Nhã Kỳ kéo chăn đắp lên trên người, che người đấy anh ra, giọng cô mềm nhũn không sức thuyết phục: “Mặc kệ anh, em không làm nữa đâu.”
“Em đã được thỏa mãn rồi thì không được ngủ trước.” Hà Thích cười xấu xa, ôm cô vào lòng rồi vừa hôn vừa mơn man bên cổ cô đầy nóng bỏng.
Hà Thích có yêu cầu rất cao với bất cứ chuyện gì, mọi việc đều phải được làm với chất lượng tốt nhất, ngay cả chuyện phòng the cũng vậy. Do khoảng thời gian trước tiến hành chiến tranh lạnh cộng với công việc bận rộn nên dù là nằm cùng giường nhưng hai người đều không làm gì. Hôm nay, bị men rượu kích thích nên lòng anh càng ngứa ngáy khó chịu, hơn nữa Nhã Kỳ sắp đi công tác, anh lại phải ở nhà một mình, vì vậy nhân hôm nay “ăn” cô sớm trước khi quá muộn.
“Hà Thích…” Nhã Kỳ há mồm cắn anh: “Lần trước mẹ đã nói rồi, thanh niên chúng ta không thể quá sức ở phương diện này, bởi vì quá sức không tốt cho cơ thể.”
“Thật ra do mẹ sợ anh mệt thôi.” Hà Thích quay lại cắn lên cổ cô.
“Rõ ràng người mệt là em mà.” Cô tức giận. Hà Thích tỏ vẻ hết sức đồng ý bằng cái gật đầu: “Ừ, Nhã Kỳ nhà ta có thân hình nhỏ bé không biết có thể chịu đựng được anh hay không nữa…”
Sáng sớm hôm sau Nhã Kỳ phải lên máy bay sớm, lúc cô dậy lại trời còn chưa sáng. Cô ngáp ngủ, mơ mơ màng màng lật chăn đi ra khỏi cái giường nơi mà hôm qua cô đã bị Hà Thích trừng trị. Cô không muốn đánh thức Hà Thích vì hôm qua anh xem báo cáo đến rất khuya. Lúc chuẩn bị ra cửa để đi, cô chợt phát hiện Hà Thích mặc quần áo ngủ đứng ở cửa phòng ngáp, tóc anh còn có chút rối: “Em phải đi rồi hả?”
Nhã Kỳ hơi ngạc nhiên vì không biết anh thức dậy làm gì: “Anh ngủ thêm một lát nữa đi, em gọi taxi ra sân bay cũng được.”
Hà Thích lại ngáp một cái rồi xoay người cầm chìa khóa xe sau đó đi đến cầm va-li cho cô: “Đi thôi, để anh đưa em ra sân bay.”
“Ơ…”
“Anh đưa em ra sân bay rồi về ngủ tiếp.” Hà Thích còn thấy vợ mình còn do dự nên kéo thẳng cô ra ngoài. Đi được nửa đường, anh đang lái xe chợt nhăn mặt: “Còn chưa ăn sáng mà đã đi rồi?”
“Ừm.”
Hà Thích dừng xe gần một cửa hàng bán đồ ăn sáng, mua một ly sữa nóng và ít sủi cảo cho cô: “Em ăn lót dạ trước đi.”
“Vâng.” Nhã Kỳ nhận lấy túi đồ từ tay anh rồi từ từ ăn. Hà Thích đưa vợ đến sân bay, lúc chuẩn bị quay về liền dặn dò: “Không được tắt máy đâu đấy, phải cẩn thận chú ý an toàn.”
“Vâng.” Nhã Kỳ gật đầu và ôm chầm lấy anh, khẽ khàng hôn: “Em đi nhé!”
Hà Thích nhìn theo bóng dáng vợ đi mà trong lòng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, tâm trạng hôm nay không tài nào vui nổi. Anh về nhà ngủ bù rồi ăn mặc chỉnh tề đến trường, học xong lại thay quần áo thoải mái đến nhà họ Tạ ăn cơm, sau đó anh mới tìm Nhã Tĩnh chơi game.
“Giời ơi, sao hôm nay lại đến tìm tớ thế này?” Nhã Tĩnh không rời mắt khỏi màn hình cất lời.
Hà Thích đáp: “Nhã Kỳ không ở nhà nên tớ thấy buồn.”
“Buồn cái quái gì!” Nhã Tĩnh ngạc nhiên vô cùng: “Hồi đó Nhã Kỳ xa cách cũng đâu có thấy cậu buồn.”
“Kẻ chưa được khai trai như cậu thì hiểu được cái gì.” Hà Thích nói sâu xa, động tác hai tay thành thạo.
Nhã Tĩnh thoáng dừng: “Ông đây không phải là xử nam.”
“Cậu có hai Ngũ cô nương à?”
“Hà Thích, con mẹ nó cậu thật biến thái.”
Hà Thích cười đầy mờ ám, tự dưng nhớ đến gì đó: “Nhã Tĩnh này, thím hai nhà tớ có đứa cháu gái, lần trước Nhã Kỳ cũng đã gặp rồi, hay để tớ giới thiệu cho cậu nhé?”
“Ông đây không cần cậu giới thiệu người yêu cho đâu!”
“Cấm dục lâu ngày, cậu nhìn lại mình xem, không có người yêu suốt ngày chìm đắm trong trò chơi hư cấu không tốt đâu.” Hà Thích ngoại trừ biểu hiện chững chạc già dặn khi đi học thì ngược lại ở bên ngoài đối với người thân quen luôn có bộ dạng không đứng đắn.
“Tớ nói với cậu này, bây giờ đi chỗ nào không thấy đàn ông chứ? Tớ sợ có người sẽ lầm đường lạc lối. Giả sử cậu là anh rể tớ, tớ nghĩ mình nên nhắc nhở cậu.” Nhã Tĩnh hoàn toàn không muốn nói chuyện với Hà Thích, bây giờ cậu hối hận là tại sao không đi làm mà lại chơi cùng Hà Thích. Tên này toàn thích đả kích người khác.
Hai người chiến đấu một hồi trên điện thoại sau đó lại chơi một trận bóng rổ. Thấy trời sắp tối, Hà Thích cười tủm tỉm nói với Nhã Tĩnh: “Nhã Kỳ cũng muốn về sớm, tớ phải gọi cho cô ấy đã, để xem cô ấy đang ở đâu.”
Anh chưa kịp lấy điện thoại ra thì chuông điện thoại đã vang lên, là Nhã Kỳ. Hà Thích nghe điện thoại, còn thở dài quay sang nói với Nhã Tĩnh: “Do có chút chuyện nên ngày kia Nhã kỳ mới về được.”
Nhã Tĩnh lau mồ hôi trên trán: “Vậy cậu lại ở nhà một mình đi, tớ về trước đây. Còn nữa, ngày mai cậu đừng tìm tớ.”
Hà Thích bá vai Nhã Tĩnh: “Em vợ, chúng ta đi uống rượu đi.”
Nhã Tĩnh cười lạnh lùng nhìn Hà Thích, thâm thúy sâu xa nhìn anh: “Nhã Kỳ mới không ở nhà có một ngày mà cậu đã muốn đi làm chuyện xấu rổi.”
Hà Thích đấm Nhã Tĩnh một đấm: “Đầu óc cậu nghĩ gì vậy, nói về chuyện dêm đó, quán kia Nhã Kỳ cũng có hơn nửa cổ phần, tớ coi như cũng là ông chủ đi.”
“Hừ.”
Hà Thích dẫn Nhã Tĩnh đi, anh vừa đi vừa gọi điện thoại: “Thím hai, lần trước thím bảo muốn cháu giới thiệu bạn trai cho cháu gái của thím sao, đúng lúc hôm nay cháu có một… Mặt mũi ạ, là em trai của Nhã Kỳ, thím cũng đã gặp rồi đó. Tính cách ư, không kém điểm nào…”
Nhã Tĩnh im lặng một bên tức đến ói máu: “Mặt mũi của ông đây đã bị cậu làm mất sạch.”
Hà Thích để điện thoại xuống thấy Nhã Tĩnh còn chưa tình nguyện đi: “Này Nhã Tĩnh, một lúc nữa con gái nhà người ta sẽ đến, cậu đừng làm người ta xấu hổ đấy!”
Nhã Tĩnh xem thường: “Hà Thích, cậu chờ đấy cho tớ, chờ Nhã Kỳ trở về sẽ xử lí cậu thật tốt.”
Hà Thích buông tay: “Tớ có làm gì đâu, không gặp gỡ người ngoài, không có quỹ đen, cũng không lấy tiền trong quán của cô ấy đi tiêu lung tung. À phải rồi, lúc tớ đề nghị trả tiền chơi điện tử, mãi một lúc cậu mới đưa tiền ra.’
“Từ lúc nào cậu lại tính toán như vậy hả?”
“Cậu không biết Nhã Kỳ quản tiền của tớ chặt lắm à?”
Hà Thích tràn ngập hạnh phúc nhìn Nhã Tĩnh: “Mỗi tháng cô ấy chỉ cho tớ năm nghìn tệ tiêu vặt, tháng này tiêu hơi quá tay.”
Nhã Tĩnh suýt nữa thì bị sặc nước bọt.
Hai người cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy, khoảng cách của trường đại học W đến hộp đêm kia rất gần. Bà chủ Trương Lạc Lạc thấy hai người họ đến thì hơi ngạc nhiên, hỏi: “Nhã Kỳ đâu?”
“Đi công tác rồi.” Hà Thích mỉm cười rồi quay lại dặn bà chủ Lạc Lạc ở đằng sau: “Chị Lạc Lạc, tí nữa sẽ có người tới tìm bọn em, chị chỉ dẫn cho cô ấy gian phòng của bọn em nhé.”
“Ừ.” Trương Lạc Lạc để cho nhân viên phục chuẩn bị đồ ăn cho Hà Thích, còn mình thì đứng ở trước quầy tính toán sổ sách. Lúc này ở trong quán trương đối ít khách, đột nhiên cô thấy một cô gái tết tóc đuôi ngựa đi vào không khỏi ngạc nhiên, cô gái đó nhai kẹo cao su thấy Trương Lạc Lạc thì hỏi: “Xin hỏi anh Hà Thích ở đâu ạ?”
Trương Lạc Lạc đưa cô bé ấy đến gian phòng của Hà Thích: “Mời đi bên này.”
Khi đưa cô bé ấy vào, Trương Lạc Lạc nhìn qua phía Hà Thích và Nhã Tĩnh đang cười nói vui vẻ, trong lòng cô tự dưng xuất hiện một ý nghĩ lạ lùng, chẳng lẽ bọn họ ngoại tình?
Vợ vừa mới ra khỏi nhà, bản tính xấu xa của đàn ông đã lộ ra rõ.
Bấy giờ Nhã Tĩnh xem mắt không thành công, nên Hà Thích vừa đi, cậu chàng đã lập tức tìm cớ bỏ trốn.
Hôm sau, Hà Thích vừa dậy đã thấy Nhã kỳ ngồi ở bên giường nhìn mình bằng ánh mắt bực dọc. Anh nhắm hai mắt, tay từ trong chăn chìa ra bắt lấy tay cô rồi lại ngồi dậy sờ cô, mặt tỏ vẻ không thể tin được. Chăn trên người Hà Thích trượt xuống tiếp đó anh dang tay ra ôm cô đè cô xuống dưới ngực anh, anh kích động không kìm được: “Nhã Kỳ, sao em về rồi? Có phải muốn cho anh một bất ngờ không?”
Nhã Kỳ đẩy anh ra: “Em đi công tác anh vui vẻ lắm phải không?”
Hà Thích không hiểu cho nên cúi xuống nhìn cô, Nhã Kỳ hít một hơi sâu: “Nếu anh đã đụng vào thứ dơ bẩn rồi thì em nói cho anh biết, em không cần anh đâu.”
Đến lúc đó Hà Thích mới nhận ra có gì đó sai sai, anh vuốt ve tóc cô: “Em ghen à?”
“Hà Thích, anh một mình uống rượu có người đẹp ở bên là được rồi sao còn mang cả Nhã Tĩnh đi cùng anh hả?” Nhã Kỳ lấy cái gối ôm ở bên cạnh cô dùng gối đánh lên người anh: “Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp.”
Anh hơi buồn cười, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì khiến cô giận đến vậy. Anh tỉnh bơ, bắt lấy tay cô và hỏi: “Em biết chuyện này từ lúc nào?”
“Hôm qua.”
“Ở đâu?”
“Lạc Lạc nói là ở hộp đêm kia.” Hai tay Nhã Kỳ cầm gối thật chặt: “Cô bé kia có phải là sinh viên đại học hay không? Là sinh viên của anh phải không?”
Hà Thích nhìn mắt Nhã Kỳ đã đỏ hết lên cuối cùng không đành lòng chọc tức cô nên thở dài rồi bật cười: “Anh nói này Nhã Kỳ, Trương Lạ Lạc đã nói gì mà khiến em tức giận đến mức này?”
Cô mở to mắt giọng nức nở: “Cô ấy nói bọn anh làm chuyện xấu xa vượt quá giới hạn…”
“Cô ấy nói em liền tin? Cô ấy nói bọn anh làm chuyện xấu xa vượt quá giới hạn em cũng tin luôn?” Giọng Hà Thích nghe hơi nặng nề.
“Em…”
“Cô ấy à, nghĩ nhiều quá rồi, ngày hôm qua anh đưa Nhã Tĩnh đi xem mắt, cô bé kia là cháu gái của thím hai mà, trước chúng mình đã gặp hồi qua chơi nhà chú thím đó.”
Hết chương 55