Nhã Kỳ nhìn anh xem thường, “Còn lâu.”
“Chúng ta mua quần áo đôi đi, loại kia kìa.” Hà Thích chuyển đề tài rất nhanh, đột nhiên anh chỉ một đôi tình nhân đang mặc cùng áo T shirt màu vàng size rộng ở cách đó không xa.
“Em không thích mặc cái đó, không đẹp.” Nhã Kỳ đưa mắt nhìn thử rồi tiếp tục đi về phía trước, thời tiết hôm nay quá nóng, ra ngoài trời đứng đúng là sai lầm lớn.
“Đẹp hơn đồ em đang mặc đó.” Vừa nói Hà Thích vừa đưa tay tới, nhét dây áo lót bị hở ra ngoài vào trong áo của cô, lần này, Nhã Kỳ không nổi giận mà chỉ muốn khóc thôi, cô không thèm nhìn Hà Thích một cái, xoay người rời đi, “Em muốn về nhà.”
Hà Thích bước nhanh đuổi kịp, đi theo bên cạnh cô, “Mới đó đã về rồi à? Thời tiết nóng quá hả em, buổi tối mình ra ngoài chơi nhé?”
Nhã Kỳ tăng tốc độ đi về phía trước, những ngày tháng sau này đúng là sống không nổi mà! Khi Nhã Kỳ về tới nhà, Nhã Tĩnh đang ngồi xem ti vi, thấy Nhã Kỳ trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, “Tên kia để chị trở về hả?”
Nhã Kỳ sâu xa nói, “Anh ấy ở phía sau đó.”
Hà Thích cười híp mắt bước ra từ sau lưng Nhã Kỳ, khóe môi ẩn chứa đôi ý cười, “Tớ sợ Nhã Kỳ ở bên ngoài nóng quá nên đưa cô ấy quay trở về.” Vừa nói anh vừa đi đến trước mặt Nhã Tĩnh, chỉ vào quần của mình, “Cậu nhìn Nhã Kỳ đi, dã man quá, quần này tớ mới mua đã bị cô ấy đá đen thùi lùi, còn có giày của tớ cũng bị bẩn rồi này, cũng may hôm nay cô ấy mang dép.”
Nhã Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Đáng đời.” Cậu vừa nói vừa nghiêng đầu nói với Nhã Kỳ đang đi vào phòng vệ sinh, “Nhã Kỳ, sau này chị không cần khách sáo với tên kia. Nên đánh thì đánh, cần chửi cứ chửi.”
Nhã Kỳ cũng không thèm đáp lại, cô đi tắm rồi thay một chiếc áo sơ mi đen và quần jean bảy tấc đi ra, còn áo ba lỗ gì gì đó, cô sẽ không bao giờ mặc nó trước mặt Hà Thích nữa.
Hà Thích thấy Nhã Kỳ đã đổi sang bộ quần áo khác rồi đi rót nước uống, anh cũng giả vờ cùng đi ra rót nước, thấp giọng xích lại gần cô, “Thật ra bộ quần áo kia cũng đẹp lắm.” Sắc mặt Nhã Kỳ ửng đỏ, theo bản năng đạp chân anh một cái, lòng bàn chân mềm mại của cô đạp lên lưng bàn chân anh, trợn mắt nói, “Đi ra chỗ khác.”
Hà Thích nhếch miệng không nói một câu nào, cầm ly uống nước. Có một kiểu người, ngay cả uống nước cũng hấp dẫn như thế, gò má góc cạnh, cằm khẽ ngẩng lên, ngón tay thon dài và nét cười nơi đáy mắt, Nhã Kỳ bất giác lại nhìn thêm mấy lần.
Nhã Tĩnh quăng điều khiển từ xa đi, nhìn lướt qua bên này, “Hai người vô lại quá đấy, xem em chết rồi hả, kiềm chế đừng có liếc mắt đưa tình nữa được không?”
“Chị không liếc mắt đưa tình với anh ta…” Nhã Kỳ trừng mắt nhìn cậu.
“Chứ sao phải tránh vào góc kề tai thì thầm to nhỏ làm gì?”
Hà Thích nói, “Kề tai thì thầm to nhỏ thì sao?” Sau đó anh cúi đầu xuống cắn vành tai của Nhã Kỳ một cái, Nhã Kỳ kinh ngạc đến ngây người, hắt nửa ly nước còn lại lên mặt cậu.
Nước chảy xuống cánh mũi, gò má, cằm, Hà Thích thoáng sửng sốt rồi bật cười nhéo mặt Nhã Kỳ một cái, “Em nghịch quá.”
Nhã Kỳ để ly xuống, xoay người trở về phòng. Hà Thích nhìn theo bóng lưng của cô, than thở với Nhã Tĩnh theo một cách đầy ý tứ sâu xa, “Hình như cô ấy lại xấu hổ rồi.”
“Xấu hổ cái đầu cậu ấy, cậu đùa giỡn quá đáng rồi đó!”
“Nhã Tĩnh, tớ cho cậu mượn máy chơi game của tớ đấy.” Hà Thích đi tới bàn uống trà trước mặt lấy khăn giấy lau sạch mặt, nói chuyện như là đang thương lượng.
Nhã Tĩnh liếc nhìn anh rồi lạnh nhạt trả lời, “Không phải từ xưa tới nay cậu không bao giờ cho người khác mượn đồ sao?”
“Phải lấy lòng em vợ tương lai mà.”
Nhã Tĩnh dứt khoát đáp, “Tớ nói này Hà Thích, cậu đừng có mà không biết xấu hổ! Ở nhà tớ ăn cơm trưa thi thôi đi, không lẽ còn muốn ăn luôn cả bữa tối nữa à?”
Hà Thích dựa vào ghế salon, cả người thả lỏng, “Dì rất thích tớ nên sẽ không để ý đâu.”
Nhã Tĩnh đứng dậy đi về phòng, lắc đầu than thở, “Bệnh thời kỳ cuối, không thuốc nào trị được, tớ cũng về phòng đây.”
Hà Thích bị cặp sinh đôi này khinh bỉ, một mình ngồi trên ghế salon buồn chán đổi kênh liên tục, trong lòng anh lại nghĩ có cách nào để kéo Nhã Kỳ ra nói chuyện không đây. Lúc nào anh cũng trêu chọc, đùa giỡn cô, khiến cô tức giận mãi cũng không phải chuyện tốt. Đúng lúc đó, Nhã Kỳ đột nhiên chạy từ phòng mình ra, anh còn chưa kịp gọi lại cô đã nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, Hà Thích đứng một chỗ thở dài. Đang suy nghĩ lúc nào thì cô mới quay lên, anh đã thấy cô hì hộc chạy về, trong tay ôm thêm một túi đồ chuyển phát nhanh, cô lấy kéo từ trong ngăn tủ của bàn trà cắt túi đồ đó ra, từng gói đồ ăn vặt nhỏ rơi vãi. Nhã Kỳ nhặt dưới đất lên mấy gói rồi ném cho Hà Thích, “Cho anh này.”
Hà Thích mở một túi hồ đào ra nếm thử, “Mùi vị không tệ.” Lúc anh ngẩng đầu lên, Nhã Kỳ đã moi hết mấy gói đồ ăn vặt ra ngoài, nhét bao bì chuyển phát nhanh vào thùng rác, Hà Thích thấy cô định quay về phòng thì vẫy tay gọi lại, “Em tới đây chút đã.”
Nhã Kỳ khó hiểu nên đi tới, Hà Thích lại nói, “Cúi đầu thấp xuống.”
Nhã Kỳ hơi nhíu mày bướng bỉnh nhìn anh, khuôn mặt người kia chẳng có ý tốt tí nào, đôi môi hơi cong lên, làm tim cô đập rộn, nhưng trên mặt vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng quay lưng lại.
Hà Thích nhân cơ hội đó vội nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, “Cùng nhau xem ti vi đi, có vẻ hay đó.”
Nhã Kỳ ngồi trong phòng cũng bực bội đến phát chán, thế là cô dứt khoát ngồi xuống luôn, cầm một gói đồ ăn vặt xích sang bên cạnh một chút, cách xa Hà Thích.
Hà Thích lại lơ đãng nhích lại gần, cầm một gói đồ ăn vặt khác, “Em mua ở đâu đấy, ăn rất ngon, trên Taobao à?”
“Chu Thăng Thăng mua cho em.” Nhã Kỳ từ tốn đáp lời, nhét thêm một miếng hồ đào cho vào miệng.
Hà Thích ồ lên một tiếng không có biểu cảm gì, mắt vẫn không rời khỏi ti vi hay trêu đùa Nhã Kỳ thêm gì nữa.
Xem ti vi một lúc, Nhã Kỳ cảm thấy bầu không khí lúc này không được ổn lắm. Cô cầm mấy túi quà vặt vào phòng cho Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh cầm lấy nếm hai miếng, “Thăng Thăng cho hả, chị lấy gì để đáp trả?”
Nhã Kỳ suy nghĩ một hồi, “Không phải dì mang quà ăn vặt từ Nhật Bản về mình vẫn chưa ăn hết đó sao, lát em mang đi chuyển phát nhanh đi.”
“Bên ngoài kia có một bức tượng Phật lớn đó, làm thế cũng hơi khó xử à, chị tính thế nào?” Ngón tay Nhã Tĩnh lướt nhanh trên bàn phím, vừa chơi vừa vô thức hỏi cô.
Nhã Kỳ thoáng dừng lại, “Nếu không, chị ở đây không ra ngoài nữa nhé?”
“Không được, phòng em nhỏ, không chứa đủ ba người. Chị thấy em tốt không, để lại không gian riêng cho hai người. Em cũng biết chị bực bội với hắn, thôi ra ngoài chơi với hắn đi.”
“Nhã Tĩnh… Em không muốn sống nữa hả?” Nhã Kỳ vòng tay quanh cổ Nhã Tĩnh, nói.
“Chị, đừng hại em, đang là thời điểm quan trọng đó.” Mặt Nhã Tĩnh tái nhợt, “A a a a, em không kịp thêm máu, Nhã Kỳ, chị tha cho em đi! Em xin lỗi, em sai rồi không được à?”
Nhã Kỳ hừ một tiếng, buông cậu ra rồi đi ra ngoài cửa. Đến lúc đó cô mới phát hiện là, Hà Thích đã ăn sạch đống quà vặt của cô, chỉ còn lại toàn là bịch không. = =!
Nhã Kỳ liếc thấy trong tay anh vẫn đang còn một bịch, cô vội vàng chạy tới đoạt lấy, nhưng động tác của Hà Thích vẫn nhanh hơn một bước, anh đưa gói đồ ăn vặt lên trên cao, “Không cho em đâu, tới lấy đi, tới lấy đi…”
“Ngây thơ…” Nhã Kỳ nghiêm mặt nhìn anh, đột nhiên cô xông tới, ôm lấy cổ anh chọc lét, “Ai bảo anh ngây thơ này, ngây thơ này…”
“Ấy, đừng đừng… Ha ha, đừng…” Hà Thích sợ nhất là bị nhột, sau khi Nhã Kỳ vô tình biết được chuyện này, cô vẫn muốn có một lúc nào đó mình chọc anh một lần nhưng mà chưa có dịp. Lần này nhất định phải chọc lét anh ấy cho bõ ghét! Hà Thích muốn đẩy Nhã Kỳ ra, nhưng cô lại bám lấy anh như dính chặt, đúng lúc anh nghiêng người ngã xuống, cô vẫn cứ nhất quyết không chị buông tay.
Đến khi Nhã Tĩnh nghe có tiếng động bên ngoài, ra khỏi cửa đã thấy Nhã Kỳ đang đè lên trên người Hà Thích, hai tay vòng trên cổ anh, như kiểu đang bắt nạt người kia… còn Hà Thích thì luôn mồm la hét, “Đừng, đừng…”
“Má ơi, đây là thời đại nào rồi, không nên mạnh mẽ như vậy chứ…” Nhã Tĩnh che mắt, nhìn lén cảnh “hoạt sắc sinh hương” của hai người họ từ kẽ ngón tay.
Nhã Kỳ ối một tiếng rồi bò xuống từ trên người Hà Thích, giật gói quà vặt cuối cùng trên tay anh vừa lau hết mồ hôi trên mặt, giờ phút này cả người Hà Thích cũng bối rối, anh ngơ ngác che phần cổ của mình, mặt đỏ bừng hết cả, khóe mắt lại còn có hơi nước. Nhã Kỳ từ trên cao nhìn xuống, sau đó cô nhếch cằm xoay người rời đi, “Hừ! Dám đấu cùng em à!”