà Thích rất có lòng. Nhưng mà Nhã Kỳ cứ không nói câu nào, im lìm bực bội không lên tiếng, nhất định Hà Thích đã làm gì khiến chị ấy không thể dễ dàng tha thứ rồi, cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta rồi ngồi xuống bên cạnh Nhã Kỳ, nhìn máy tính, “Kiếm tiền được chứ?”

“Ừ…” Nhã Kỳ đáp một tiếng, cô cảm thấy Hà Thích đang nhích tới gần mình, hai tay để sau ghế cô, hơi cúi người xuống, dựa vào cô rất gần, hơi thở phảng phất sau cần cổ. Máy lạnh trong phòng vẫn đang mở nhưng cô lại cảm thấy nóng bừng, trên trán ứa ra mồ hôi hột. Nhìn máy tính nhưng chính cô cũng không biết mình đang xem cái gì.

Hồi lâu sau cô nghe Hà Thích hài hước nói sau lưng, “Tạ Nhã Kỳ, từ bao giờ em trở nên khó hiểu thế hả?”

Nhã Kỳ đáp lại, “Em vốn khó hiểu mà.”

“Buổi chiều ba người chúng ta đi chơi bóng rổ đi, trường trung học đang thi cuối kỳ, chắc bây giờ không có ai trên sân đâu.”

“Lười đi, trời nóng lắm.”

“Vậy vào thành phố ăn kem đi?”

“Trời nóng nực, không đói bụng.”

“Bên trong có máy lạnh mà.”

“Dù sao cũng không đi với anh”

Hà Thích thở dài một hơi, nhìn về phía Nhã Tĩnh cười khổ, “Cậu nhìn đi, cô ấy giận tớ rồi.”

Vẻ mặt Nhã Tĩnh vẫn không hề thay đổi, cậu châm biếm, “Nhìn đi, chị ấy không thích cậu đâu.”

Mặt Nhã Kỳ ửng đỏ, cô đưa tay vỗ vào đầu Nhã Tĩnh, “Em đừng có nói bậy bạ.”

Hà Thích vội hỏi, “Vậy em thích anh à?”

Nhã Kỳ hừ lạnh, “Em không muốn nó nói chuyện với anh.”

Ngón tay Nhã Tĩnh gõ trên bàn, tròng mắt híp lại, “Hai người yêu nhau phải không, sau đó cãi nhau? Hay là có người thứ ba chen vào?”

Nhã Kỳ chỉ cảm thấy Hà Thích lại nhích tới gần cô hơn một chút, lúc này cô đang bị vây lại trong một khoảng không gian rất nhỏ, dường như càng lúc càng nóng thêm. Hai người kia vẫn nói qua nói lại, mồ hôi trên mặt đổ càng nhiều, cô nói, “Chị với anh ấy chẳng có chuyện gì cả, anh ấy là anh ấy, chị là chị…”

“Nhã Tĩnh, cậu có thể ra ngoài một chút không, mình có chuyện muốn nói với cô ấy.” Hà Thích cắt đứt lời cô nói, quay sang nói với Nhã Tĩnh.

“Không được, cô nam quả nữ ở một phòng nguy hiểm lắm.” Nhã Tĩnh không chịu đi, đùa giỡn thì có thể, nhưng Nhã Kỳ là chị gái của cậu, là công chúa nhỏ mà cả nhà cậu yêu thương, sao cậu có thể để cho chị mình gặp nguy hiểm được đây.

“Ba phút thôi, cậu thân sĩ một tí đi.” Hà Thích không nhịn được, kéo anh, “Làm người đừng thất đức quá, cẩn thận sinh con không có □.”

“Cậu…” Thiếu chút Nhã Tĩnh đã nữa chửi thề, gắng nhịn đi ra ngoài, “Một trăm tám mươi giây, không cho phép vượt quá thời gian.” Nhã Kỳ buồn rầu, lạnh lùng nhìn Hà Thích, “Anh đừng cố tình gây sự nữa, rốt cuộc anh muốn nói gì với em?”

Hà Thích quay lại làm một động tác với cô, “Em đứng lên.”

“Làm gì?” Nhã Kỳ chẳng hiểu gì nhưng vẫn đứng lên theo, một khắc sau Hà Thích đã ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt, cằm để trên đầu cô, khàn giọng nói, “Anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK