Cô đột nhiên sợ hết hồn, che miệng anh, “Nhỏ một chút, nhỏ một chút, làm em sợ.”
“Sợ cái gì chứ, ma quỷ đều là do mọi người bịa ra chứ ở đó làm gì có cái gì?” Hà Thích chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ đầu cô một cái, “Đi ngủ đi, anh trông cho em ngủ.”
“Không, em phải đợi Nhã Tĩnh quay trở lại.” Nhã Kỳ hàm hồ nói không rõ, nhích người ra phía sau.
“Chờ Nhã Tĩnh quay lại làm gì?” Hà Thích không vui nhíu mày một cái, “Em ngủ trước đi.”
“Em không muốn ngủ trước mặt anh.” Nhã Kỳ đầu óc mơ hồ, thành thật nói.
“Tại sao?”
“Không có tại sao.” Nhã Kỳ liều mạng trợn tròn mắt, thật ra cô cũng buồn ngủ không chịu nổi, “Dù sao chính là không muốn.”
Hà Thích thở ra một hơi, cũng biết lý do, hết sức buồn rầu vì suy nghĩ này của cô. Anh trợn mắt nhìn cô, cốc lên đầu cô một cái, ấn cổ cô về phía mình, trán hai người kề nhau, oán hận nói, “Anh có thể làm được gì em, em bị Nhã Tĩnh tẩy não rồi hả? Muốn làm gì thì đã sớm làm, còn phải chờ tới bây giờ sao?”
Nhã Kỳ không nói lời nào, rụt cổ lại, thấy cũng đúng, ngáp một cái.
“Gầy như vậy, chắc không thể dậy thì được nữa rồi.” Hà Thích nói một cách hung dữ để che giấu nội tâm đang dao động của mình. Có điều, Nhã Kỳ đã nhắm mắt lại, ung dung ngủ mất. Hà Thích không biết cô ngủ thật hay chưa, thay cô đắp kín chăn, nhéo mặt cô một cái. Sau đó, anh tắt ti vi ngồi bên cạnh cô, muốn suy nghĩ một chuyện, rất nhiều chuyện, có nhiều chuyện anh nghĩ không ra. Anh cúi đầu nhìn cô, Nhã Kỳ không biết từ lúc nào đem cả khuôn mặt chôn trong gối, anh sợ cô khó thở, đưa chân ra đáp cô mấy cái, để cô xoay người lại.
Sau đó anh cũng mệt nhọc mơ mơ màng màng ngủ mất. Máy điều hòa để nhiệt độ hơi thấp, trong lúc mơ màng, anh xích vào bên trong, chạm vào một thân thể ấm áp, anh liền đem ôm vào trong ngực, dán chặt vào người, như vậy mới thấy ấm lên.
Một đêm này rất yên ổn, yên ổn đến không tưởng tượng nổi.
Sáng sớm, Tạ Nhã Kỳ tỉnh dậy trước, thấy gương mặt xinh đẹp của Hà Thích gần trong gang tấc. Cô chỉ cần hơi đến gần một chút là có thể hôn lên môi của anh. Cô sững sờ nhìn anh, hơi thở của hai người quấn quít, tim đập nhanh. Đang lúc suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy có tiếng gọi, “Nhã Kỳ.”
Âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, cả người cô run lên, lúc này mới phát hiện trên giường bên kia có một người nữa, là cô gái duy nhất trong ban nhạc, Giai Giai. Mái tóc ngắn của cô ấy lúc này có chút lộn xộn, cô ấy cười với cô, vẻ mặt mập mờ, nhẹ nhàng nói, “Ban đêm tớ về trễ, không biết cậu ấy ở đây, tớ đi ngay đây, đi ngay đây…”
Thật sự là đi lập tức, ba phút sau không còn thấy bóng dáng. Nhã Kỳ buồn bực, dần dần nhích ra ngoài. Cô không muốn làm như vậy, thật mất mặt, mới vừa rồi vẻ mặt si ngốc của cô nhất định đã bị Giai Giai thấy được. Có điều mới xê dịch một chút đã đánh thức Hà Thích. Đôi mắt của Hà Thích mở ra, con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm, cô có chút bối rối, thẹn thùng. Anh đột nhiên đưa tay ra, lại lần nữa ôm cô vào ngực, hôn cổ cô, rồi tới cằm, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, tựa như là đùa giỡn, nhưng… Sáng sớm không phải là lúc đàn ông… nhất sao = =!
Nhã Kỳ ngẩn ra, lật người, trùm chăn lên người anh. Hình như hôm qua anh không đắp chăn, chỉ ôm lấy cái chăn là cô, đối với điểm này, Nhã Kỳ cảm thấy rất cảm động. Nhưng hành vi tồi tệ của anh là không thể tha thứ, tối hôm qua không giải quyết là bởi vì cô sợ tối. Nhưng mà bây giờ là ban ngày, cô bọc anh lại, đá một cái, đá anh xuống giường.
Nhìn mặt Hà Thích buồn rầu, Nhã Kỳ không khỏi cảm thấy vui vẻ. Cô nằm sấp trên giường nhìn anh, cười híp mắt, đưa tay sờ mặt anh, “Ha ha ha, anh cũng có ngày hôm nay.”
Hà Thích đột nhiên hắt hơi một cái, Nhã Kỳ ngây ngẩn, cô thấy tay mình có một đống nước bọt, mặt biến sắc, “Quá bỉ ổi.”
Nhã Kỳ đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đã không thấy Hà Thích, chỉ thấy cái chăn nằm dưới đất. Nhã Kỳ sửa soạn, mở cửa đi ra ngoài thì thấy vẻ mặt đầy cổ quái của Nhã Tĩnh, tò mò hỏi, “Sao em lại ở đây?”
“Sao cậu ta lại đi ra từ phòng chị?”
“Ngày hôm qua anh ấy kể chuyện ma, chị sợ… Nhưng mà cũng không có làm gì.” Nhã Kỳ đỏ mặt giải thích, sau đó hung dữ hét lên với cậu, “Sao chị phải giải thích với em, không cùng em nói nữa, chị phải đi ăn sáng.”
Nhã Tĩnh hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn cô, “Em muốn nói, gần đây em thấy tim em đập rất nhanh, làm gì cũng được nhưng đừng làm chuyện lộn xộn, em có cảm ứng đó.”
“Ơ…” Nhã Kỳ dừng lại, ngơ ngác nhìn cậu.
“Em phải đi luyện tập, không có chuyện gì hai người cũng không được ở trong khách sạn, ra ngoài chơi đi, chỗ nào cũng được. Muốn ăn sáng thì xuống lầu rẽ phải, có một tiệm làm đồ ăn sáng, sữa đậu nành uống rất ngon, bởi vì không được mang về, cho nên hai người tự đi đi, còn nữa, không được làm chuyện xấu.” Nhã Tĩnh dặn dò xong, phất phất tay rồi đi.
Nhã Kỳ ngây ngẩn đứng tại chỗ, khóe môi giật giật.
Cô gõ cửa phòng Hà Thích, rất lâu sau Hà Thích mới ra mở cửa, hình như lại thay bộ quần áo khác. Thấy cô thì hừ một tiếng, bộ dáng có chút không vui, anh thấy cô nhìn chằm chằm mình, hít hít mũi: “Anh bị cảm.”
“À.”
“Anh muốn lây cho em.” Hà Thích nhếch môi nhích tới gần, Nhã Kỳ lùi về sau một bước, ngửa đầu nhìn thẳng anh.
“Em sợ anh phun lên mặt em.”
Hà Thích đẩy cô ra, lạnh lùng nói, “Có lúc em thật đáng ghét.”
Nhã Kỳ nhếch miệng cười, có đôi khi bị người khác ghét cũng vui. Cô gõ cửa một cái, “Em đưa anh đi uống sữa đậu nành, anh có đi không, không thì em đi đây.”
Mười giây sau, Hà Thích chậm rãi đi ra, trong tay cầm một cái khăn giấy, xoa xoa mũi, “Mất hình tượng quá.”
“Không sao, không sao, trong lòng em anh cũng không hề có hình tượng.” Nhã Kỳ nhìn anh một cái, hẳn là tối hôm qua nhiễm lạnh, bây giờ nhìn anh rất thê thảm, dáng vẻ ỉu xìu.
Hà Thích ôm vai cô, gần như đem sức nặng đè lên người cô, anh nói, “Nhã Kỳ, anh lạnh, em cõng anh đi.”
“Em cõng anh, có lầm không vậy?” Nhã Kỳ bị anh ép tới sắp ngã, hai người cứ như vậy lảo đảo đi đến tiệm ăn sáng, mới ngắn ngủi một đoạn đường mà trên mặt đã đầy mồ hôi. Nhã Kỳ ăn rất nhiều, đưa cho Hà Thích hai chén sữa đậu nành, “Ngửi cũng rất thơm, uống xong hai chén này bệnh của anh sẽ khá hơn.”
“Nể mặt em đối xử tốt với anh như vậy, đợi lát nữa anh đưa em đi làng du lịch chơi.” Hà Thích ngược lại không kén ăn, chỉ cần mùi vị ổn cũng có thể ăn một ít.
“Làng du lịch, làng du lịch ở đâu?” Tạ Nhã Kỳ tò mò hỏi.
“Chúng ta sẽ ngồi xe đi đến một trấn nhỏ, nghe nói ở đó có khu bảo tồn thiên nhiên, phong cảnh rất đẹp.”
Nhã Kỳ nghe Hà Thích miêu tả vẻ đẹp của nơi đó, liền đồng ý đi theo. Hai giờ ngồi xe buýt, đường thì gồ ghề, bên ngoài bụi đất tung bay.
Nhã Kỳ dựa vào xe mơ màng, “Hà Thích, đây là nơi nào vậy, sao lại có người đến đây chơi chứ, anh ngốc à?”
“Trong xe này không phải là người hả? Hôm qua anh xem ti vi thấy có nhiều cảnh đẹp.” Hà Thích hình như cũng có chút hối hận, “Anh nào biết phải đi lâu như vậy, điều hòa trong xe cũng mở quá lạnh rồi.” Anh ôm Nhã Kỳ vào ngực, “Cho anh ôm một cái, chết cóng mất, nếu không sưởi ấm thì sẽ cảm nặng hơn.”
Nhã Kỳ cũng hơi lạnh, hai người cùng ôm nhau. Xe buýt đi thêm nửa giờ, tài xế kêu lên, “Làng du lịch, làng du lịch tới rồi, ai tới làng du lịch thì xuống xe.”
Xuống xe cũng chỉ có hai người Nhã Kỳ và Hà Thích. Nhã Kỳ cùng anh đứng ngây ngốc, môi giật giật, “Đây là đâu?”
“Có quỷ mới biết.” Hà Thích kéo cô tiến lên hỏi nhân viên bán vé là một bà cụ bảy, tám mươi tuổi đang cắn hạt dưa, thấy có người tới, mặt bà cười tươi như hoa, “Một người hai mươi, hai người bốn mươi.”
“Đắt vậy.” Nhã Kỳ nhìn quanh, chỗ này trừ tấm biển rách nát ghi làng du lịch ra thì không khác vườn thực vật lắm, ngoại trừ vẻ xanh biếc dồi dào ra, cảnh đẹp đều là mây bay.
“Vậy thì giảm giá, giảm còn một nửa, hai người hai mươi, bên trong chơi rất vui, cháu tôi còn thích, có thể chơi xích đu nữa.” Bà lão cười rất vui vẻ, Hà Thích suy nghĩ, đã tới nơi này rồi, đành trả hai mươi tệ, dẫn Nhã Kỳ vào.
“Nơi này gọi là vườn bách thảo thì đúng hơn…”
“Đi tìm xích đu trong truyền thuyết đi, dù sao dùng hai mươi tệ để chơi trong một cái sân lớn như vậy, hưởng thụ thế giới hai người, cũng có lời mà. Ở đây vắng vẻ, làm chuyện gì cũng thuận tiện.”
Nhã Kỳ khinh bỉ nhìn anh một cái, “Nơi này căn bản không có người thèm tới, nếu không phải tốn nhiều thời gian tới đây rồi, em cũng lười tới.”
Hai người đi rất lâu, rốt cục cũng thấy xích đu trong truyền thuyết, đây là một tấm ván rách nát, phía trên có sợi dây được thắt trên hai cái cây không thể coi là to. Hà Thích đẩy Nhã Kỳ ngồi xuống, “Anh đẩy cho em.”
Đôi khi Nhã Kỳ cảm thấy mình là nữ nhân vật chính trong phim thần tượng, bởi vì thỉnh thoảng Hà Thích đối xử với cô rất dịu dàng. Chỉ là có tư cách làm nữ nhân vật chính lại không có mạng làm nữ nhân vật chính. Cô vừa mới ngồi lên xích đu sợi dây liền đứt, cô té xuống đất với cái mông rất đau, rất lâu sau cũng không nói ra lời. Tối ngày hôm qua bị Hà Thích đẩy một cái, hôm nay lại té thêm lần nữa, vết thương mới chồng lên vết thương cũ…
Hà Thích dở khóc dở cười kéo cô lên, thấy cô sắp khóc liền an ủi, anh từng thấy Nhã Kỳ khóc, bộ dạng lúc đó thật đáng sợ.
“Em muốn về.” Nhã Kỳ cảm thấy không có ý nghĩa, ngay cả hy vọng duy nhất là cái xích đu cũng thành ra thế này.
“Thật ra thì nơi này cũng mát mẻ.” Hà Thích suy nghĩ một chút lại không muốn về, tốt xấu gì cũng nên chụp vài tấm hình mang về. Anh lấy điện thoại di động ra, nói, “Em đứng cho anh chụp một tấm được không, màn hình của anh lâu rồi chưa thay.”
Nhã Kỳ nhìn màn hình điện thoại di động của anh, là ảnh chính anh đang mặc áo ấm, đội mũ, cằm khẽ nhếch, nụ cười nhạt làm điên đảo mọi người. Nhã Kỳ trợn to mắt, trong nháy mắt bị mê hoặc, “Đẹp quá, gửi cho em đi.”
“Được.” Hà Thích đè Nhã Kỳ ở trên cây, hướng về phía cô chụp hình, “Cười một cái… Cười tươi lên… Sao lại không cười…”
“Em… Vô nghĩa.” Nhã Kỳ đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói.
“Như vậy có lẽ thì tốt hơn.” Hà Thích hôn lên môi cô, “Tách” một tiếng, rất nhanh đã có một tấm hình thân mật, sau đó khá hài lòng với thành quả của mình, “Bức ảnh này khá đẹp.”
“Mau xóa đi, xóa đi.” Nhã Kỳ chạy theo anh muốn cướp, Hà Thích không để ý đến cô, càng đi càng nhanh, mặt vô sỉ, “Không xóa, không xóa.”
“Vậy không được cho người khác xem…” Nhã Kỳ nói mãi không hiệu quả mới nói ra những lời này.
“Ừ, chỉ có anh xem thôi.” Hà Thích cười vui vẻ, vỗ đầu cô một cái, “Đi thôi, xích đu cũng đã ngồi, hình cũng đã chụp, chúng ta về đi.”
Dưới cái nóng buổi trưa, hai người đứng ở trước cửa làng du lịch cực kỳ lâu vẫn không thấy có chiếc xe nào đi qua. Sau đó, bà lão cười đi tới, “Nơi này chỉ có một chuyến xe mỗi ngày, mới vừa rồi là chuyến về, mỗi ngày chỉ có một chuyến lúc mười một giờ.”
Nhã Kỳ cùng Hà Thích hóa đá, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỗ của tôi có cung cấp chỗ ở, rất rẻ, một ngày một trăm, một ngày ba bữa, sao hả?”
Nhã Kỳ nhìn Hà Thích một cái, lại quay sang nhìn bà lão, “Tám mươi được không ạ?”
“Được rồi, được rồi, dù sao cũng không có người nào nữa, cho hai người giá rẻ một chút.” Bà lão nhanh miệng nói.
Nhã Kỳ buồn rầu, đấm vào ngực Hà Thích, “Đều là tại anh, nếu không đã không phải tới chỗ này, bây giờ thì hay rồi, không trở về được.”
“Dù sao đã tới đây rồi, ở đây mấy ngày trải nghiệm cuộc sống một chút.”
“Ngày mai em phải đi xem trận tranh giải!”
“Tối hôm qua em đã đồng ý với Chu Thăng Thăng phải không, vậy chúng ta không về nữa.”
“…”
Nhã Kỳ và Hà Thích không thể làm gì khác đành phải ở lại nơi này, bởi vì hai người đi đột ngột, Nhã Kỳ không mang theo điện thoại di động, cho dù có thì ở đây tín hiệu cũng không tốt. Còn bên kia, Nhã Tĩnh vẫn không liên lạc được với bọn họ nên muốn phát điên rồi.
Hết chương 25