Hơn nữa, Nhã Kỳ nhận thấy Hà Thích cùng cho cô nhóc có khuôn mặt xinh đẹp kia sắc mặt tốt, hôm nay trực tiếp nhìn thấy anh cùng một cô gái khác nói chuyện, trên môi anh luôn nở nụ cười, trong lòng cô có cảm giác rất lạ.
Ở bên cạnh, Nhã Kỳ gảy gảy khóa túi xách, cô muốn chen vào cuộc trò chuyện nhưng không thể chen vào được. Cô muốn xoay người rời đi nhưng cảm thấy như vậy là có vẻ thất lễ. Cô đứng tại chỗ khuôn mặt vô thần nghe hai người họ nói chuyện, lỗ mũi chun lại, cố gắng chịu đựng nhưng trên mặt cô vẫn xuất hiện vẻ không kiên nhẫn. Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy Hà Thích nói: “Vậy bọn anh đi trước nhé?”
“Vâng ạ.” Gia Bảo trả lời rồi vẫy tay chào hai người: “Hẹn gặp lại anh, Hà Thích. Hẹn gặp lại chị.”
Nhã Kỳ cười chào tạm biệt cô nhóc, sau đó liền xoay người nụ cười trên môi liền mất đi. Cô đi ra ngoài càng lúc càng nhanh, dường như cô muốn chạy nhanh ra ngoài để trút hút những không vui trong lòng ra. Từ phía sau, Hà Thích kéo lấy tay cô: “Đừng đi nhanh như vậy. Anh nhìn đồng hồ rồi dù sao cũng đã muộn, nếu vậy tối nay em đừng trở về kí túc xá nữa.”
Nhã Kỳ lắc đầu, giọng nghêm túc nói: “Không muốn, em phải đi về, ngay mai em còn phải lên lớp.”
“Vậy sáng mai anh đưa em về trường sớm.” Hà Thích cho rằng Nhã Kỳ vẫn sốt ruột chuyện trở về nên vỗ về cô một chút đưa cô đến bãi đỗ xe của khách sạn, anh thấy được dáng vẻ tức giận của Nhã Kỳ. Cô kiên quyết đòi về, không hề có ý định đồng ý với ý kiến của anh. Hà Thích cười khẽ một tiếng rồi xoa đầu cô, tiến lại gần cô nói: “Yên tâm đi, chúng ta mỗi người một phòng.”
Nhã Kỳ cảm thấy những lời nói này có gì đáng cười, được rồi, anh không hiểu tâm tư của cô. Thiếu chút nữa là cô nổi khùng lên nhưng lại sợ lửa giận của cô bùng cháy nói ra những lời làm tổn thương đến anh. Ở trước mặt Nhã Tĩnh, cô có thể tùy ý nổi giận nhưng với Hà Thích thì không được, cô và anh không dễ dàng gì duy trì được mối quan hệ này đến tận hôm nay. Cô cố gắng hít sâu một cái đem sự tức giận của mình nhịn xuống. Trên đường về, cô nghe thấy Hà Thích rất hài lòng đắc ý kể về thành tích kém cói trước kia của bảo bối nhà anh nhưng hiện tại nhờ có anh dạy kèm nên thành tích của cô nhóc đó đột ngột được tăng cao. Nhã Kỳ không hề sẵn lòng nghe anh kể chuyện, cô không biết rõ cảm giác trong lòng lúc này là cảm giác gì. Lúc này, lời nói của Hà Thích dường như là đang khoe khoang vật sở hữu của mình. Cô nghĩ mình không nên thể hiện sự ghen tị trong lòng ra bên ngoài vì vậy cô liền cắn môi nghiêng đầu giả vờ ngủ.
Hà Thích nói một lúc thấy Nhã Kỳ không trả lời lại giơ tay ra xoa đầu cô một cái, tự nhủ: “Chẳng trách không nghe thấy em nói tiếng nào thì ra là đã ngủ, đúng là giống như một đứa trẻ vậy.”
Nhã Kỳ đột nhiên thấy xe dừng lại, một chiếc chăn mỏng được đắp lên người cô, anh chạm vào người cô, lông mi cô run rẩy nhưng không mở mắt, nhưng tức giận trong lòng cũng vơi đi nhờ tấm chăn mỏng này. Giả bộ ngủ rồi từ từ ngủ thiếp đi, cô nghĩ mình nên tỏ ý muốn đi về nhưng lại không nỡ bỏ qua thời khắc ấm áp này.
Nhã Kỳ ngủ không sâu, đến nơi, lúc Hà Thích mở cửa xuống xe cô liền mở mắt. Chợp mắt một lúc những việc không vui trong lòng cũng giống như mây bay liền tan biến hết. Lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng khi đối mặt với Hà Thích lại sợ anh phát hiện ra cô giả vờ ngủ nên cô dứt khoát tiếp tục nhắm mắt chờ đến khi Hà Thích đánh thức cô. Thế nhưng Hà Thích không có đánh thức cô mà ôm cô vào trong ngực.
Nhã Kỳ sau khi bị anh ôm vào trong ngực liền đỏ mặt giả vờ tự nhiên tỉnh lại. Hà Thích cúi đầu nhìn cô một cái, trên môi anh nở nụ cười hài nước: “Tỉnh?”
Nhã Kỳ bộ dạng mơ màng: “Em phải về trường.”
“Muộn rồi, em về trường như thế nào?” Hà Thích không đặt cô xuống mà ôm cô đi vào, một tay bấm nút thang máy. Bên trong đèn sáng trưng, cô nhìn một lượt nơi này, đây không phải là nhà của Hà Thích, cô vội vàng giãy giụa đòi xuống đất: “Em phải về trường.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ anh…”
“Bố anh không có nhà, tối nay mẹ anh phải đi Quảng Châu. Dù cho họ có ở nhà thì cũng không sao, nhà anh có hai tầng.”
Nhã Kỳ che trán dường như cô không còn có lí do gì để rời khỏi đây. Cổ ngẩng đầu lên nhìn anh một lần nữa, anh nhìn cô cười chớp chớp đôi mắt: “Hay là em không vui?”
Nhã Kỳ hừ một tiếng: “Em không có không vui.”
“Ồ?” Đột nhiên Hà Thích liền dừng lại, nhíu mày suy nghĩ, lúc này thang máy đã đến nơi, cửa thang máy từ từ mở mở ra. Anh kéo cô đi ra ngoài đưa cô đến trước cửa nhà anh: “Dù em có không vui hay không, bây giờ em cũng chỉ có hai lựa chọn, một là tối nay em ngủ cùng anh, hai là em ngủ một mình. Lựa chọn thứ ba à, em suy nghĩ xem tắm uyên ương là như thế nào.”
Nhã Kỳ càng nghe càng thấy không đúng, không biết có phải là do tối nay có uống chút rược nên mặt cô rất nóng, cô đá một cái vào bắp chân anh: “Tên háo sắc này!”
Hà Thích cau mày kêu đau, anh thấy cô có ý định chạy trốn liền nhân cơ hội cầm hai tay cô khóa ở phía sau đem cô đè lên trên cửa, mặt Nhã Kỳ bị ép đến biến dạng. Cô uốn éo mấy cái về phía trước, thân thể Hà Thích liền di chuyển lại gần cô, môi anh dán sát vào sau tai cô nhẹ nhàng thổi khí vào tai cô: “Vừa rồi, anh vẫn không hiểu vì sao em không vui, bây giờ anh liền đoán ra được rồi.”
“Em nói là em không có không vui mà.”Nhã Kỳ bị anh đè ép như vậy có chút khó chịu, lúc này nghe được câu nói của anh lòng cô có chút hồi hộp, cô vừa sợ hãi vừa mong đợi anh sẽ hiểu được tâm tư của cô.
“Là bởi vì Gia Bảo?” Hà Thích cọ nhẹ vào cô: “Là bởi vì việc này?”
“Vâng.” Nhã Kỳ vốn còn muốn chối, dù sao cũng bị anh nói trúng tâm tư nên cô muố thừa nhận không muốn giấu diếm nữa.
“Lúc nãy, em ghen…” Hà Thích thở dài một cái rồi xoa đầu cô: “Lúc mới bắt đầu anh nói với em cô nhóc ấy là con dâu nuôi từ nhỏ là bởi vì anh muốn em biết khó mà rút lui, sau đó em cũng đã biết được rõ sự thật. Mẹ cô nhóc là giúp việc ở nhà bà nội anh, anh cùng cô nhóc ấy cũng xem như là cùng lớn lên với nhau, thành tích học tập của em ấy không tốt nên anh dạy kèm, anh luôn coi em ấy là em gái của mình, em đừng có suy nghĩ nhiều, lại còn đi ghen với một đứa trẻ.”
“Hứ…” Nhã Kỳ cúi đầu bĩu môi, cô bé ấy đã học lớp 12, đâu có phải là một đứa trẻ nữa, cô cũng chỉ hơn cô bé ấy 2 tuổi.
Hà Thích nghĩ tới điều gì đó liền nói tiếp: “Trong đầu em đang nghĩ cái gì đó, lúc nào cũng thích nghĩ linh tinh, lo chuyện này sợ chuyện kia. Em nhìn anh đi, cũng không phải ai cũng được nhiều người thích đâu.”
“Á…” Nhã Kỳ đột nhiên phát hiện lần ghen tuông này của mình không đúng, rất ngượng ngùng nhưng sau đó lại hung hăng lớn tiếng: “Em đâu có ghen, em chỉ là ghen tị vì em ấy được thi vào đại học Z. Lúc đầu, em cũng có thể thi vào đại học Z.”
Hà Thích bị cô hù dọa nên sửng sốt một chút nhưng sau đó liền ôm cô vào trong ngực, lấy gò má mình cọ vào gò má của cô: “Ngoan ngoan, sau này em thi nghiên cứu sinh ở đại học Z có được không?”
“Hừ.”
“Anh nói này em có muốn tắm uyên ương không?” Hà Thích ôm cô một lúc lâu, lâu đến nỗi anh cho rằng người trong ngực mình đã ngủ rồi. Nhã Kỳ sau khi nghe xong lời anh nói từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, giận dữ hét lên: “Anh cho rằng em là đồ ngốc phải không?”
“Được rồi, không ngốc à, anh còn tưởng rằng anh có thể thành công một lần.” Hà Thích tươi cười hớn hở, xoay người cầm quần áo đi tắm.
“Hà Thích.” Nhã Kỳ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó gọi anh lại nhưng khi anh xoay người lại cô có chút lúng túng: “Cái đó, khi anh ôm em thì anh sẽ có phản ứng sao?”
Khi vừa mới nghe cô nói, Hà Thích có ngạc nhiên một chút nhưng sau đó liền thấy vẻ mặt lúng túng của cô, anh ho nhẹ một tiếng rồi xoay người đi: “Em đột nhiên trúng gió phải không?”
Bản thân cô cảm thấy mình hỏi như vậy không đúng nhưng cô lại cảm thấy cái này có thể chứng minh Hà Thích rất thích cô, rất thích cô. Mỗi lần đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô thấy cái đó của nam chính sẽ chạm vào nữ chính và vân vân, nhưng Hà Thích rất lịch sự, chẳng lẽ bởi vì ai kia sao…
Hà Thích thay xong quần áo đi ra ngoài thấy Nhã Kỳ vẫn còn đang đứng ngơ ngác tại chỗ, hình như suy nghĩ của cô đã bay đi đâu rồi, anh vẫy tay với cô: “Lại đây, anh sẽ trả lời em.”
“Hả?” Nhã Kỳ theo hướng vẫy tay của Hà Thích tiến lại càng lúc càng gần anh, vào lúc cô đến rất gần anh mới búng lên trán cô: “Đồ ngốc.”
“A!” Nhã Kỳ che đầu, giận dữ trợn mắt nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Đàn ông đều có thú tính, nếu như anh ta có phản ứng với cô gái anh ta ôm trong ngực cũng không có nghĩa là anh ta thích cô gái đó. Mà anh đối với em như vậy, nghĩa là yêu hay không, lẽ nào em không biết sao?”
Nhã Kỳ gật đầu tỏ ý đã biết nhưng cô bĩu môi, dường như chính cô không hiểu rõ nên mới luôn để ý tới mỗi một phản ứng của Hà Thích.
Lễ giáng sinh vừa mừng vừa sợ năm nay cuối cùng kết thúc bằng một điều hết sức bí ẩn. Cho dù như thế nào đi nữa thì Nhã Kỳ vẫn cảm thấy hôm nay là ngày hết sức đặc biệt.
Hết chương 42