Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 183: KHÓ LỰA CHỌN

Kiểm tra lần nữa cho Thẩm Nghê Nghê, bà cụ Diệp ủng hộ, cũng hiểu, nhưng khi Diệp Ân Tuấn nói bà ta cũng đi kiểm tra tổng quát, bà cụ Diệp có hơi kinh ngạc.

“Một bà già như mẹ kiểm tra cái gì chứ?”

Bà cụ Diệp có hơi muốn từ chối.

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của bà cụ Diệp nói: “Mẹ, nhiều năm như vậy rồi, mẹ đều ở nước ngoài, con không biết sức khỏe của mẹ như thế nào, tuy bây giờ nhìn trông rất khỏe, nhưng con vẫn không yên tâm, mẹ nghe con, đi kiểm tra tổng quát có được không?”

Bà cụ Diệp thật ra không thích vào bệnh viện lắm, nếu không phải vì Thẩm Nghê Nghê, chắc có nói bà ta cái gì thì cũng không quay lại, hiện nay nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, bà ta trầm tư một lúc thì hỏi: “Có phải thân thể của mẹ xuất hiện vấn đề gì rồi không?”

“Không phải, chỉ là làm kiểm tra định kỳ, mẹ đừng nghĩ nhiều.”

Diệp Ân Tuấn tận khả năng muốn phớt lờ.

Nhưng bà cụ Diệp là ai chứ.

Bà ta nhìn Diệp Ân Tuấn, sự sắc bén trong đôi mắt đó, nhất thời lại khiến Diệp Ân Tuấn có hơi không chịu được.

“Mẹ—”

“Rốt cuộc là sao?”

Diệp Ân Tuấn thấy bà cụ Diệp kiên quyết như vậy, lúc này mới nói kết quả kiểm tra của bệnh viện Saint Peterburg cho bà cụ Diệp.

Mắt của bà cụ Diệp nheo lại, nói: “Hồi trẻ mẹ quả thực từng uống thuốc, có điều không phải thuốc độc gì, là thuốc bắc. Lúc đó mẹ và ba con kết hôn nhiều năm cũng không có con, chúng ta đã đến bệnh viện khám, bác sĩ nói nhóm máu của ba mẹ không tương thích, khó lòng có con. Khí đó mẹ cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. Một người phụ nữ nếu như cả đời không thể làm mẹ, vậy còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh sao? Mẹ đi khắp nơi tìm thuốc, uống không biết bao nhiêu loại, nhưng vẫn không có hiệu quả, mãi đến khi gặp thím Trương.”

Khi nói đến đây, mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng nheo lại.

“Thím Trương?”

“Đúng! Con không phải luôn hiếu kỳ con tại sao đối với thím Trương lại đặc biệt như vậy, nhà họ Diệp đối với bà ta cũng tốt như vậy sao? Chính vì bà ấy khiến mẹ mang thai được, khiến nhà họ Diệp chúng ta có con nối dõi. Con biết lúc đó đối với nhà họ Diệp chúng ta mà nói có ân tình lớn như thế nào không? Đã từng con dõi của nhà họ Diệp, mẹ thậm chí muốn ly hôn với ba con, để ông ta cưới người khác, nhưng ba con không đồng ý, tóm lại ông trời không tuyệt đường của nhà họ Diệp chúng ta, để ba mẹ gặp được thím Trương.”

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

“Thím Trương có bản lĩnh gì? Vậy mà có thể khiến nhóm máu không tương thích của ba và mẹ mang thai được?”

“Nhà bà ấy chuyên chữa trị cho những người khó mang thai hiếm muộn, rất nổi tiếng, cũng tính là thế gia trung y, có điều gia đình gặp biến cố, thím Trương bị kẻ gian hãm hại, lưu lạc khắp nơi, mẹ và ba con có lòng tốt đã cứu bà ấy, để báo đáp mà kê một toa thuốc cho ba mẹ.”

Lời của bà cụ Diệp khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn càng nhíu chặt.

“Toa thuốc gì? Có đem đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra không?”

“Không, toa thuốc này đâu thể đem đến bệnh viện kiểm tra được chứ? Nơi như bệnh viện căn bản sẽ không tin. Nhưng mẹ và ba con quả thật đi vào đường cùng rồi, cũng uống thuốc theo đơn của bà ấy. Những toa thuốc đó đều là vật gia truyền của nhà bọn họ, ba mẹ cũng ngại đến xem, cho nên từ lúc kê toa thuốc, đến bốc thuốc, cuối cùng là sắc thuốc, đều là một tay thím Trương làm. Có điều con đừng nói nữa, toa thuốc của bà ấy quả thật có tác dụng, mẹ và ba con uống thì nửa năm sau, mẹ vậy mà có thai, còn sinh ra hai anh em của các con. Cho nên thím Trương là ân nhân của nhà họ Diệp chúng ta, nhà họ Diệp chúng ta không thể để bà ấy thiệt thòi con có biết không?”

Bà cụ Diệp nói đến chuyện trong quá khứ, vẫn một mực bảo vệ thím Trương.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn lại không nghĩ như thế.

Trước đây cũng cảm thấy thím Trương đối với nhà họ Diệp rất tốt, nhưng bây giờ từ chuyện bà ta đối đãi với Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không cảm thấy thím Trương vì tốt cho nhà họ Diệp mà trung thành như vậy.

Toa thuốc năm đó rốt cuộc là cái gì?

Liệu có liên quan đến độc tố trong cơ thể của bà cụ Diệp không? Tất cả chuyện này Diệp Ân Tuấn không thể hỏi hết, nên chỉ có thể thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ và ba cũng quá to gan rồi. Bây giờ rất nhiều toa thuốc thụ thai có độc, mẹ nghe con, mau chóng đi kiểm tra thử, nếu như thân thể thật sự có vấn đề, chúng ta mau chóng chữa trị, con còn đợi mẹ trông cháu giúp con. Mẹ không thể trộm lười được.”

Diệp Ân Tuấn rất khẩn trương.

Thấy con trai khẩn trương thành ra như vậy, bà cụ Diệp cũng không kiên trì nữa.

Có thể khôi phục quan hệ con hệ mẹ con với Diệp Ân Tuấn, đối với bà ta mà nói là một khởi đầu không tệ.

“Được được được, mẹ đi kiểm tra! Con cũng đừng căng thẳng quá. Mẹ nghe nói con bắt thím Trương lại rồi, mẹ cũng biết có vài chuyện bà ấy làm có hơi quá đáng, có điều Ân Tuấn, nếu như có thể tìm được Hạ Lan, mẹ thấy cho bà ấy một khoản tiền, để bà ấy về quê dưỡng lão thì được rồi. Những chuyện khác thì đừng truy cứu nữa.”

“Mẹ, chuyện của Minh Triết…”

“Mẹ biết, chuyện của Minh Triết mẹ cũng đau lòng, nhưng ân tình của bà ấy đối với nhà họ Diệp chúng ta, chúng ta cũng không thể quên. Chuyện của Minh Triết là mẹ nợ Hạ Lan với Minh Triết, mẹ lúc còn sống sẽ đối xử tốt với Hạ Lan, bất luận nó gặp phải chuyện gì, trải qua những gì, mẹ ở đây thề, Thẩm Hạ Lan mãi mãi là con dâu của nhà họ Diệp chúng ta, là đương gia chủ mẫu của nhà họ Diệp chúng ta!”

Bà cụ Diệp đã nói đến đây rồi, Diệp Ân Tuấn tự nhiên không tiện nói gì nữa, nhưng xử lý thím Trương thế nào, anh vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.

Thấy bà cụ Diệp đi vào làm kiểm tra rồi, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại rất ngưng trọng.

“Diệp tổng, anh ở đây lo lắng cái gì? Hiện nay cậu chủ và cô chủ không phải đều ở trong bệnh viện Saint Petersburg rồi sao, chúng ta hoàn toàn có tự do của mình, anh sao còn ngưng trọng như vậy?”

“Tôi biết tung tích của Hạ Lan rồi, có điều muốn cứu cô ấy ra không dễ dàng. Tôi nghĩ có thể sau khi cứu Hạ Lan ra thì làm phẫu thuật cho Nghê Nghê. Dù sao cuộc phẫu thuật này, Hạ Lan mong ngóng 5 năm rồi.”

Diệp Ân Tuấn cuối cùng vẫn lo cho Thẩm Hạ Lan, cũng không biết cô bây giờ như thế nào rồi.

Tống Đình nghe thấy Diệp Ân Tuấn biết tung tích của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi ngây ra, sau đó có chút suy đoán: “Là Đường Trình Siêu?”

“Là anh ta! Có điều tôi bây giờ cần có người dẫn dụ anh ta ra ngoài, có thể cứu Hạ Lan ra được hay không, tôi trước tiên phải vào đó thăm dò mới được.”

“Anh Mike đó có thể giúp chúng ta không?”

Mắt của Diệp Ân Tuấn hơi híp lại.

“Có thể, đương nhiên có thể.”

Anh bỗng mỉm cười.

Trước đó không tính kinh động đến quan hệ ở bên này, dù sao có vài mối quan hệ anh không muốn lộ ra quá sớm, hiện nay chuyện đã đến bước này, không muốn kinh động chắc cũng khó rồi.

Kết quả kiểm tra của Thẩm Nghê Nghê đã có, sắc mặt của bác sĩ có hơi không tốt lắm.

“Anh Diệp, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”

Nghe bác sĩ nói như vậy, Diệp Ân Tuấn biết có vấn đề rồi, có điều lại mỉm cười vuốt tóc của Thẩm Nghê Nghê: “Nghê Nghê giỏi nhất! Nghê Nghê cùng anh Diệp Tranh đi chơi một lúc có được không? Bà nội cũng đi làm kiểm tra rồi, lát nữa đợi bà nội đi ra, Nghê Nghê có thể ở bên bà nội. Bà nội tuổi tác đã cao, cần có người ở bên mới được.”

“Dạ được!”

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ mỉm cười, sau đó theo Diệp Tranh đi vào phòng.

Tống Đình ở lại đợi bà cụ Diệp đi ra.

Diệp Ân Tuấn theo bác sĩ đến phòng làm việc, nghiêm túc hỏi: “Có phải tình trạng sức khỏe của con gái tôi có vấn đề không?”

Bác sĩ gật đầu.

“Anh Diệp, tôi ở trong cơ thể của cô bé phát hiện một loại thuốc kháng sinh, loại thuốc kháng sinh này tuy là thuốc khống chế bệnh tình của cô bé, nhưng tôi phát hiện loại thuốc kháng sinh này đều sử dụng quá liều lượng.”

“Có ý gì?’

Trái tim của Diệp Ân Tuấn bóp nghẹt.

Bác sĩ suy nghĩ rồi thấp giọng nói: “Nói như này đi, một người bị bệnh, nếu như chỉ cần một nửa thuốc kháng sinh thì có thể kiên trì được, cô bé Nghê Nghê chính là người dùng nguyên thuốc kháng sinh để chữa trị. Trong trường hợp này, bình thường mới đầu sẽ có hiệu quả rõ rệt, giai đoạn sau nếu như cứ như này thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể, đặc biệt là khí quản vốn suy yếu sẽ càng càng đẩy nhanh tốc độ hư hại. Cũng tức là nói nếu như cứ chữa trị theo cách này, cô bé có thể trong vòng mười năm cũng không cần khẩn cấp tìm thận để ghép, nhưng bởi vì loại thuốc kháng sinh này tăng lên, cơ thể của cô bé căn bản không chịu được, thận cũng sẽ bị sự kích thích của loại thuốc kháng sinh này mau đẩy nhanh tốc độ hư hại, đây mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng sức khỏe hiện nay của cô bé trở nên không tốt.”

Diệp Ân Tuấn nghe xong, cả con người đều sắp tức điên rồi.

Ai là người làm như vậy chứ!

Là Đường Trình Siêu!

Đường Trình Siêu vừa ở trước mặt Thẩm Hạ Lan giả làm người tốt, vừa im lặng không tiếng động muốn khiến Nghê Nghê sớm rời xa thế giới này.

Có lẽ ở trong mắt của Đường Trình Siêu, bất luận là Thẩm Minh Triết hay Thẩm Nghê Nghê, đều là gánh nặng, là gánh nặng để Thẩm Hạ Lan gả cho anh ta, nhưng Thẩm Hạ Lan lại rất để tâm đến hai đứa trẻ này, anh ta không thể không lấy hai đứa trẻ này làm con tin để khống chế Thẩm Hạ Lan.

Hay cho một tâm tư thâm hiểm!

Hay cho một người độc ác!

Tay của Diệp Ân Tuấn siết chặt thành nắm đấm, hận không thể xé xác Đường Trình Siêu.

Nghĩ đến Nghê Nghê đáng yêu như vậy, nhỏ bé như vậy, anh ta sao có thể nhẫn tâm ra tay với cô bé được chứ?

Cho dù không phải con gái ruột của mình, cũng nên có chút lòng thương xót chứ?

Bác sĩ thấy Diệp Ân Tuấn phẫn nộ như thế thì khẽ thở dài: “Anh Diệp, tôi có một đề nghị, không biết anh có đồng ý hay không.”

“Anh nói đi.”

Diệp Ân Tuấn vẫn tin tưởng bác sĩ ở chỗ Mike.

Bác sĩ thấp giọng nói: “Cô bé Nghê Nghê bây giờ không thích hợp làm phẫu thuật, tuy thận của cô bé đã hư hại đến mức định nhất rồi, nhưng tình trạng sức khỏe của cô bé không chịu được sự thương tổn của lần phẫu thuật này đối với thân thể. Tôi kiến nghị trước tiên để cô bé điều dưỡng thân thể, ít nhất để sức khỏe của cô bé có thể gánh được một loạt vấn đề sau khi làm phẫu thuật mang lại mới được, nếu không cho dù phẫu thuật, cũng không có khả năng thành công.”

“Nhưng ở bệnh viện Saint Petersburg, bác sĩ nói con bé bắt buộc phải lập tức phẫu thuật, nếu không không còn bao nhiêu ngày nữa.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến bác sĩ rất không tán đồng.

“Nói linh vớ vẩn. Tình trạng sức khỏe của cô bé Nghê Nghê hiện này đã quá suy nhược rồi, nếu như bây giờ cưỡng chế phẫu thuật, có thể lên được bàn mổ hay không còn trở thành vấn đề, còn nói tỷ lệ phẫu thuật thành công cái gì nữa. Với cả đối với thân thể của cô bé chính là một loại cực hình. Mấy ngày này tôi định ngừng thuốc cho cô bé, để cơ thể khôi phục trước rồi tính toán tiếp, anh Diệp anh thấy được không?”

Đến bước này, Diệp Ân Tuấn thật sự rất khó đưa ra quyết định.

Anh không phải bác sĩ, không biết nên nghe ai, Nghê Nghê kiên trì nhiều năm như vậy, hiện nay lại có hai cách, anh không nắm chắc.

“Bác sĩ, tôi có thể suy nghĩ một chút không?”

“Đương nhiên.”

Bác sĩ không có từ chối.

Diệp Ân Tuấn sau khi từ trong phòng làm việc đi ra, mau chóng bảo Tống Đình liên lạc với mấy chuyên gia trên toàn thế giới tiến hành hội chẩn cho Thẩm Nghê Nghê.

Bất luận nói như nào, anh tuyệt đối không thể để con gái của mình xảy ra một chút nguy hiểm nào được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK