CHƯƠNG 33: CHÚNG TA LÀ ANH EM
Diệp Ân Tuấn hiếm khi gặp đối thủ như vậy, cả người nghiêm túc, còn Tống Đình thì đứng bất động bên cạnh, không dám thở mạnh.
Từ khi vừa tốt nghiệp đại học anh ấy đã đi theo Diệp Ân Tuấn, đã rất lâu rồi Diệp Ân Tuấn mới có vẻ ngoài nghiêm túc như vậy, vẫn đề nan giải như vậy khiến Tống Đình hơi hổ thẹn.
Thẩm Minh Triết đã show hết kỹ năng của bản thân ra, cuối cùng vẫn bị chương trình con ngựa thành Troy của Diệp Ân Tuấn quấn lấy.
“Chết tiệt!”
Thẩm Minh Triết muốn cố gắng thoát ra nhưng đều không thể, trong lòng vội vàng bèn rút nguồn điện, nhưng vẫn biết rằng địa chỉ IP của mình sẽ sớm bị phát hiện.
Quả nhiên là như vậy, Diệp Ân Tuấn nói với Tống Đình đang ở một bên: “Hãy kiểm tra địa chỉ IP này ngay lập tức. Nếu lần này còn để hắn ta trốn thoát, anh có thể nghỉ hưu sớm rồi.”
Tống Đình không dám lơ là, nhanh chóng bảo bộ phận kỹ thuật theo dõi điều tra, mà Thẩm Minh Triết lương tâm cắn rứt rời khỏi phòng máy tính, thầm mừng vì đang ở nhà trẻ chứ không phải ở nhà, nếu không thì hậu quả bi thảm rồi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu luôn tồn tại như một thiên tài, đừng nói những người bạn cùng trang lứa, ngay cả những tin tặc người Mỹ đôi khi cậu cũng không thèm để ý đến. Cậu thật không ngờ Diệp Ân Tuấn bề ngoài trông giống công tử bột nhưng lại sở hữu kỹ thuật máy tính siêu đẳng như vậy.
Cậu không muốn thừa nhận rằng Diệp Ân Tuấn rất mạnh, nhưng phải thừa nhận rằng loại tâm trạng vướng víu và mâu thuẫn này khiến cậu rất khó chịu, hung hăng rời khỏi phòng máy tính, vừa hay nhìn thấy Diệp Tranh chạy tới.
“Thẩm Minh Triết, cậu có ở đây không? Tớ nghe nói mẹ cậu bị tai nạn, thế nào rồi? Có sao không? Sao cậu không đi thăm mẹ cậu?”
Diệp Tranh rất thích Thẩm Minh Triết, luôn cảm thấy trên người Thẩm Minh Triết có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy rất yên tâm.
Thẩm Minh Triết nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ấy, lại cau mày.
Cậu phát hiện ra rằng Diệp Tranh thật ra rất dễ chung đụng, nhưng vì cậu ta là con trai của Diệp Ân Tuấn nên cậu rất không thích cậu ta, nhưng lại vẫn phải tiếp xúc với cậu ta.
Đột nhiên, cậu hơi nheo mắt lại, trong lòng nổi lên tính toán.
“Diệp Tranh, tớ vừa xem một bộ phim hoạt hình trong phòng máy rất hay, nhưng không thể cho giáo viên biết, cậu có muốn đi xem một chút không?”
“Được, được thôi! Cậu yên tâm, tớ hứa sẽ không nói chuyện này với giáo viên.”
Diệp Tranh lập tức trở nên vui vẻ.
Thực ra cậu không thích học cho lắm. Vì cậu là con trai của Diệp Ân Tuấn nên giáo viên và viện trưởng cứ khúm na khúm núm với cậu. Các bạn nhỏ thì không thích chơi với cậu. Chỉ có Thẩm Minh Triết là tốt với cậu, sẵn sàng chơi với cậu. Cậu muốn ngày nào cũng được chơi với Thẩm Minh Triết, bây giờ nghe nói Thẩm Minh Triết sẽ dẫn mình đi xem phim hoạt hình, vẻ mặt đầy vui mừng.
Thẩm Minh Triết kéo tay cậu vào phòng máy, cắm điện lên, cũng không đăng xuất tài khoản, bởi vì cậu biết tài khoản của mình từ lúc này trở đi sẽ không thể dùng được nữa.
“Vậy, đây là bộ phim hoạt hình đang nổi gần đây, xem rất hay. Cậu có thể ở đây xem trước. Tớ đi vệ sinh một lát
Thẩm Minh Triết nhỏ giọng dặn dò.
Diệp Tranh vừa nghe thấy việc cậu có thể sẽ bị đuổi học thì nghĩ ngay đến việc cậu sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Minh Triết nữa bèn gật đầu ngay lập tức.
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói với bất cứ ai rằng cậu đang ở đây, ai tớ cũng không nói.”
“Kể cả ba của cậu cũng không được nói được không?”
Thẩm Minh Triết chớp mắt ranh mãnh.
Diệp Tranh vỗ ngực, khí khái cao ngút nói: “Cậu yên tâm, kể cả ba có đánh tớ tớ cũng không nói.”
“Thật là một người anh em tốt.”
Thẩm Minh Triết vỗ vai cậu rồi mỉm cười rời đi.
Tống Đình và mấy người bộ phận kỹ thuật đã nhanh chóng tìm ra địa chỉ IP, nhưng nhìn thấy nó lại hơi bối rối.
“Tổng giám đốc Diệp, đó là địa chỉ IP nhà trẻ của cậu chủ nhỏ.”
Diệp Ân Tuấn cau mày.
Ai ở trong nhà trẻ lại có thù hận với anh cơ chứ?
“Đi lái xe, tôi sẽ tự mình đến đó.”
Diệp Ân Tuấn đứng bật dậy, không mặc áo khoác, nhanh chóng lên xe.
Tập đoàn Hoàn Trí lần này thiệt hại nghiêm trọng, tiền bạc là chuyện nhỏ, cơ nghiệp trăm năm nhà họ Diệp không thiết chút tiền này, chủ yếu là việc rò rỉ bí mật thương mại khiến anh rất bị động.
Tống Đình không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Diệp Ân Tuấn đến nhà trẻ.
Lúc Viện trưởng và giáo viên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đột ngột đến, ai cũng không biết phải nói gì, đều run lẩy bà lẩy bẩy.
“Ai đang ở trong phòng máy tính?”
Diệp Ân Tuấn nói thẳng.
Viện trưởng ngơ ngác nhìn giáo viên, giáo viên hơi bối rối nhưng nhanh chóng nói: “Không có ai ở trong phòng máy tính cả.”
Diệp Ân Tuấn nhấc chân lên, mang vẻ mặt lạnh lùng đi về phía phòng máy tính.
Thẩm Minh Triết trốn trong bóng tối nhìn thấy tất cả mọi chuyện, lợi dụng lúc đông người không chú ý, cậu nhanh chóng quay trở lại lớp.
Lúc Diệp Ân Tuấn cùng với Tống Đình mở phòng máy tính thì nhìn thấy Diệp Tranh đang si mê xem bộ phim hoạt hình trên máy tính cười to ha ha.
Tống Đình choáng váng.
“Là, cậu chủ nhỏ sao?”
Anh ta không dám tin chính cậu chủ nhỏ lại có thể có được kỹ thuật máy tính cao siêu như vậy.
Nét mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có phần khó coi.
“Diệp Tranh, sao con lại đến đây?”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng lại khiến Diệp Tranh bị dọa một trận.
Cậu đột ngột nhảy ra khỏi ghế, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi cùng Tống Đình, phía sau Tống Đình là viện trưởng và giáo viên, phía sau nữa còn có các bạn nhỏ khác thì hơi sững sờ.
“Ba? Sao ba lại đến đây?”
“Con còn hỏi ba, con không ngoan ngoãn đến lớp, tại sao còn ở đây?”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi nổi giận với Diệp Tranh, nhưng lần này anh thực sự không kìm được.
Diệp Tranh cũng cảm nhận được sự tức giận trên người Diệp Ân Tuấn, hai chân run lên sợ hãi, nhưng đột nhiên nhìn thấy Thẩm Minh Triết trong đám người.
Cậu nhớ những gì Thẩm Minh Triết đã nói trước khi rời đi.
Không!
Cậu không muốn mất đi người anh em Thẩm Minh Triết!
Càng không muốn cậu ấy rời khỏi đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh cắn môi dưới cúi đầu, dùng ngón tay vặn xoắn vạt áo, nói: “Con chỉ cảm thấy lên lớp học nhàm chán, nên mới đến đây xem phim hoạt hình.”
Nét mặt Diệp Ân Tuấn thậm chí còn xấu hơn.
“Con vẫn luôn ở đây? Đã bao lâu rồi?”
Diệp Tranh nhất thời sững người.
Cậu cũng không biết Thẩm Minh Triết đã ở đây bao lâu, nhưng cậu không thể nói rằng cậu vừa đến đây được một lúc, nếu không Thẩm Minh Triết sẽ bị bại lộ.
Diệp Tranh trầm giọng nói: “Con không nhớ, đã lâu lắm rồi.”
Diệp Ân Tuấn kéo cậu qua, tắt bộ phim hoạt hình thì để lộ ra một tài khoản điện tử quen thuộc mà phạm vi hoạt động của tài khoản đó rõ ràng là tin tặc vừa rồi đã tấn công tập đoàn Hoàn Trí.
“Nói đi. Ai đã ở đây trước con?”
Cả người Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo như băng làm cho Diệp Tranh rùng mình, mà tim Thẩm Minh Triết cũng không khỏi thót lên.
“Con ở đây một mình, ba, con chỉ đang xem phim hoạt hình thôi. Vì vậy mà ba rất tức giận phải không? Ba không thích con nữa phải không? Con sẽ về nói với mẹ rằng ba đã hung dữ với con.”
Diệp Tranh sợ hãi đến mức khóc to một tiếng.
Nếu là bình thường, Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ dỗ dành cậu ấy, sau đó sẽ không còn chuyện gì, nhưng tiếng khóc của cậu ấy hôm nay không khiến Diệp Ân Tuấn thỏa hiệp, ngược lại càng làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn xấu hơn.
“Là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí, vậy mà lại nói dối để bao che cho kẻ xấu, Diệp Tranh, con thật sự khiến ba thất vọng! Tống Đình, đưa nó về nhà cho tôi, để Sở Anh Lạc dạy dỗ nó thật tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa nhỏ này không biết sẽ trở thành bộ dạng nào nữa! ”
Diệp Ân Tuấn đã thực sự tức giận.
Sống với Diệp Tranh bốn năm, Diệp Ân Tuấn hiểu rõ nhất cậu ấy có bộ dạng như thế nào. Đứa trẻ này tuy hơi thông minh nhưng chắc chắn sẽ không thể lợi hại bằng tên tin tặc đã đối kháng với anh. Nhưng bây giờ Diệp Tranh có chết cũng không nói, hoặc Diệp Tranh thực sự không biết đối phương đã lợi dụng cậu, hoặc chính là Diệp Tranh đang bao che cho người đó.
Rốt cuộc là ai mà có thể khiến Diệp Tranh phải bao che?
Diệp Ân Tuấn không nghĩ ra được, càng trở nên chán nản và cáu kỉnh hơn.
Diệp Tranh không biết Diệp Ân Tuấn nghĩ gì nên càng khóc dữ dội hơn.
“Ba, ba là người xấu, con không muốn về! Thả con ra!”
Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng rốt cuộc cậu vẫn còn quá nhỏ nên bị Tống Đình bế bổng lên, ép phải ra ngoài.
Khi đi ngang qua Thẩm Minh Triết, Diệp Tranh chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu, miệng im bặt, nhưng Thẩm Minh Triết hiểu rõ.
Cậu nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói ra cậu, chúng ta là anh em mà.”
Thời khắc đó, Thẩm Minh Triết đột nhiên cảm thấy có lỗi, thậm chí cậu còn muốn lao ra và nói với mọi người rằng người đó là cậu, không liên quan gì đến Diệp Tranh!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Ân Tuấn vang lên.
“Cái gì? Tình trạng của Lisa không tốt sao? Dị ứng thuốc cái gì? Sốc cái gì? Tôi sẽ đến ngay.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn hung hăng hùng hổ chạy ra ngoài.
Trái tim của Thẩm Minh Triết lập tức như rơi xuống đáy vực.
Mẹ bệnh nặng sao?
Cậu cũng không kìm được rơi nước mắt, cơ thể nhỏ bé run lên kịch liệt, nhanh chóng chạy tới, túm lấy tay Diệp Ân Tuấn, lạnh lùng nói: “Đưa cháu đến bệnh viện!”
Diệp Ân Tuấn không ngờ rằng người túm lấy anh vậy mà lại là tên nhóc thối Thẩm Minh Triết.
“Cháu đến bệnh viện làm gì? Hiện tại chú có chuyện phải làm, không có thời gian nói chuyện nhiều với cháu, buông tay ra!”
Giọng điệu Diệp Ân Tuấn đã hơi ác liệt vì chuyện của tin tặc và dị ứng thuốc của Thẩm Hạ Lan. Trong hoàn cảnh bình thường, đừng nói những đứa trẻ như Thẩm Minh Triết, ngay cả những người trong trung tâm mua sắm cũng sẽ ba chân bốn cẳng chạy trốn khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế này, nhưng Thẩm Minh Triết lại không sợ, không những không sợ mà còn nắm chặt tay anh hơn và nói: “Đưa cháu đến bệnh viện!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này thời khắc này hơi giống mình.
Anh cảm thấy bản thân có thể bị điên rồi.
Diệp Ân Tuấn muốn thoát khỏi Thẩm Minh Triết, nhưng phát hiện ra tên nhóc thối này này tuy còn nhỏ nhưng sức lực vẫn khá mạnh mẽ, trong lúc không biết phải làm gì, anh đành phải đưa Thẩm Minh Triết lên xe vì lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.
Cả hai nhanh chóng đến bệnh viện.
Khi Lam Tử Thất nhìn thấy Thẩm Minh Triết và Diệp Ân Tuấn cùng đến với nhau thì như bị mất hồn. Cô ấy thậm chí không biết phải xử lý tình huống hiện tại như thế nào.
Là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Hay là Diệp Ân Tuấn đã biết gì đó?
Thẩm Minh Triết bình tĩnh hơn cô ấy nhiều.
“Chào cô giáo Lam!”
Thẩm Minh Triết lịch sự, Lam Tử Thất vô thức gật đầu đáp lại.
Diệp Ân Tuấn lo lắng hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Không phải vừa rồi cô ấy còn tốt sao? Sao lại bị nguy hiểm?”
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, nét mặt Lam Tử Thất lập tức không tốt, lúc này nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi về Thẩm Hạ Lan như vậy, lại nghĩ đến tất cả những gì Thẩm Hạ Lan hiện tại đang phải chịu đựng, cơn tức giận của cô đột nhiên bùng phát.
“Tổng giám đốc Diệp hỏi thật kỳ lạ. Tôi lại không phải là bác sĩ. Làm sao tôi biết được? Nếu không có Tổng giám đốc Diệp, Lisa nhà chúng tôi cũng sẽ không phải đối mặt với tình cảnh sống chết không rõ ràng như thế này không phải sao?”