Sở Ti Kỳ không nói lời nào là bởi vì cô đang tâm loạn như ma, không biết nên nói cái gì, mà Vương Tuệ Như thì đang cân nhắc đến cảm thụ của Hồng Nhan, không muốn làm cho cục diện trở nên xấu hổ.
- Thế nào, bạn cùng phòng của tôi xinh đẹp chứ? - Hồng Nhan hé miệng cười.
Nhâm Tự Cường và Chu Siêu lập tức gật đầu:
- Xinh, các cậu không phải là phòng ký túc xá hoa khôi trường trong truyền thuyết chứ?
- Tôi cũng không dám nói mình là hoa khôi trường, Ti Kỳ nhà chúng tôi ngược lại thật không kém.
- Vậy… bạn học Sở có bạn trai chưa?
Nghe được câu này, Sở Ti Kỳ nghiến chặt răng, ánh mắt nhịn không được mà nhìn về phía Giang Cần.
Giang Cần không buồn không vui nhẹ nhàng tỏ vẻ lễ phép, tiếp đó bắt đầu cúi đầu dùng bữa, không tham dự vào cuộc nói chuyện, cũng không lên tiếng nữa, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.
Cái loại xa lánh và lạnh lùng này lập tức làm cho hô hấp của Sở Ti Kỳ trở nên chậm lại, vô tận uất ức từ đáy lòng dâng lên cuồn cuộn.
Suốt cả kỳ nghỉ hè, bọn họ nói chuyện không quá mười câu, thật vất vả mới gặp lại ở một thành phố xa lạ, lại bị đối xử như người dưng, bất cứ ai cũng không thể cảm thấy dễ chịu.
Cậu đã từng thích mình, đã từng thích mình rất nhiều.
Nhưng tới bây giờ, tại vì sao chỉ một nụ cười của cậu thôi, mình cũng không có được?
Vương Tuệ Như yên lặng nhìn hai người, cảm thấy mình nên xác định một chuyện trước, vì thế hơi ghé sát vào tai Hồng Nhan:
- Nhan Nhan, cậu thích người nào?
Hai má của Hồng Nhan đột nhiên đỏ lên:
- Tôi chỉ đơn thuần tới gặp bạn bè, cậu không nên hiểu lầm.
- Trước khi ra khỏi phòng, cậu sửa soạn cả tiếng đồng hồ, còn đi tới đi lui thay năm bộ quần áo, vậy còn nói là hiểu lầm?
Hồng Nhan do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng nói:
- Rồi rồi, chính là người kia, Giang Cần.
Vương Tuệ Như im lặng hồi lâu rồi mở miệng:
- Cậu thích gì ở cậu ta?
- Cậu ta khác hẳn với tất cả những chàng trai tôi từng gặp.
- …
Thì ra tất cả mọi người đều biết Giang Cần tốt, lại duy chỉ có Ti Kỳ không biết, Vương Tuệ Như có cảm giác không ổn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không biết nên làm gì.
Nhâm Tự Cường và Chu Siêu không hề nhìn ra điểm dị thường của hai người, còn điên cuồng lấy lòng, còn nói là mọi người thích ăn món gì thì cứ gọi.
Tào Quảng Vũ như sắp nổ đầu rồi, các cậu hào phóng, oke không sao cả, nhưng người trả tiền là tôi MÀ!
Nhưng hắn là phú nhị đại, cũng có sĩ diện, chắc chắn không tiện nói thẳng, hơn nữa hai người bạn cùng phòng của Hồng Nhan cũng quả thật xinh đẹp, nhất là Sở Ti Kỳ kia, so với nhan sắc của Hồng Nhan quả thực không phân cao thấp.
Y nhìn ra, Hồng Nhan có ý với Giang Cần, vậy y đã không còn hy vọng. Dù sao nữ truy nam như cách một tờ giấy, nhưng nếu có thể sinh ra tình cảm với mỹ nữ ngang hàng, vậy cũng coi như là một đoạn giai thoại rồi.
- Bạn học Sở, cậu uống bia không?
- Không cần đâu, cám ơn.
- Vậy cậu thích ăn món gì, tôi gọi giúp cậu?
Sở Ti Kỳ vẫn lắc đầu, lần này thậm chí không nói gì.
Tào Quảng Vũ ân cần không có hiệu quả, lập tức cảm thấy vô cùng buồn bực, nhân sinh chệnh lệch rõ ràng như vậy sao, nhói tim tới như vậy sao?
- Ăn trước đi, lát nữa nói chuyện sau.
Giang Cần đột nhiên mở miệng, đưa đũa cho Hồng Nhan.
Đây vốn là một động tác biểu thị thân thiện, cũng không có quá nhiều hàm nghĩa. Nhưng nhìn thấy hành động này, Sở Ti Kỳ lập tức không nhịn được, ngực như bị kim đâm, ngay cả ánh mắt cũng biến thành u oán.
Giang Cần rõ ràng là thích mình, ôn nhu cũng được, săn sóc cũng được, chỉ có mình mới được hưởng thụ.
Cô không muốn chịu đựng nữa.
- Giang Cần, cậu nói với mình là có lúc gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình?
Sở Ti Kỳ nhìn Giang Cần, vừa mở miệng đã khiến toàn trường yên tĩnh lại.
Tay của Giang Cần đang gắp thức ăn hơi khựng lại, cuối cùng bất đắc dĩ ngẩng đầu:
- Trùng hợp thôi, tôi và Hồng Nhan hẹn nhau ăn cơm, nhưng tôi không biết hai người là bạn cùng phòng, chuyện này quá ngẫu nhiên.
Tính tình của Sở Tư Kỳ lập tức nổi lên:
- Mình nói cậu có thì tức là cậu có, cậu còn dám không thừa nhận?
- …
- Tôi còn có chút việc, mọi người cứ từ từ ăn đi.
Giang Cần thật sự rất ghét loại tính tình tiểu tiên nữ này, cậu nói tôi có tức là tôi phải có? Nếu cậu không đi làm bác sĩ ở bệnh viện chữa vô sinh, thì đó là một sự lãng phí tài năng của cậu.
Hắn đặt đũa lên đĩa, mỉm cười áy náy với Hồng Nhan, lại nói một câu ngại quá với những người khác, sau đó đứng dậy khỏi ghế.
- Hai người quen nhau? - Hồng Nhan nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt có chút mờ mịt.
Giang Cần thoáng dừng bước, sau đó lạnh nhạt gật đầu:
- Đúng vậy, bạn thời trung học.