- Ti Kỳ, dậy đi ăn thôi. - Mọi người đi đi, tôi không có hứng ăn. Sở Ti Kỳ núp ở trong chăn, rầu rĩ trả lời Vương Tuệ Như một câu, thanh âm của cô nghe hữu khí vô lực, thật giống như bị bệnh lâu năm, không còn giọng điệu kiêu ngạo đến vểnh đuôi như lúc trước nữa. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, biết Vương Tuệ Như và Tư Tuệ Dĩnh đã đi rồi, lúc này mới ngồi dậy. Hiện tại, ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa rất lớn, nghe ào ào,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.