Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1720

Tô Nam sau khi ngắt điện thoại, cười nói: “Không sao, chúng tôi có chuẩn bị trước rồi.”

Sắc mặt Tống Dật Hiên vẫn khó coi như vậy.

Con người cả đời này chỉ kết hôn một lần, Tống Dật Hiên vốn dĩ muốn cho Hồ Ngọc Duyên một hôn lễ khó quên, bây giờ đều bị Vu Phong làm rối cả lên, anh ta thật muốn giết người mà.

“Đến nhà họ Tiêu rồi có phải sẽ không còn đám ruồi nhặng nào nữa đúng không?”

“Cũng không chắc đâu.”

Tô Nam tăng tốc lái xe đi nhanh hơn.

Hồ Ngọc Duyên biết Tống Dật Hiên có chút tức giận, liền nhỏ giọng nói: “Hôm nay là một ngày trọng đại đối với chúng ta, những chuyện khác cứ giao cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi.”

“Ừm…”

Đối với hai người họ, Tống Dật Hiên rất tin tưởng.

Chiếc xe rất nhanh đã tập trung lại với đoàn xe khác.

Khách mời đã tập trung đầy đủ ở nhà họ Tiêu, ông Tiêu được Dũng dìu đứng đợi ở bên ngoài, lúc ông ta nhìn thấy chiếc xe đón dâu xuất hiện, trong lòng đột nhiên hồi hộp.

“Tốt, thật tốt.”

Trên mặt ông cụ Tiêu lộ ra nụ cười.

Dũng nói nhỏ: “Ông chủ, vào trong thôi, theo quy định thì ngài không thể đợi ở bên ngoài.”

“Đi đi đi, vào trong, vào trong thôi.”

Ông Tiêu cười vui vẻ đi vào trong.

Tất cả khách mời đều mong chờ đám cưới này.

Chính vào lúc này, Vu Phong đang ở nước T nhận được điện thoại của cấp dưới.

“Anh Phong, xin lỗi. Nhiệm vụ thất bại rồi, Diệp Ân Tuấn quá xảo quyệt, bọn họ đổi xe giữa đường, Tống Dật Hiên với Hồ Ngọc Duyên đều yên ổn đến nhà họ Tiêu rồi.”

“Vô dụng!”

Giọng Vu Phong lạnh như băng, khiến đối phương tự nhiên hắt xì một hơi.

Anh ta quăng điện thoại trong tay sang một bên, cả người trở nên âm u, những người xung quanh đều bất giác lùi lại một bước, chỉ sợ bị giận cá chém thớt.

Trương Vũ thấy Vu Phong tức giận, bước lên một bước nhặt chiếc điện thoại lên, ấn thử, cảm giác vẫn còn dùng được lúc này mới đưa cho Vu Phong.

Vu Phong nhìn Trương Vũ, đôi mắt lạnh lùng đột nhiên có chút dọa người.

“Cậu dường như không hề sợ hãi khi tôi tức giận.”

“Tôi tại sao lại phải sợ anh tức giận?”

Trương Vũ nhẹ nhàng hỏi, không vui không buồn, giống như một cỗ người máy.

Từ sau khi Vu Phong cứu anh ta từ bệnh viện về, Trương Vũ liền theo anh ta, tính cách cứ như vậy.

“Tay còn đau sao?”

Vu Phong bất giác nhìn tay của Trương Vũ.

Gân tay của Trương Vũ bị Thẩm Hạ Lan làm đứt, mặc dù lúc anh ta được cứu, gân đã được nối, nhưng vẫn để lại di chứng về sau, đó chính là vào lúc mỗi khi trời mưa thì lại vô cùng đau nhức.

Có một lần Vu Phong nhìn thấy Trương Vũ đau đến nỗi ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK