Hà Thích lấy một quả táo từ trong túi ra, để ở trên tay xoay tròn một hồi: “Anh gọt táo cho em ăn nhé.”
“Em nói em muốn ăn quýt cơ mà.” Nhã Kỳ thích ăn hoa quả, cũng rất thích ăn táo, bây giờ cô cũng không phải cứ nhất định không phải là quýt thì không ăn, nhưng việc này cô đã nói từ trước rồi.
“Ăn táo tốt hơn, ăn quýt rất nóng người.” Hà Thích vẫn nói câu này, vẻ mặt anh vô cùng cố chấp, anh vừa nói xong là ngay lập tức cầm dao gọt trái cây nhanh nhẹn gọt táo, động tác gọt táo rất thành thạo, từng ngón tay thon dài xinh đẹp cầm chặt cán dao, móng tay anh đầy đặn sáng bóng, anh dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoay tròn quả táo, từng lớp vỏ mỏng từ lưỡi dao rơi dần xuống. Nhìn Hà Thích gọt hoa quả cũng là một cảnh đẹp ý vui, Nhã Kỳ ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, anh gọt vỏ rất mỏng cũng không có bị đứt giữa chừng, một vòng rồi một vòng cẩn thận gọt đến hết quả, cả một đoạn rất dài. Nhìn vỏ táo anh gọt như một tác phẩm nghệ thuật, Hà Thích để dao xuống, cầm vỏ táo mới gọt xong quấn vào cổ Nhã Kỳ vài vòng: “Đẹp không, dây chuyền bằng vỏ táo.”
“…” Nhã Kỳ tức giận nhìn anh, kéo vỏ táo ra khỏi cổ, dáng vẻ rầu rĩ không vui: “Em muốn ăn quýt.”
“Ăn táo tốt hơn.” Hà Thích vẫn cố chấp, anh cầm táo lên tự mình cắn một miếng thật to, rồi đưa chỗ vừa cắn nhìn như một cái hố sâu tới miệng Nhã Kỳ, vừa đưa tới vừa nói giống như dỗ chó nhỏ: “Đến, đến, em cũng cắn một miếng đi.”
Nhã Kỳ nhìn anh, bĩu môi: “Anh không biết vỏ táo rất dinh dưỡng hay sao, nếu như phải ăn táo thì em phải ăn cả vỏ.” Hà Thích cười cười, nhặt vỏ táo bị cô xé lung tung đưa tới trước mặt cô nói: “Nhiều dinh dưỡng như vậy, thế thì em ăn đi.”
“…” Nhã Kỳ quay đầu sang một bên, hồi đầu còn thấy Hà Thích nói giỡn với cô, giờ cảm thấy chả giống nói đùa tẹo nào, tự nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cau mày không nhìn anh, quay đầu sang một bên: “Em đi ngủ.”
Ánh mắt Hà Thích như đang cười, anh đứng lên di xuống bếp, lúc trở lại trong tay cầm một quả quýt vẫn còn đang đọng nước: “Được rồi, anh rửa sạch vỏ rồi, giữ cả vỏ lại cho em, em ăn chung với anh đi.”
Nhã Kỳ nhìn anh không nói gì, đứng lên trên ghế salon bổ nhào về phía anh, đôi mắt nhìn vào cổ của anh. Hai tay Hà Thích run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cơ thể anh theo bản năng lùi về sau một bước, thuận lợi đẩy Nhã Kỳ một cái. Nhã Kỳ không nhào tới người anh thành công mà nhào thẳng xuống mặt đất. Hà Thích chỉ nghe được rầm một tiếng, cái trán của Nhã Kỳ đã đập xuống sàn nhà, sau đó cô nằm im không động đậy gì nữa.
Hà Thích sợ hết hồn, có chút luống cuống, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lay nhẹ người cô: “Nhã Kỳ, em có sao không?” Nhã Kỳ không có lên tiếng, Hà Thích ôm cả người cô xoay ngược lại, nhìn đôi mắt cô khép chặt, cái trán bởi vì đập vào sàn nhà mà đỏ cả một mảng lớn.
Nhìn kĩ vết thương thấy cũng không nghiêm trọng. Anh vươn tay ra, xoa xoa trán cho cô, vốn dĩ Nhã Kỳ đang giả vờ ngất xỉu, một cái xoa kia của anh làm cô đau điếng, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng, đau đến nỗi răng cũng run cầm cập. Hà Thích cho cùng là chúa nghịch ngợm, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô là hiểu rõ chuyện gì, càng dùng sức tiếp tục xoa trán cho cô, khóe môi của anh nhếch lên cười cười, nhưng âm thanh nói ra nghe rất là căng thẳng: “Nhã Kỳ, em sao rồi, đừng có dọa anh.”
Sau đó anh còn nói: “Thôi, ngất xỉu như vậy ngược lại càng dễ bắt nạt.” Tay anh nâng gáy cô lên, thân thể anh chậm rãi cúi xuống, từ tốn hôn lên môi cô, chậm rãi ma sát, những chuyện như thế này con trai luôn chủ động nhiều hơn con gái.
Rõ ràng Nhã Kỳ muốn mở mắt ra, nhưng do quá căng thẳng cô lại càng khép mắt chặt hơn. Ánh mắt Hà Thích dần tối đi, hôn càng mạnh mẽ hơn. Nhã Kỳ bị anh che kín miệng, không thể thở nổi, lập tức lấy tay đẩy anh ra, thế nhưng Hà Thích càng kéo gần khoảng cách giữa cô và anh hơn, ý cười trên mặt càng tăng lên.
“Hừm, a….” Nhã Kỳ hai mắt trợn to, dùng sức giãy giụa, có như vậy Hà Thích mới chịu thả cô ra, anh thở hỗn hễn mà vẫn không quên vuốt mặt cô, mỉm cười nói: “Thì ra em hi vọng anh dùng cách này gọi em tỉnh dậy.”
“Tránh ra.” Nhã Kỳ hừ một tiếng, khuôn mặt cô đỏ bừng, đẩy vẻ ngượng ngùng, rõ ràng một câu nói tức giận mà nói ở trong miệng cô ra rất nhỏ nhẹ, không có nghe ra chút tức giận nào, một chút uy hiếp cũng không có. Hà Thích nhìn cô tức đến run cả người thì cười cực kì không tự nhiên, anh chỉ một căn phòng: “Phòng kia là dành cho em, em ngủ đi, anh đi ra ngoài.”
Hà Thích nói xong cũng không có để ý cô vẫn còn đang mờ mịt chưa hiểu chuyện gì xảy ra, xoay ngượi rời đi, không chú ý tới phản ứng của cô. Nhã Kỳ ngơ ngác nhìn anh, bật cười ra tiếng, lấy tay che trán mình lại, bóc quả quýt anh vừa đưa cho cô, rất ngọt.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Hà Thích đi tới trước phòng cô gõ cửa, do tối hôm qua Nhã Kỳ quá hưng phấn nên mất ngủ tới nửa đêm, buổi sáng dĩ nhiên không dậy nổi, anh gọi mấy tiếng, miệng cô trả lời nhưng người vẫn còn nằm trên giường. Cô khóa cửa phòng nên anh không vào được, Hà Thích trực tiếp đi lấy chìa khóa mở cửa đi vào phòng, vừa vào là ngay lập tức kéo chăn cô ra. Nhã Kỳ vẫn còn đang trong giấc mộng, đầu óc còn mơ mơ màng màng, mờ mịt ngước mắt nhìn anh, nhưng ngay lập tức kéo chăn che kín chính mình, hét to: “Hà Thích, anh định làm gì?”
“Anh đang đánh thức em.” Hà Thích mỉm cười nói, đôi mắt xinh đẹp như có muôn vàn ánh nắng ban mai rực rỡ, lúc anh nói chuyện còn đặc biệt chân thành, coi đó là chuyện đương nhiên.
“Anh cố ý!”
“Anh chính là cố ý.” Hà Thích giả vờ giả vịt liếc mắt nhìn cô, giống như cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu anh đều biết được, nhìn nét mặt sợ hãi của Nhã Kỳ, cười nói: “Anh cho em mười lăm phút sửa soạn quần áo rồi đi ra, đi hay không tùy em.”
Lúc này Nhã Kỳ đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua cô còn thề thốt nói cái gì mà nhất đinh phải đi xem diện mạo hoa khôi của khoa, giờ ăn sáng không phải là thời điểm tốt nhất hay sao. Một giây sau, cô đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó lấy quần áo mới ra thay. Ra khỏi phòng, Hà Thích nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, hài lòng cong môi, xoay người đi vào phòng cầm một cái vòng tay đeo vào cho cô: “Được rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Nhã Kỳ theo bản năng cúi đầu nhìn vòng tay trên tay mình, màu trắng bạc tinh tế, đính vài viên đá óng ánh, nhìn rũ xuống trông rất đẹp: “Anh tặng em à?”
“Không, cho em mượn mang một chút, cảm thấy nó hợp với bộ đồ em đang mặc.”
Nhã Kỳ kéo cánh tay Hà Thích lại: “Em biết rồi, hehe.”
Lúc Nhã Kỳ theo Hà Thích tới trường học, trong lòng bắt đầu cảm thấy chua xót, ai oán trừng mắt nhìn Hà Thích một cái. Hà Thích biết cô đang suy nghĩ cái gì, ngay lập tức tránh được ánh mắt của cô, chỉ vào khu lớp học không xa: “Anh thường ở nơi đó tự học.”
“Hừ, chỗ tự học đó chắc chắn là đông đúc.”
“Không, anh và giáo sư có chút quen biết, nên giáo sư cho anh mượn một chiếc chìa khóa, phòng tự học đó chỉ có mình anh.”
“Hừ, giáo sư đó nhất định là nữ.”
“…”
Hà Thích là hào quang vạn trượng, sau khi anh xuất hiện, xung quanh sẽ xuất hiện rất nhiều cô gái, mà những ánh mắt đó đều tập trung trên người anh. Bỗng nhiên Nhã Kỳ cảm thấy bất an, hai tay vòng qua ôm thật chặt cánh tay Hà Thích, cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đây muốn nhìn thử chút bản lĩnh của anh.”
Hà Thích cười như gió xuân ấm áp: “Em phải giữ cho thật chặt, ra tay nhất định phải nhanh chuẩn và tàn nhẫn! Bằng không con rùa vàng là anh đây rất dễ bị cướp mất.”
“Ý anh nói là, em phải đối tốt với anh sao?” Nhã Kỳ rất khinh thường câu nói này của anh, nhưng tay vẫn ôm cánh tay Hà Thích càng ngày càng chặt, không được, cô vất vả lắm mới cướp được, tại sao có thể chắp tay dâng cho người khác, cô tức giận nói: “Vẫn nói ruồi không tìm được kẽ hở không đẻ được trứng, dù sao nếu anh không có kẽ hở, người khác có muốn cũng không có khả năng.”
Cái mũi xinh đẹp của Hà Thích nhăn tít lại, lập tức tươi cười omm Nhã Kỳ vào trong lòng, ngay cả ở những nơi đông người như thế này, Hà Thích vẫn không chút ý tứ kiêng dè nào, động tác thân mật không ngừng. Nhã Kỳ rất không thích thể hiện tình cảm ở những nơi công cộng, nhưng không thể không nói, trong lòng rất hạnh phúc.
Nhã Kỳ biết chính xác Hà Thích là một người như thế nào, nhưng anh trong mắt người khác, chính là loại không thích quan tâm đến người khác, trước giờ mắt cao hơn đỉnh đầu, hình như mấy cô gái yêu thích những chàng trai vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, khi cười lên đặc biệt tuấn tú như vậy. Lúc Hà Thích học trung học đã cực kỳ đẹp mắt, đến đại học, người cũng cao hơn, những đường nét góc cạnh trên mặt càng rõ ràng, bây giờ không chỉ là đẹp, cũng có thể gọi là “tuấn tú, đẹp trai.”
Khi Nhã Kỳ và Hà Thích ngồi ăn trong phòng ăn, cô phát hiện xung quanh có rất nhiều nữ sinh đánh giá cô, trong mắt mang vẻ mặt ao ước đố kị, ghen ghét. Sắc mặt Nhã Kỳ không khỏi đỏ lên mấy phần: “Tại sao mọi người đều mang dáng vẻ em đoạt nam nhân của các cô ấy thế này?”
“Là em cướp đi bạch mã hoàng tử trong lòng của các cô ấy.”
“…”
Nhã Kỳ nói không quan tâm, nhưng lộ ra vẻ căng thẳng rõ ràng, khi còn bé cô không có ý nghĩ chia sẻ cho người khác bao giờ, trong nhà có cái gì, chỉ cần cô muốn thì nhất định là của cô. Lần đầu tiên, cô biết có vài thứ cho dù là đã thuộc về mình, cũng sẽ có lúc bị người khác cướp đi.
Cô ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì, trái lại Hà Thích ăn với dáng vẻ say sưa ngon lành. Nhã Kỳ đột nhiên liếc về phía bên phải, có một cô gái xinh đẹp đi về phái này, đôi mắt tựa như là nhìn Hà Thích, vừa tựa như đang quan sát cô: “Người này là ai?”
“Chắc là người nghe điện thoại em gọi cho anh.” Nhã Kỳ che miệng cười, vươn tay về phía Hà Thích, cười hì hì: “Nào, hôn một cái cho cô ấy xem.”
“Cũng chỉ có em nghĩ ra cách buồn nôn như thế.” Hà Thích ghét bỏ nhìn tay cô, lại ăn thêm một chút đồ ăn để dầu ăn bóng loáng dính đầy miệng mình, sau đó kéo tay Nhã Kỳ, bôi hết dầu mỡ trên môi mình lên mu bàn tay cô….
Hết chương 32