Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2103

Anh biết, đó có thể là cảm giác áy náy và suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng anh.

Anh tự trách mình.

Anh tự trách mình vì đã bỏ qua những thay đổi của Nam Phương, anh trách mình vì nghĩ rằng mình là con trưởng thì nên đảm đương mọi việc, Nam Phương có thể sống một cuộc sống không lo nghĩ, sống một cuộc đời mà nó muốn, còn xem mọi thứ đều là điều đương nhiên.

Anh không biết Nam Phương có trách mình hay không, mà anh cũng không có cơ hội để biết, nhưng điều này đã trở thành con quỷ trong lòng anh, một trở ngại mà cả đời này anh sẽ không thể vượt qua.

Một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay to lớn của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn sửng sốt, cúi đầu thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Diệp Tranh.

Cậu bé nhìn về hướng nhà thờ, cau mày nói: “Ba, nhà thờ này ghê rợn quá, chúng ta còn ở chỗ này sao?”

“Ở đây có rất nhiều chuyện cần phải tìm được câu trả lời, cho nên chúng ta chưa thể đi được. Tranh Tranh, vừa rồi cảm ơn con.”

Diệp Ân Tuấn vẫn chưa quên những gì Diệp Tranh nói sau khi mất lý trí, chẳng lẽ đó là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng Diệp Tranh?

Cho dù anh và Thẩm Hạ Lan có đối xử với cậu bé tốt thế nào thì cũng không thể thay thế ba mẹ ruột của cậu bé, đúng không?

Cậu bé thật sự rất hận bọn họ sao?

Tâm trạng Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể làm như không biết chuyện vừa rồi, có lẽ nên để lại cho nhau chút mặt mũi để không đến nổi quá lúng túng.

Diệp Tranh không hiểu nổi khổ của Diệp Ân Tuấn, cậu bé nói: “Vừa rồi con giống như đang gặp ác mộng, khi con nói ra những điều đó, con biết sẽ khiến ba đau lòng, nhưng con vẫn nói. Ba ơi, con không biết rốt cuộc con nghĩ như vậy có đúng hay không nữa, bình thường con thật sự không nghĩ như vậy đâu, những vừa nãy…”

“Đừng nói nữa, ba hiểu mà. Tranh Tranh, ba không trách con, thật đấy.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy đau lòng cho Diệp Tranh.

Năm năm trước, khi biết cậu bé là con của Diệp Nam Phương, anh đã nghĩ đến việc trao lại mọi thứ của nhà họ Diệp cho cậu bé.

Diệp Tranh lắc đầu nói: “Con yêu ba, ba à, con cũng yêu mẹ, nhưng những lời nói vừa rồi dường như cũng không phải là giả. Cho nên con không biết mình nên nói gì bây giờ nữa, cũng không biết phải đối diện như thế nào. Chúng ta đừng làm nhau khó xử nữa, hãy đợi thời gian kiểm chứng đi. Có lẽ mười năm nữa con thật sự sẽ quên được.”

Cậu bé mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn, nụ cười đó trông giống hệt Diệp Nam Phương.

Trái tim Diệp Ân Tuấn đau nhói.

Anh hối hận.

Anh không nên đưa Diệp Tranh đến đây.

Nếu cậu bé không đến đây thì có lẽ bọn họ vẫn sẽ như cũ, sẽ không có vết nứt, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, không ai có thể làm như chưa từng xảy ra được, bởi vì tuy là ác mộng, nhưng lại là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng họ.

Diệp Tranh nói vốn dĩ cậu bé đã có một gia đình hạnh phúc, cậu bé nói cho dù họ có tốt với cậu bé đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu.

Ăn nhờ ở đậu.

Sao đứa trẻ này có thể nghĩ như vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK