Beta: LoBe
___
Dù sao con người mất chút máu cũng không có chuyện gì lớn.
Đôi mắt Serrill đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, màu đỏ ám trầm mỹ lệ, hóa thành một loại ánh sáng thanh triệt, chuyển động sâu trong con ngươi.
Hắn nhìn vẻ mặt ôn nhu của thiếu nữ. Có chút kỳ quái mà hơi ngửa đầu lên, trên khuôn mặt tròn trĩnh mềm mại xuất hiện một loại lệ khí lạnh bạc.
"Như thế nào, đối tốt với ta là muốn cơ mật gì của huyết tộc sao?"
Thật ra Lật Manh không nghĩ tới vấn đề này. Chẳng qua nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình là gian tế, khóe môi nhịn không được khẽ nhếch.
"Nhóc nói vậy thì là vậy đi."
Nhóc nhỏ như vậy, có thể biết được cơ mật gì của huyết tộc chứ.
Serrill cảm thấy yết hầu khát khô, đã tới mức không thể chịu đựng được. Nhưng câu trả lời của cô, lại làm hắn sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới dâng lên lệ khí.
Quả nhiên chỉ là vì...... Lợi dụng hắn.
Serrill lạnh lùng gợi lên môi mỏng, trên mặt xuất hiện cảm giác thành thục lãnh khốc không thuộc về một đứa bé.
"Nàng......"
Giọng hắn hơi ngừng, thanh âm non nớt không biết vì sao lại có thêm một tia tà khí nguy hiểm.
"Muốn biết bí mật gì?"
Lật Manh cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, giống như có người cầm lông chim khều màng tai cô.
Nhìn tiểu khả ái đói bụng, đói đến nổi nóng nảy. Lại không chịu uống máu cô. Cô hiểu rõ, đây là một huyết tộc rất có lễ phép. Cho nên cảm thấy ăn không uống không rất xấu hổ, muốn giúp cô làm chút việc, mới có thể yên tâm thoải mái.
Lật Manh không biểu cảm nghĩ như vậy, mới cúi người xuống, giơ tay khẽ vuốt răng nanh nhỏ đáng yêu của nhóc.
Thanh âm của thiếu nữ vô cùng bình tĩnh, động tác lại cực kỳ tinh tế chọc lòng người.
"Muốn cơ mật gì hả, đương nhiên là mọi bí mật của vương giả huyết tộc các em."
Con ngươi Serrill run lên, chỉ cảm thấy đầu ngón tay cô khẽ sờ qua cánh môi hắn giống như một viên đường mê người, ngọt ngào rơi xuống bên môi.
Hắn khẽ rũ lông mi, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp xuất hiện một tia mơ hồ, "Tại sao lại muốn bí mật của hắn?"
Hỏi vấn đề này quá... ngu xuẩn.
Cô là thủ lĩnh Thánh Minh, muốn bí mật của hắn...... tất nhiên là muốn giết hắn?
Ý tưởng này vừa hiện lên.
Thiếu nữ đã thở dài, "Dùng để sắc dụ hắn."
Dù sao lúc cô muốn cắm dao găm vào Serrill ngực, thì còn phải dùng sắc dụ lần thứ hai. Đương nhiên vẫn như cũ bị Serrill dùng một chân đá văng.
Hắn sẽ chửi cô là kẻ thần kinh.
Haiz, Lật Manh lại nghĩ đến hậu quả của lần sắc dụ trước.
Cái tên Serrill này chả khác gì tên háo sắc, ai đến cũng không cự tuyệt.
Đột nhiên Lật Manh cảm thấy có thể bỏ qua sắc dụ, trực tiếp ám sát hắn cũng được.
Sắc dụ hắn......
Lệ khí trong mắt đứa nhỏ nhanh chóng biến thành ngơ ngác. Đột nhiên Serrill nhớ đến lần trước cô hôn mặt hắn, còn ôm hắn. Bộ dáng lúc đó của cô gấp gáp điên cuồng.
Như là...... Thích hắn?
Lật Manh nhìn đứa nhỏ còn sợ hãi rụt rè không chịu ăn, chẳng lẽ không đói bụng? Cô chuẩn bị rút cổ tay về, sau đó tính toán dạy nhóc một khóa học huyết tộc và nhân tộc không được tùy tiện kỳ thị lẫn nhau.
Kết quả cổ tay vừa mới động một chút.
Serrill lại khẽ rũ lông mi xuống, ngón tay cầm lấy cổ tay cô, hơi dùng chút, thiếu nữ không chống đỡ nổi sức mạnh của huyết tộc, dễ dàng bị hắn kéo tới gần.
Thoáng cái Lật Manh đã ngồi lên giường, cả người bị Serrill áp trên chăn. Mái tóc dài mượt mà của thiếu nữ xinh đẹp xõa tung, đôi mắt màu tím than, không có cảm xúc nào, lại không biết vì sao khiến người cảm thấy rất ôn nhu.
Serrill nắm cổ tay cô như cũ, một tay khác lại giữ bả vai cô.
Rõ ràng đứa bé nhỏ như vậy.
Nhưng sức lực lại cực kỳ lớn.
Lật Manh cảm thấy chính mình căn bản không dậy nổi.
Sau đó cô thấy trên gương mặt nhuyễn manh của đứa nhỏ trước mặt xuất hiện một tia thần sắc mê muội.