Thỉnh thoảng, Nhã Kỳ lại lôi nhật kí ra viết. Thi Mộng thật sự thấy khó hiểu với thói quen này của Nhã Kỳ, cô cảm thấy việc viết nhật kí đã quá lỗi thời rồi. Mà thời gian này Nhã Kỳ càng kì quặc hơn, thỉnh thoảng cô ấy nhìn trời rồi ngẩn người cười một mình, dáng vẻ giống như nữ sinh đang yêu lại dường như không giống lắm. Cuối cùng không nhịn được, tò mò hỏi: “Nhã Kỳ, gần đây cậu chẳng chịu ra ngoài, cậu có chuyện gì à?”
Nhã Kỳ vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhịn được mà cười, ”Thi Mộng, tình cảm của cậu với người yêu trước hay sau khi xác lập quan hệ tốt hơn?”
“À… Đương nhiên là sau khi xác lập rồi.” Thi Mộng sửng sốt, hiếu kỳ hỏi, “Cậu với Lăng Nhược Uẩn thế nào rồi? Ngày hôm qua tớ tới thư viện, thấy cậu ta ở đấy, sao cậu lại không đi?”
Nhã Kỳ cụp mắt, hơi đỏ mặt, vẻ mặt ngại ngùng, ” Tớ phải tìm cơ hội nói cho cậu ta biết, tớ có người yêu rồi.”
“Bạn trai? Tớ có nghe nhầm không đấy?” Thi Mộng bỗng chốc cảm thấy mơ hồ rồi ngay lập tức kích động, lòng hiếu kỳ nổi lên, cô chưa bao giờ nghe thấy chuyện Nhã Kỳ có bạn trai, trong mắt cô, Nhã Kỳ là người bình tĩnh, ít nói, mọi lời nói, cử chỉ đều thể hiện sự lễ độ. Tuy gia đình của cô ấy có điều kiện, nhưng cô ấy lại bình dị, gần gũi với mọi người, hơn thế nữa, cô ấy lại tài giỏi, làm được rất nhiều việc. Cũng chính vì thế mà cô cảm thấy Nhã Kỳ là người sẽ không dính khói lửa nhân gian, chuyện quan hệ nam nữ đương nhiên cũng chẳng liên quan tới cô ấy. Một người ưu tú như Lăng Nhược Uẩn, cô ấy cũng không coi trọng. Hôm nay lại xuất hiện một người bạn trai, không thể trách cô hiếu kỳ được, “Bạn trai cậu ở đâu ra vậy, học kỳ này cậu ít ra ngoài lắm mà, nói đi, nói đi.”
Nhã Kỳ nhìn cô cười rạng rỡ, sau đó lấy điện thoại di động ra, hình nền điện thoại là hình Hà Thích, anh mặc chiếc áo nỉ có mũ, môi khẽ cười, Thi Mộng ngẩn ngơ nhìn hình, lúc lâu mới hét một tiếng, “Cực phẩm, a, cực phẩm, thèm nhỏ nước rồi.”
Trong ấn tượng của Nhã Kỳ, Thi Mộng là cô gái dịu dàng, ít nói, rất ít khi tâm trạng của cô ấy bộc phát như vậy. Điều này càng chứng tỏ Hà Thích thật sự có sức hấp dẫn, một tấm hình thôi mà cũng có thể vô tình giết người.
Nhã Kỳ đắc ý, đoạt lại điện thoại từ tay Thi Mộng, “Thế nào, không tệ đúng không?”
“Không sai, quả là không tệ.” Thi Mộng không biết dùng từ nào để miêu tả chính xác cảnh này, cả người cứ như bị điện giật, còn muốn nhìn tiếp, lại thấy Nhã Kỳ giấu di động đi. Thi Mộng ngơ ngác hỏi, “Cuối cùng tớ cũng hiếu tại sao cậu không chọn Lăng Nhược Uẩn, bạn trai cậu tên gì vậy?”
“Hà Thích”.
“Ừ, dáng vẻ anh ấy đúng là không phải người thường, vượt xa mọi người.”
Nhã Kỳ lén vui mừng, cô phát hiện ra người ngoài khen Hà Thích còn khiến cô vui vẻ hơn khen mình, đây chính là lòng hư vinh của con gái.
Mặc dù nửa tháng trôi qua chậm chạp nhưng cuối cùng ngày mong chờ đó cũng đến. Ngày cuối cũng của tháng chín, buổi chiều cô không có tiết học, Nhã Kỳ khởi hành luôn, nhưng không ngờ hôm nay có rất nhiều người đi xe, cô chỉ có thể mua được vé cuối, lại còn phải chờ hai tiếng rưỡi. Nhã Kỳ ngồi trên ghế thở dài, nóng lòng muốn bay đến bên cạnh Hà Thích.
Cô không cho Hà Thích biết hôm nay mình sẽ đến, cô muốn cho anh sự bất ngờ nên đã nói mình mua vé xe ngày mùng một. Cô ngồi trên ghế nhắn tin cho Hà Thích, “Anh đang làm gì đấy?”
Ba giây sau, di động báo có tin nhắn tới, “Anh đang đi học.”
“Anh học môn gì vậy?”
“Số học tích phân. Em đang làm gì vậy?”
“Đi dạo phố, chờ xe thôi.” Nhã Kỳ cúi đầu gửi tin nhắn, khi ngẩng đầu lên thấy một đứa bé đang mút tay, chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa ngón tay trong miệng ra, dưới con mắt sợ hãi của cô, ngón tay dính đầy nước miếng cứ thế mà bôi lên váy của cô. Nhã Kỳ đầu đầy vạch đen, đứa bé còn có vẻ rất vui mừng, nắm chắc váy cô. Nhã Kỳ há to miệng mà không nói được câu nào, đây là cái váy cô mới mua chỉ để mặc dịp đến gặp Hà Thích đấy….
Mẹ đứa bé vội vàng muốn lôi đứa nhỏ đi, nhưng thằng bé cứ cầm váy cô mà kéo, có vẻ như nó rất thích Nhã Kỳ, còn định nhào vào lòng cô.
“Ngoan nào, buông chị ra nhanh lên…” Mẹ đứa bé không dám dùng sức, chỉ dụ dỗ nó. Thế mà nó vẫn như cũ, còn nhìn Nhã Kỳ cười, vừa cười vừa chảy nước miếng. Nhã Kỳ nhìn đứa trẻ hồn nhiên vẫn còn cười, lòng lại mềm đi. Còn cái váy này, có lẽ không thể trở lại nguyên dạng rồi.
Nhã Kỳ gửi tin nhắn cho Hà Thích, “Có đứa trẻ con bôi nước miếng vào váy của em rồi, huhu…”
“Đánh nó, dám mơ tưởng đến người của anh.”
Nhã Kỳ phì cười, cúi đầu trêu chọc đứa trẻ, dùng sức véo má nó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó phút chốc trông béo mập. Cô lại gửi tin nhắn cho Hà Thích “Thật ra đứa bé này đáng yêu lắm, em véo má nó, thích lắm.”
“Anh cảm thấy gen của anh có thể tạo ra đứa trẻ tốt hơn.”
“…” Được rồi, Hà Thích, anh đâu cần nói mấy lời lệch lạc như thế. “Em nói thật đi, đi xe lúc mấy giờ để anh biết mà đến đón.”
“A, anh không ngạc nhiên à…3h”
“Muộn như vậy sao? Vậy em cứ mua chút đồ ăn lót dạ đi, lúc nữa lại đói đấy.”
“Được.” Nhã Kỳ đáp một tiếng, bỗng nhớ ra điều gì, thò tay vào túi hành lý, lấy ra một gói đồ ăn vặt trông rất đẹp, quơ quơ trước mặt đứa trẻ. Thằng bé bị vật mới hấp dẫn, lập tức bỏ cái tay đang cầm váy cô, đưa tay cầm túi đồ ăn vặt cho vào miệng, nước miếng chảy ròng ròng. Mẹ đứa nhỏ đưa khăn giấy cho Nhã Kỳ, bối rồi cảm ơn cô rồi lại nói xin lỗi.
Nhã Kỳ khẽ cười, lắc lắc đầu tỏ ý không sao cả. Hôm nay cô mang rất nhiều đồ ăn vặt cho Hà Thích, còn đặc biệt mang cho anh hai chiếc khăn, màu sắc tao nhã, chắc chắn hợp với anh. Nhã Kỳ không muốn làm phiền anh học bài nên không gửi tin nhắn cho anh, đành cầm điện thoại lên mạng đọc tiểu thuyết giết thời gian. Cuối cùng cũng qua hai giờ chờ đợi, cô xách hành lý lên xe, mặc dù phải ngồi lâu nhưng cô cũng không thấy khó chịu lắm. Lúc cô đang mơ màng ngủ thì nhận được điện thoại của Hà Thích, “Em đang trên xe à? Đang ngủ sao?”
“Ừm, anh đang ở đâu đấy, tan học rồi à?”
“Ừ, anh đang ở nhà trọ, dọn giường cho em.”
“Vâng”. Cô đỏ hết mặt rồi
“Chờ một lúc nữa anh đi mua đồ ăn, em muốn ăn gì nào?”
“Ừ… Sao cũng được.”
“Vậy thì tí em đến chúng mình ăn tối ở tiệm cơm dưới lầu, anh bảo cô chủ quán chuẩn bị mấy món cho em.”
“Hà Thích, anh nhiệt tình quá đấy.” Nhã Kỳ toét miệng cười
“Vì có người còn nhiệt tình hơn, chẳng ngại đường xá xa xôi cực khổ đến tìm anh, lại còn tới trước…” Hà Thích ngập ngừng rồi hỏi tiếp, “Em còn có yêu cầu gì không, anh đi mua cho em.”
“Em muốn ăn trái cây, ăn quýt ấy.”
“Quýt nóng lắm, đừng ăn.”
“Ơ…”
“Anh mua táo cho em nhé, quả vừa to, vừa ngọt.”
“Không muốn, em chỉ ăn quýt thôi.”
Hà Thích khẽ cười, “Tùy hứng, lúc nữa anh xuống lầu mua cho em.”
Nhã Kỳ che miệng cười rất vui vẻ, cúp điện thoại, lại mơ màng ngủ, không biết qua bao lâu lại nhận được điện thoại của Hà Thích, “Anh đến bến xe rồi, em đừng ngủ nữa, buổi tối lại không ngủ được.”
“Vâng.” Nhã Kỳ ngáp một cái, nhìn đồng hồ, “Em cũng sắp đến rồi.”
Hôm nay không tắc đường, xe đi rất nhanh, gần nửa tiếng xe đã tới bến. Nhã Kỳ bước xuống xe, chân còn chưa chạm đất, đã bị người ta ôm vào trong lòng, cô hốt hoảng, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến cơ thể cô thả lỏng, dựa cả người vào lòng anh. Hà Thích hôn hai bên má cô, “Cuối cùng em cũng tới, anh chờ em đến khổ.”
Nhã Kỳ nhìn gương mặt ngày nhớ đêm mong, chỉ biết cười ngây ngô, cô còn phải đợi hai giờ mới được lên xe, rõ là khổ hơn mà. Hà Thích buông Nhã Kỳ ra, xách hành lí giúp cô, lấy chai sữa tươi nóng đưa cho cô, “Anh vừa mua đấy, uống cho đỡ đói đi.”
Tay còn lại của anh nắm chắc tay cô, dắt cô đi ra ngoài. Ở đây nhiều phương tiện giao thông, Hà Thích đỗ xe hơi xa, anh để cô ngồi vào xe, sờ khuôn mặt cô, cười khổ, “Em lại gầy rồi, em nhớ anh quá hả?”
Nhã Kỳ nhìn anh, chậm rãi uống sữa, tim đập thình thịch, nhưng lại nói ra lời oán hận, “Hà Thích, thật ra em ghét anh lắm.”
Hà Thích cũng thở dài, “Anh biết, anh cũng ghét anh lắm.”
“Điểm của em hoàn toàn có thể vào đây học.”
“Không nói nữa, ngoan nào.” Hà Thích đặt tay sau gáy cô, kéo cô lại gần, hôn nhẹ lên môi cô, rồi buông ra ngay, ánh mắt cũng mang ý cười, “Tiểu biệt thắng tân hôn không phải tốt hơn sao? Bây giờ anh đưa em đi ăn cơm, rồi đưa em về nghỉ ngơi nhé.”
Không biết do giọng nói của Hà Thích có phần mập mờ hay tại Nhã Kỳ nghĩ sai, cô lại đỏ mặt nữa rồi.
Hà Thích nhấn ga, nói, “Hôm nay em mặc rất đẹp.” Lúc nói anh không nhìn cô, có thể anh không quen nịnh con gái, hoặc anh thấy ngại khi nói mấy điều này. Nhã Kỳ vô thức khẽ cười, giống như vừa được nếm mật ngọt.
“Thật sao?” Cô cắn ống hút, hỏi vu vơ.
“Ừ, rất đẹp, dù sao nhìn đẹp hơn thời trung học.”
“Khi đó em xấu lắm à?”
“Tóc ngắn hơn, còn đanh đá? Ây, cơ bản là anh cũng chẳng nhìn kĩ nữa.”
“…” Nhã Kỳ hừ lạnh, tỏ ý không muốn nói chuyện.
“Ngày mai đến trường học đi dạo nhé? Anh đưa em đi ăn sáng.” Sau khi anh nói lại không nghe thấy cô đáp lời, lúc chờ đèn đỏ quay sang nhìn cô, thấy cô đang cúi đầu dường như đang suy nghĩ điều gì, “Sao vậy? Sợ à?”
Nhã Kỳ giơ năm đấm lên, tức giận nói, “Hoa khôi của khoa, hoa khôi của trường đều chết hết đi…”
Hà Thích: “…”
Hai người đến quán cơm dưới lầu nhà Hà Thích, lúc hai người đến, cô chủ quán cũng vừa mang thức ăn lên, hương thơm tỏa ra rất hấp dẫn. Lúc đầu Nhã Kỳ chẳng cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy đói lắm rồi, thức ăn ngon miệng, cô phá lệ ăn một bát cơm đầy.
Hà Thích còn múc canh cho cô, Nhã Kỳ cũng uống hết, hài lòng lấy khăn lau miệng, cùng anh nói chuyện rồi mới trở về.
Nhã Kỳ đến phòng trọ, lấy đồ trong hành lí đem cho Hà Thích, cô nói : “Lần trước anh ở nhà em, em thấy anh thích ăn cái này, cho nên mang cho anh đấy.”
Hà Thích cũng chẳng ngại việc vừa mới ăn cơm xong, xé một túi quà vặt rồi thưởng thức, “Anh đúng là rất thích cái này.”
Sau đó Nhã Kỳ lại đưa khăn cho anh, “À, em biết anh thích khăn kiểu này, trong cửa hàng có bán, em thấy rất hợp với anh nên đã mua.”
Trong mắt Hà Thích, đồ ăn vặt không phải quà cáp gì, chỉ như hai người đưa nhau đi ăn, nhưng khăn lại khác, đây là quà của cô, cô còn biết anh thích cái gì, mấy hôm nay trời lạnh, cổ cũng cảm thấy hơi lạnh, anh ôm Nhã Kỳ vào lòng, cùng cô tận hưởng thời gian ấm áp này.
Nhã Kỳ nằm trong ngực anh, cọ mặt lên áo anh, cô rất thích thời khắc này, chỉ có được anh ôm mới cảm thấy chân thật nhất.
Hết chương 30