Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 774: EM CHỈ MUỐN THÀNH TOÀN CHO CÔ ẤY

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lộp bộp một chút.

Cô biết, một khi mình đưa ra những chứng cớ này, chắc chắn Tống Dật Hiên sẽ đoán được cái gì, chỉ là hiện tại cô đã không lo được.

Thẩm Hạ Lan né tránh ánh mắt của Tống Dật Hiên, đưa video theo dõi cho cảnh sát.

“Tôi nghĩ trong đây có tất cả chứng cứ, giao cho các anh.”

“Cảm ơn Mợ Diệp.”

Cảnh sát nhận lấy video camera, cũng mang Vu Vĩ đi.”

Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây châm rơi cũng có thể nghe rõ ràng.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ khẩn trương như vậy, nhưng cô biết, mình coi như không nói, Tống Dật Hiên vẫn sẽ biết.

“Tống Dật Hiên, anh nghe em nói.”

Bốp một tiếng, Tống Dật Hiên trực tiếp đập vỡ bình hoa.

Bình hoa đặt ở bên người Thẩm Hạ Lan, rơi xuống ở sau lưng cô, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.

Đây là lần đầu tiên Tống Dật Hiên thể hiện sự tức giận lớn như vậy với Thẩm Hạ Lan.

Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ngẩn.

Cô nhìn Tống Dật Hiên, nhìn gân xanh nổi lên ở trên trán của anh ta, nhìn ánh mắt của anh ta mang theo khiển trách cùng phẫn nộ, lại cực lực đè nén.

“Tống Dật Hiên, em không phải, em…”

“Cút!”

Giọng nói củaTống Dật Hiên vô cùng kiềm chế, tựa như phá xiềng xích.

Thẩm Hạ Lan có chút sợ hãi.

Cô chưa từng nhìn thấy Tống Dật Hiên như vậy, nhưng cô lại có chút uất ức cùng lo lắng.

“Không phải, anh nghe em nói…”

“Anh bảo em đi đi!”

Một quyền của Tống Dật Hiên đập vào trên vách tường, anh ta đưa lưng về phía Thẩm Hạ Lan, bả vai khẽ run.

“Thẩm Hạ Lan, anh không muốn tức giận với em, anh cũng không muốn thương tổn em, ở thời điểm anh còn chưa làm chuyện không thể khống chế chính mình, tốt nhất là em rời khỏi tầm mắt của anh. Anh biết, trước đó Trương Mẫn không còn nhiều thời gian, anh cũng biết, giữa các em có thể có chuyện gì giấu diếm anh. Thế nhưng tại sao em lại có thể? Tại sao có thể dùng một chút sinh mệnh còn sót lại của cô ấy để đổi lấy chứng cứ? Cô ấy đáng chết! Là có chút hèn hạ, có chút vô sỉ, nhưng cho dù như vậy, cô ấy liền không có quyền lợi sống tiếp sao? Dùng sinh mệnh còn sót lại của cô ấy để thành toàn cho anh biết chân tướng, đến để quét dọn chướng ngại cùng uy hiếp cho anh, em cảm thấy một người đàn ông như anh không xử lý được những chuyện này sao? Cần em và một người hấp hối sắp chết tính toán cho anh sao?”

Đôi mắt của Tống Dật Hiên có chút mỏi nhừ, cảm thấy mặn chát, thậm chí có chút chất lỏng ấm áp tràn ra.

Anh không muốn nợ bất kì người nào, thế nhưng hết lần này tới lần khác Trương Mẫn khiến cho cả đời anh cũng không có cách nào hoàn trả.

Rõ ràng là cô ấy có lỗi với anh ta, nhưng bây giờ thì sao?

Cho dù Trương Mẫn chết, trái tim anh không có trở ngại sao?

Thẩm Hạ Lan là vì tốt cho anh, thế nhưng cô lại không biết quan hệ giữa anh và Trương Mẫn càng kéo càng loạn?

Anh ta có thể biết chân tướng, cho dù là từ trong miệng Thẩm Hạ Lan biết cũng được , nhưng tuyệt đối không muốn dùng loại phương thức này.

Trương Mẫn dùng sinh mệnh nói cho anh ta biết người những năm này tính toán nhằm vào anh ta là ai, điều này làm sao anh ta chịu nổi?

Anh ra là một người đàn ông, chẳng những không bảo vệ được người phụ nữ của mình, còn làm cho người phụ nữ của mình vì thế nỗ lực dùng phần sinh mệnh còn lại, bọn họ có nghĩ đến cảm nhận của Tống Dật Hiên không?

Thẩm Hạ Lan bị Tống Dật Hiên nói đến mức á khẩu không thể trả lời được.

Cô không nghĩ tới chuyện này ảnh hưởng đối với Tống Dật Hiên lại lớn như thế.

“Thật xin lỗi.”

“Em đi đi, để Diệp Ân Tuấn tới đón em đi, tạm thời anh không muốn nhìn thấy em, anh muốn yên lặng một chút.”

Lệnh đuổi khách của Tống Dật Hiên khiến cho Thẩm Hạ Lan rất khó chịu.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình có lẽ thật sự làm sai rồi.

Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới, rốt cuộc không nói chữ nào, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Trương Mẫn còn đang nằm ở trong phòng bệnh, đặc biệt an tường, cũng rốt cuộc mắt không thể mở mắt được nữa.

Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi, Tống Dật Hiên rốt cục xoay người nhìn Trương Mẫn, lệ rơi đầy trên gương mặt anh tuấn.

“Em làm cái gì vậy? Muốn để anh nợ em cả một đời có đúng không? Trương Mẫn, khi em còn sống, náo loạn trái tim anh, hiện tại chết rồi, cũng phải khiến cho anh nhớ kỹ em cả một đời có đúng không? Tại sao em lại làm như vậy? Tại sao em lại có thể!”

Đáng tiếc rốt cuộc Trương Mẫn không có cách nào trả lời anh ta nữa rồi.

Thời điểm Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lái xe đến đây.

“Hạ Lan, thật có lỗi, anh tới chậm.”

Diệp Ân Tuấn vừa xuống xe, Thẩm Hạ Lan liền chạy qua, ôm lấy Diệp Ân Tuấn.

Cô thật sự khó chịu!

Thật sự khó chịu!

Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc khi Thẩm Hạ Lan hành động như vậy, ngây ra một lúc, sau đó ôm cô vào trong ngực.

“Sao vậy? Chịu uất ức? Ai ức hiếp vợ anh? Anh đi đánh anh ta!”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến cho nước mắt của Thẩm Hạ Lan tuôn ra trong nháy mắt.

“Ân Tuấn, có khả năng em đã làm sai rồi.”

“Sao vậy? Vợ anh làm sao lại làm sai chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn nói chưa dứt lời, vừa nói thì Thẩm Hạ Lan càng khóc dữ dội hơn.

“Em khiến cho Tống Dật Hiên phát giận, anh ấy ném ngã bình hoa về phía em, cho tới bây giờ em chưa thấy anh ấy nổi giận lớn như vậy, em…”

“Em chờ chút, Tống Dật Hiên ném bình hoa về phía em? Có bị thương không? Nhanh cho anh xem một chút.”

Diệp Ân Tuấn cực kì khẩn trương kéo Thẩm Hạ Lan ra, sau đó nhìn một lần trước sau, trái phải, sau khi xác định cô không có việc gì mới thở phào một hơi.

“Không đúng, Tống Dật Hiên điên rồi đi? Anh ta thế mà ném bình hoa về phía em? Không được, anh đi tìm anh ta! Coi như anh ta là anh họ của em thì sao? Mặc kệ anh ta! Dám ném bình hoa về phía vợ anh, anh ta muốn lên trời sao.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn liền đi về phía bệnh viện, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.

“Anh đừng đi, chuyện hôm nay có thể là do em làm sai.”

Thẩm Hạ Lan cực kì khó chịu.

Diệp Ân Tuấn gặp cô như vậy, không khỏi vỗ sau lưng cô, thấp giọng hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tống Dật Hiên đối với em, anh biết, cho tới bây giờ anh ta đều tình nguyện thương tổn chính mình cũng sẽ không thương tổn em, đây là thế nào?”

Thẩm Hạ Lan xoa xoa nước mắt, thấp giọng nói: “Có thể là dì có chút ảnh hưởng đối với em. Lúc trước bà ấy muốn đưa Trương Mẫn rời khỏi nơi này, để cô ấy không tiếp xúc với Tống Dật Hiên, dù sao người phụ nữ như vậy làm con dâu, dì cố kỵ rất nhiều.

Mặc dù em không thế nào đồng ý, cũng nói cho Tống Dật Hiên ý đồ của dì, nhưng khi em đối mặt với Trương Mẫn, thời điểm biết cô ấy thời thời khắc khắc uy hiếp Tống Dật Hiên, em cũng không biết thế nào, em liền… Em liền đặc biệt không hi vọng cô ấy có bất kì tiếp xúc nào với Tống Dật Hiên, em không hi vọng nhìn thấy Tống Dật Hiên bị thương, càng không muốn nhìn thấy bởi vì cô ấy, Tống Dật Hiên sinh ra ngăn cách với dì. Cho nên, khi em biết Vu Vĩ muốn tiếp tục làm việc để giết Trương Mẫn diệt khẩu, em liền nói chuyện này cho Trương Mẫn. Trương Mẫn lại nói tương kế tựu kế, vừa vặn có thể ghi lại video làm chứng cứ, như vậy, Phương Quyên và Vu Vĩ đều không chạy thoát được, so với việc chúng ta tự mình đi lục soát thì nhanh hơn nhiều. Lúc đấy em liền nghĩ, có thể có chứng cứ cho Tống Dật Hiên quét dọn chướng ngại cùng uy hiếp, lại có thể khiến Trương Mẫn cắt đứt hoàn toàn với Tống Dật Hiên, cho nên em liền giấu diếm Tống Dật Hiên, cùng xác định chuyện này với Trương Mẫn,”

Diệp Ân Tuấn nghe được Thẩm Hạ Lan nói xong những lời này, con ngươi có chút thâm trầm, cũng không lập tức nói gì.

Thẩm Hạ Lan có chút thấp thỏm nhìn Diệp Ân Tuấn, đặc biệt khó chịu nói: “Diệp Ân Tuấn, có phải anh cũng cảm thấy em đã làm sai? Vừa rồi em cũng cảm thấy mình rất xấu xa. Mặc dù Trương Mẫn cũng không thể tồn tại lâu ở trên đời, nhưng em làm như vậy, cùng trực tiếp giết chết cô ấy thì khác nhau ở chỗ nào đâu? Đừng nói Tống Dật Hiên nổi giận với em, em cảm thấy em cũng muốn đánh chính mình.”

Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.

“Chuyện này quả thật em đã cân nhắc không chu toàn, anh cũng biết, em cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, cũng sẽ không vì chút ân oán với Trương Mẫn liền ước gì cô ấy chết sớm, càng sẽ không vì chứng cứ mà không để ý đến tính mạng của cô ấy. Em làm như vậy, nhưng thật ra là bởi vì Trương Mẫn còn sống quá đau khổ có đúng không? Xương cốt toàn thân cô ấy đều bị đập bể, mặc dù bác sĩ nói còn có thể sống lâu mấy ngày, nhưng đối với Trương Mẫn mà nói, sống lâu một phút đều là một loại tra tấn. Cô ấy còn sống, thở hổn hển, đều sẽ làm cho cô ấy đau đến mức không muốn sống. Em chỉ là muốn thành toàn cho cô ấy, muốn để cô ấy kết thúc loại đau khổ này trước, cũng làm cho cô ấy có thể làm chút chuyện cuối cùng vì người đàn ông mình yêu. Điều này, anh hiểu.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan khóc lên lần nữa.

“Thế nhưng Tống Dật Hiên, anh ấy không hiểu, anh ấy đã cảm thấy em là người xấu, em là người phụ nữ tội ác tày trời. Anh ấy đã cảm thấy em vì muốn lấy chút chứng cứ mà chơi chết Trương Mẫn! Em không có! Em đã đưa Diệp Minh đến bảo vệ trại an dưỡng đặc biệt, em cũng ủng hộ anh đi điều tra chuyện của Phương Nhất Tường, em làm nhiều như vậy, chẳng lẽ em còn lấy không được chứng cứ mình muốn sao? Em…”

“Anh biết, anh đều hiểu. Em là phụ nữ, em hiểu rõ Trương Mẫn nhất, em biết cô ấy muốn giải thoát, em cũng biết cô ấy muốn trước khi chết làm chút gì đó vì Tống Dật Hiên. Tống Dật Hiên tên chệt tiệt kia, anh ta căn bản cũng không hiểu rõ em. Nói cái gì mà thích em, nói cái gì mà đời này không phải em thì không cưới, kỳ thật anh ta không hiểu rõ em, nếu không em cũng đã không ở bên cạnh anh, đúng không? Được rồi, không khóc nữa, Tống Dật Hiên cũng không phải đồ đần, chỉ là anh ta đột nhiên tiếp nhận chuyện như vậy, đầu óc quá tải. Không phải còn có anh ở đây sao. Chồng hiểu em, biết rõ về em, không khóc nữa.

Hôm nay chúng ta chịu uất ức, chờ sau này Tống Dật Hiên kịp phản ứng, anh sẽ xử lý anh ta.”

Diệp Ân Tuấn vừa vỗ sau lưng của Thẩm Hạ Lan vừa an ủi cô.

Thẩm Hạ Lan lại khóc càng to hơn.

“Thẩm Hạ Lan em ở trong lòng anh ta, tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy chứ? Tại sao lại tội ác tày trời, không coi trọng mạng người nữa chứ?”

“Không phải, Hạ Lan, không phải như em nghĩ. Em phải nghĩ như vậy, Trương Mẫn đối với Tống Dật Hiên mà nói là đặc biệt.

Mặc dù nói có thể anh ta không phải thật sự yêu Trương Mẫn, nhưng những chuyện xảy ra giữa anh ta và Trương Mẫn, quả thật làm cho anh ta trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận. Em đây, cũng đừng yêu cầu nhiều về anh ta. Anh ta cũng là người bình thường, không phải thần, chắc chắn sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc đúng không? Tốt tốt, Tống Dật Hiên khi dễ em, chồng em an ủi em có được hay không? Như vậy được không? Anh dẫn em đi ăn ngon không được?

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến cho tâm trạng của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút hòa hoãn.

“Em cũng không phải là Diệp Nghê Nghê, không vui vẻ liền nghĩ đến ăn.”

Diệp Ân Tuấn thấy cô tốt hơn một chút, lúc này mới cười nói: “Con gái của anh thế nào chứ? Con gái của anh là tự anh dạy dỗ, rất tốt ấy chứ.”

“Anh chính là cảm thấy con gái mình tốt.”

“Vợ anh cũng tốt, thật sự, em xinh đẹp như vậy, còn khéo hiểu lòng người như thế, đúng hay không? Đi, anh dẫn em đi ăn bánh ngọt, không phải nói thời điểm tâm tình không tốt, ăn chút đồ ngọt liền sẽ tốt hơn nhiều sao? Chồng em mời khách!”

Diệp Ân Tuấn lôi kéo tay Thẩm Hạ Lan lên xe.

Ban đầu Thẩm Hạ Lan còn có chút không muốn đi, nhưng thấy Diệp Ân Tuấn cực kì chấp nhất, cũng liền tùy theo anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK