Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 534: ĐỪNG Ở ĐÂY GÂY CHƯỚNG MẮT NỮA.

“Tổ? Cậu sao lại ở đây?”

Tống Dật Hiên tương đối bất ngờ.

Tổ là anh em tốt của anh, đều luôn ở Hải Thành, sao lại chạy tới nơi rừng núi hẻo lánh như này rồi? Huống chỉ còn là người cấp thẻ thông hành.

Trong đầu của Tống Dật Hiên đột nhiên xuất hiện chuyện Lam Tử Thất vào mấy tháng trước ở câu lạc bộ suýt bị mình làm nhục. Lúc đó hình như cũng có Tổ là đó.

Anh ta không biết mình tại sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này, chỉ là vô thức liếc nhìn Tổ nhiều hơn.

Cũng có người có hơi bất ngờ tự nhiên là Tổ, anh ta khi nhìn thấy Tống Dật Hiên, cả người sững ra, sau đó có hơi ngại ngùng cười nói: “Cậu Tống, cậu sao lại tới đây rồi?”

“Lời này không nên là tôi hỏi cậu sao? Cậu không ở Hải Thành, chạy đến đây làm người phát thẻ thông hành của thành phố ngầm gì đó là cái quỷ gì? Sao thế? Thành phố ngầm này là cậu mở sao?”

“Cậu Tống nói đùa nói, tôi đâu có bản lĩnh lớn như vậy. Tôi chỉ là người phát thẻ thôi”

Tổ cười càng không tự nhiên.

“Phát thẻ? Phát cho ai? Bây giờ muốn đi tới thành phố ngầm, sao hả? Quan hệ này của hai chúng ta, còn cần tôi nói cái gì sao?”

Tống Dật Hiên nói xong trực tiếp đưa tay về phía Tổ.

Tổ có hơi do dự.

“Sao thế? Thành phố ngầm có thứ gì không thể thấy, tôi không thể đi sao? Tiểu gia tôi ở Hải Thành là người như nào cậu đâu phải là không biết, tôi chỉ là muốn xem ý mới mẻ, cậu sẽ không ngay cả điểm này cũng không cho anh em xem chứ?”

Bắt đầu từ khi Tổ xuất hiện ở đây, tâm tư của Tống Dật Hiên nhanh chóng vận chuyển.

Trước đó cảm thấy chuyện mình vô duyên vô cớ suýt nữa làm nhục Lam Tử Thất có chút cổ quái, nhưng tra nửa ngày đều không có manh mối gì. Huống chi anh ta nhớ hôm đó mình thật sự không có gọi điện cho Lam Tử Thất, lại không ngờ Lam Tử Thất bởi vì cuộc gọi của anh ta mà tới, còn suýt nữa gây ra họa không thể giải quyết. Hiện nay nghĩ tới, hôm nay người luôn ở bên cạnh anh ta chính là Tổ.

Tống Dật Hiên trước nay đều không có nghỉ ngờ qua Tổ, anh ta và Tổ tính là anh em bạn nhậu, nhưng cũng là bạn từ nhỏ mặc chung chiếc quần mà lớn lên. Mặc kệ chuyện gì anh ta đều bênh Tổ, nghiễm nhiên là lão đại nhỏ của Tổ. Tổ đối với anh ta là kẻ chạy trước chạy sau, không có bất cứ sự phân biệt gì. Anh ta thế nào cũng không ngờ người bị nghỉ ngờ đó vậy mà là Tổ.

Tổ thấy sắc mặt của Tống Dật Hiên không quá tốt, giọng điệu cũng không quá tốt, bản thân đi theo anh ta nhiều năm như vậy, tự nhiên biết tính khí của Tống Dật Hiên, Tổ vội nói: “Sao có thể chứ? Chỉ có điều người của thành phố ngầm này rất phức tạp, tội sợ cậu vào sẽ tức giận”

“Tiểu gia tôi là người bấm bụng chịu đựng sao? Tôi chính là đi vào xem náo nhiệt, ai nếu như muốn gây với tôi, vậy thì mọi người đừng vui vẻ được nữa. Đừng nói nhiều mấy lời vô dụng như vậy, cậu rốt cuộc không cho tôi thẻ thông hành sao?”

Thấy dáng vẻ nhất quyết phải vào của Tống Dật Hiên, Tổ lúc này lấy ra thẻ thông hành, thấp giọng nói: “Cậu sau khi vào vẫn là khiêm tốn một chút mới tốt, nếu như chỉ là đến xem náo nhiệt, vậy thì nhìn nhiều nói ít, càng đừng gây sự”

“Nói cái gì hả? Tôi là kẻ gây chuyện sao?”

Tống Dật Hiên rất phản cảm với lời dặn dò của Tổ, khiến Tổ không biết nói gì mới tốt.

Anh ta đưa thẻ thông hành cho Tống Dật Hiên, hơn nữa nói với anh quy tắc bên trong.

Tống Dật Hiên không thèm nghe anh ta nói nhiều, cầm thẻ thông hành đi vào thành phố ngầm.

Bà chủ thấy hai người bọn họ đều quen biết, không khỏi bước tới một bước nói: “Cậu Tổ, nếu hai người đều quen biết, vậy thì tiền của thẻ thông hành của cậu ta có thể trả lại cho tôi không? Cậu xem, không có tôi hai người cũng không gặp được nhau đúng chứ?”

“Phải, không có bà chúng tôi thật sự không gặp được nhau, cho nên bà thật sự đáng chết”

Sắc mặt của Tổ lập tức tối sầm lại.

Bà chủ hơi sững người, còn chưa hiểu là chuyện gì thì bị người ta bịt miệng lôi đi.

Mắt của Tổ hơi nheo lại, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

“Ông chủ, Tống Dật Hiên đến rồi, vừa vào thành phố ngầm, không biết có phải là nhằm vào Diệp Ân Tuấn mà tới không, anh tìm người để mắt tới cậu ta một chút. Con người này của cậu ta thích chơi, có lẽ thật sự chỉ là vì để xem náo nhiệt. Hơn nữa thân thủ của cậu ta rất không tồi, không hề kém Diệp Ân Tuấn. Nếu cậu ta thật sự là tới xem náo nhiệt, chúng ta vẫn là đừng chọc vào thì tốt hơn. Nếu như là vì Diệp Ân Tuấn mà tới. Vậy thì ông chủ, anh phải chú ý một chút rồi”

Nói xong anh ta cúp máy.

Sau khi Tống Dật Hiên đi vào thành phố ngầm, giả bộ dáng vẻ đến đâu cũng xem sơ qua, lại phát hiện có người đang theo dõi mình.

Anh ta xem máy ảnh, không khỏi có chút cười lạnh.

Có nhân viên phục vụ tới dẫn đường cho Tống Dật Hiên, đưa anh ta vào trong một phòng bao, hơn nữa cho anh ta sự phục vụ tốt nhất.

Tống Dật Hiên tận tình hưởng thụ, nhìn buổi đấu giá bên dưới, cảm thấy hứng thú hỏi: “Những cô bé này mới bao nhiêu tuổi? Mang về có thể làm việc sao? Lẽ nào còn phải nuôi sao?”

“Cái này, ha ha, rất nhiều người có sở thích không giống nhau, có những người thì thích cô bé”

Lời của nhân viên phục vụ mang theo một tia khó hiểu, có điều Tống Dật Hiên vẫn là nghe hiểu, sắc mặt ít nhiều có hơi khó coi.

Anh ta tuy là công tử ăn chơi, nhưng chuyện với phụ nữ đều là cô tình tôi nguyện, càng sẽ không đem ma trảo chạm vào người của trẻ chưa thành niên, hiện nay nghe thấy chuyện như này, Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy không chấp nhận được.

“Được rồi, đừng ở đây gây chướng mắt nữa, tôi một mình ở đây là được”

Tống Dật Hiên cảm thấy rất chán ghét nhân viên phục vụ này.

Nhân viên phục vụ lại cười nói: “Thưa anh, anh là khách VIP, quy tắc ở chỗ này của chúng tôi chính là mỗi một khách Vip đều phải có nhân viên phục vụ có chuyên môn phục vụ 24/24, tôi là nhân viên phục vụ của anh, tôi tên..

“Tôi nói anh cút đi không nghe thấy à? Còn cứ muốn tôi động thủ sao? Tôi thèm quan tâm quy tắc gì đó của các anh, tiểu gia tôi chính là không thích bị người ta ở một bên nhìn chăm chằm, sao hả? Anh có ý kiến sao? Có ý kiến thì gọi ông chủ của các anh ra đây, tôi lý luận với anh ta”

Giọng nói của Tống Dật Hiên đột nhiên cao lên.

Nhân viên phục vụ lại không hốt hoảng, vẫn mang tính khí tốt nói: “Thưa anh, ông chủ của chúng tôi không ở đây, anh có gì căn dặn có thể nói với tôi, tôi sẽ phục vụ cho anh”

“Fuck, ý tứ này chính là anh cứ muốn ở đây giám sát tôi phải không?”

“Anh nói đùa rồi, đây sao lại là giám sát được? Đây chỉ là công việc của tôi mà thôi”

Nhân viên phục vụ vừa nói xong, nắm đấm của Tống Dật Hiên đã tới rồi, anh ta còn chưa kịp tránh né, cả người bị một quyền của Tống Dật Hiên đanh ra ngoài.

“Fuck, đê tiện! Không đánh anh anh cũng không biết cậu chủ đây là ai”

Sau khi đánh xong, Tống Dật Hiên lắc lắc cánh tay, sau đó đóng cửa phòng bao lại.

Nhân viên phục vụ vô cùng đau đớn, lại không dám nói gì, chỉ có thể làm một động tác trước camera trên hàng lang.

Lập tức có người từ hệ thống camera giám sát nhìn thấy Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên có thể cảm nhận được sự chú mục của người khác, nhưng anh ta lại vờ như không biết, tiếp tục nhìn chằm chằm buổi đấu giá bên dưới.

Khi có một cô bé nhìn trông chỉ có 7-8 tuổi bị dẫn lên, mắt của Tống Dật Hiên bỗng nheo lại.

Trên người cô bé này mặc quần áo của câu lạc bộ bắn súng, rõ ràng là người của câu lạc bộ.

Lẽ nào chính là cô bé bị dì xử lý rác dẫn đi bán sao?

Tất cả mọi người đều cho rằng người đó là Thẩm Minh Triết, không ngờ vậy mà là một cô bé.

Trong lòng Tống Dật Hiên lẩm bẩm thì nghe thấy người giới thiệu nói: “Cô bé này hôm nay 9 tuổi, thân thể khỏe mạnh, nhưng chỉ một điểm giống, cô bé là người câm. Có điều câm càng tốt, sẽ không kêu, cũng bớt khiến mọi người phiền lòng không phải sao? Mọi người nhìn gương mặt này, nhìn cái lông mày này, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân”

Cô bé bị người ta xem như một món hàng mà bàn luận.

Tống Dật Hiên nhìn ra được cô bé này rất nhục nhã, nước mắt dâng lên trong mắt của cô bé, cô bé lại ương ngạnh không có rơi nước mắt.

Nhất thời, anh ta dường như từ trên người cô bé này nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan.

“Tôi trả 3 tỷ!”

Tống Dật Hiên mở miệng.

Tổ không biết vào từ khi nào, khi nhìn thấy Tống Dật Hiên đấu giá, không khỏi thở phào.

Xem ra Tống Dật Hiên thật sự là đến đây góp vui rồi.

Cùng lúc trái tim của anh ta buông xuống, những người khác cũng đang quan sát Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên không thèm để tâm, anh ta nhìn cô bé trước mắt, chỉ là đơn thuần không hy vọng một đời của cô bé bị chôn vùi như thế, nếu như có thể, anh ta muốn cho cô bé tự do, để cô bé trải cuộc sống thuộc về chính mình”

Sau khi ra giá, những người khác cũng bắt đầu ra giá.

Giá cả một lèo tăng lên, Tống Dật Hiên theo sát, cuối cùng khi tới 16,8 tỷ đấu giá được cô bé.

Cô bé nhìn Tống Dật Hiên, trên mặt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Khi nhân viên công tác đem cô bé giao cho Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên mới phát hiện trên người cô ta đầy sẹo, hai tay còn bị còng lại, đôi mắt nhìn đắm đăm vào anh ta đó, tràn ngập thù hận và tuyệt vọng.

Tống Dật Hiên đột nhiên bật cười.

“Như thế nào? Tiểu gia mua cháu, cháu còn ủy khuất sao?”

Cô bé không có nói chuyện, có điều cũng không có phản kháng.

Tống Dật Hiên thấp giọng nói: “Cháu là từ Hải Thành bị bán tới đây phải không? Yên tâm đi, tiểu gia tôi chưa cháu về Hải Thành, chỉ cần cháu đừng gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ bảo đảm cháu an toàn về tới Hải Thành. Câu lạc bộ trước đó cháu ở đã bị bên cảnh sát sờ gáy rồi, không có ai có thể uy hiếp cháu rồi”

Cô bé vừa nghe vậy, đột nhiên hoảng. Cô bé ê a ê a nói cái gì đó, đáng tiếc Tống Dật Hiên không có nghe hiểu.

“Được rồi được rồi, tôi biết cháu muốn cảm kích tôi, tôi cũng không phải là tới để cứu cháu. Mọi chuyện đợi về Hải Thành rồi nói tiếp”

Tống Dật Hiên cũng có chút hứng thú với cô bé này, đấu giá những người khác anh ta không tham gia nữa.

Tổ và vài người khác thấy Tống Dật Hiên không có ý làm loạn, cũng buông lỏng cảnh giác với anh ta.

Tống Dật Hiên nhìn xung quanh, nói với cô bé: “Này, mặc kệ cháu có vui lòng hay không, tôi hôm nay đến đều không phải là vì cháu, tôi có một người phải cứu, cháu biết bản đồ địa hình của nơi này không? Chỉ cần cháu chịu nói cho tôi biết bản đồ địa hình của nơi này, 16,8 tỷ tôi mua cháu tôi không đòi nữa. Về tới Hải Thành tôi thả cháu đi, cháu thích đi đâu thì đi đó, thậm chí tôi cũng có thể cho cháu một

khoản tiền để cháu sống thật tốt, như thế nào?”

Cũng không biết câu nói đó của Tống Dật Hiên đã đả động cô bé, cô bé vội gật đầu.

Tống Dật Hiên dẫn cô bé rời khỏi phòng bao, giống như đi dạo, trên thực tế lại là được cô bé dân đi sâu vào thành phố ngầm.

“Nơi này còn nhiều ngã rẽ như vậy, nếu không không phải là cháu dẫn tôi, tôi thật sự không biết mình có thể đi vào không”

Tống Dật Hiên vừa đi vừa làm ký hiệu, sợ lát nữa mình tìm không được đường ra.

Khi bọn họ vòng tới lối cầu thang, định đi sâu vào trong hơn nữa, đột nhiên một đôi tay bỗng túm lấy Tống Dật Hiên, trực tiếp kéo anh ta lại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK