___
Cuối cùng cũng nhìn thấy lâu đài rộng lớn. Mặt trăng lạnh lùng treo trên đỉnh của lâu đài. Sương mù màu xám lượn lờ bốn phía, khiến lâu đài mỹ lệ trở nên mờ hồ thần bí.
Lật Manh không để ý nhìn thoáng qua lâu đài, sau đó sờ sờ răng mình. Ừ, răng nanh hiện ra, có nghĩa là thuốc hóa huyết tộc đã phát huy tác dụng. Hơn nữa cô đang mặc váy hầu gái, tiến vào lâu đài không phải chuyện khó khăn.
Lật Manh vừa nghĩ, vừa dùng ngón tay chậm rãi ấn răng nanh trở về. Mà đứa nhỏ trong ngực cô, cũng khẽ nâng đôi mắt màu đỏ lêm, nhìn thấy động tác của cô.
Hắn không nhịn được, cũng duỗi tay sờ sờ môi mình.
Còn tốt, răng đã thu hồi rồi.
Không cần dùng tay.
Lật Manh một đường thẳng tiến bước vào lâu đài. Trước kia còn phải giải thích với thủ vệ cổng về lí do đi ra ngoài. Kết quả không biết vì cái gì, những huyết tộc thủ vệ cao ngạo lãnh khốc chuyên dùng lỗ mũi nhìn người lần này lại cung kính hành lễ với cô.
Lật Manh hậu tri hậu giác cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực mình.
Cuối cùng xác định, mình ôm đi...... Là một đại nhân vật?
Dù gì thì huyết tộc thủ vệ vẫn cao hơn hầu giá rất nhiều.
Hành lễ với cô? Không có khả năng.
Lật Manh bình tĩnh đi lên hành lang, rồi mới thả đứa trẻ trong ngực xuống.
Ôm cả một đường, thật mỏi tay. Lật Manh âm thầm lắc lắc cánh tay, mới đạm nhiên nói với Serrill: "Đã trở lại rồi, lần sau đừng đi theo người lạ nữa nhé, cẩn thận bị người ta mang đi bán."
Serrill an tĩnh liếc Lật Manh một cái, không nói gì thêm.
Lật Manh nhịn không được giơ tay xoa nhẹ đầu Serrill, sờ rất thích. Về sau chắc không thể dờ nữa rồi, vẫn là nên tranh thủ sờ thêm vài cái đi.
Serrill bị cô xoa tới mức rối hết tóc, đôi mắt lãnh khốc xinh đẹp biến thành bất đắc dĩ.
Cuối cùng Lật Manh lưu luyến không rời nói: "Trở về đi."
Serrill mím môi, gương mặt đáng yêu không có biểu tình gì, sau đó hắn khẽ cong cánh môi đỏ bừng, lộ ra một nụ cười cực kì đáng yêu.
"Ngươi cũng vậy, đừng để người ta lừa bán."
Thủ lĩnh Thánh Minh đơn thuần như vậy, quả thực rất dễ bị người ta lừa mang ra chợ cân lên bán. Nàng còn tự động nằm yên mặc người làm thịt. Thật là một...... đứa nhỏ làm người khác lo lắng.
Serrill nói hai chữ đứa nhỏ trong miệng, hàm chứa ôn nhu triền miên không dễ phát hiện. Tiếp theo hắn để một tay ra sau lưng, chậm rãi đi vào chỗ rẽ, bóng dáng nho nhỏ thẳng tắp ưu nhã.
Lật Manh nhìn theo bóng dáng của hắn tới khi biến mất ở hành lang cuối mới bình tĩnh quay đầu lại, đi về phòng mình.
May mà phát hiện sớm. Nếu không thì đã mang một đứa nhỏ huyết tộc vào lò lửa.
Lật Manh sửa lại mái tóc dài, cởi áo choàng, sau đó bình tĩnh quay đầu lại. Hiện tại không phải thời cơ tốt để ám sát Serrill, rốt cuộc nước thánh quang minh đã bị cô làm đổ, cần phải đi lấy lần nữa mới có thể chế thành dao găm giết huyết tộc.
Đầu tiên ở chỗ này một đêm đã, ngày mai thừa dịp thuốc vẫn còn hiệu lực, sẽ đi ra ngoài lấy đồ. Lật Manh đương nhiên biết các hành động của mình có rất nhiều lỗ hổng, quá rõ ràng. Nhưng vốn dĩ cô chính là một nữ phụ ngu xuẩn. Nhiệm vụ chính là làm cho người ta phát hiện bản thân mình gian tế.
Như vậy mới có thể kiếm tích phân.
Lật Manh vừa muốn đi về phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại. Cô nhìn vào chỗ tối góc rẽ, nữ quản gia an tĩnh đứng ở đó, gương mặt trắng bệch, đôi mắt lập lòe, bà ta đang—— trừng cô.
Lật Manh: "......"
Nữ quản gia sâu kín nói: "Đi làm việc, đại nhân tìm ngươi."
Lật Manh: "......"
Còn tưởng rằng thân phận gian tế của mình bị lộ nên nữ quản gia muốn hù chết cô để trừ hại cho huyết tộc chứ.
Lật Manh bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nhớ tới cái đồ Serrill ai cũng không từ chối, lưu manh vô sỉ, tóm được ai liền hôn hôn ôm ôm, lông mày Lật Manh không nhịn được nhăn lại.
___
Mai tui đăng 4 chương nhé, tại qua giờ bị deadline dí. Hứa sáng mai sẽ đăng 4 chương:(