Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1917

“Không cần mọi người quan tâm.”

Diệp Nghê Nghê cảm thấy vô cùng buồn bực.

Ba không yêu cô bé nữa.

Hu hu, thật là buồn quá đi.

Lúc cô bé đang than thân trách phận, đột nhiên ở bên ngoài lại truyền đến âm thanh đàn violon du dương.

Diệp Nghê Nghê hơi sững lại một chút, vô thức nhấc chân đi ra bên ngoài.

“Cô chủ nhỏ, cô đi đâu vậy?”

Người giúp việc kinh ngạc bước chân đi theo.

Diệp Nghê Nghê lại không quan tâm cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.

Âm thanh đàn violin truyền tới từ biệt thự phía đối diện, tiếng đàn du dương mang đến cho người nghe một cảm giác thoải mái.

Diệp Nghê Nghê ngồi ở cửa ra vào, chống cằm, chân thì gõ theo nhịp cùng với tiết tấu của đối phương, thế mà nghe xong cả một khúc nhạc.

Đối phương lại đổi một bài hát vui vẻ, Diệp Nghê Nghê nghe thấy, khóe môi nâng lên.

Thật là hay quá đi.

Tiêu Hằng đàn xong hai bài rồi lại mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Diệp Nghê Nghê?

Cậu sợ là ánh mắt của mình xuất hiện ảo giác, dùng sức xoa xoa một hồi, lúc nhìn thấy thật sự là cô bé, Tiêu Hằng không thèm mang giày vào, chạy chân đất đi ra ngoài.

“Nghê Nghê!”

Cậu rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, lúc này, bộ dạng vui vẻ khi nhìn thấy Diệp Nghê Nghê làm cho người giúp việc bất ngờ.

“Cậu hai, cậu vẫn còn chưa mang giày kìa, cậu hai!”

Tiêu Hằng không nghe lọt tai một chữ nào của người giúp việc, cậu nhấc chân chạy về phía Diệp Nghê Nghê.

Hai nhà cách nhau một con đường.

Sau khi Diệp Nghê Nghê nghe xong thì đứng dậy, tâm trạng rất vui vẻ.

“Đi thôi, đi thôi, về nhà ăn cơm thôi, tiếng đàn violin thật là dễ nghe quá đi, một lát nữa tôi phải nói với mẹ là tôi cũng muốn học.”

Nói xong, Diệp Nghê Nghê quay người đi vào trong sân, người giúp việc đóng cửa lại.

Vất vả lắm Tiêu Hằng mới chạy đến nơi, cánh cửa phía đối diện lại đóng chặt.

Cậu vội vàng gõ cửa.

“Nghê Nghê, Nghê Nghê, là em đúng không?”

Tiếng gõ cửa của Tiêu Hằng đã thu hút người giúp việc.

Người giúp việc mở cửa ra, liền nhìn thấy Tiêu Hằng đi chân đất đứng ở cửa nhà của bọn họ, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Cậu bé tìm ai vậy?”

“Tôi tìm Diệp Nghê Nghê.”

Bởi vì lúc nãy Tiêu Hằng chạy quá vội, hơi thở không ổn định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK