Tiếng ếch kêu, tiếng nước, ánh trăng, gió đêm. Phùng Nam Thư bỗng nhiên cởi ra giày da nhỏ và tất mỏng màu trắng viền ren của mình, lộ ra một đôi chân nhỏ mịn màng, đầu ngón chân đáng yêu mượt mà phấn nộn, sau đó nhẹ nhàng duỗi vào trong ngực Giang Cần. - ? - Lúc huấn luyện quân sự đã hứa, cho cậu chơi chân. - Phùng Nam Thư lẳng lặng nhìn hắn. Giang Cần thẹn quá hóa giận: - Cậu nói đùa gì vậy, mình là chính nhân quân tử, cậu dùng cái này để khảo nghiệm một chính nhân
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.