Beta: LoBe
___
Nụ hôn của thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Serrill bé nhỏ không nhịn được híp híp mắt, tựa như con mèo đang hưởng thụ.
Lúc cô rời đi, tiểu bánh bao huyết tộc xinh đẹp đáng yêu còn không nhịn được duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, có chút ngốc ngốc moe moe.
Lật Manh lại nhịn không được duỗi tay, xoa xoa tóc của hắn như vuốt lông mèo. Sau này không được sờ mái tóc này nữa, cảm thấy thật đáng tiếc.
Serrill mím môi, động tác này đối với huyết tộc cao cấp mà nói, kỳ thật một loại động tác mang tính sỉ nhục. Ai dám dùng tay sờ lên tóc hắn, chính là thừa nhận việc khiêu khích làm phản, là xem thường hắn, hơn nữa cảm thấy hắn yếu đuối.
Cho nên ai dám chạm vào đầu của hắn đều phải bị dẫn vào hình phòng, tiếp nhận hình phạt là bị thiêu chết.
Hắn chính là vương giả huyết tộc......
Lật Manh than nhẹ, thanh âm mềm mại như trêu chọc trái tim hắn.
"Nhóc thật là đáng yêu."
Serrill khẽ nâng đôi mắt tròn xinh đẹp lên, trong ánh mắt đen láy, là ảnh ngược gương mặt ôn nhu sạch sẽ của thiếu nữa.
Ngây người vài giây, cuối cùng hắn cúi đầu khiến động tác sờ đầu của cô càng dễ dàng hơn.
Đây không phải là chịu yếu thế.
Chỉ là...... Hắn cảm thấy được sờ đầu rất thoải mái.
Lật Manh sờ tóc xong, vừa định thu hồi tay. Đứa nhỏ vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh cúi đầu cho cô sờ tóc, cũng đã vươn ngón tay ra, nắm lấy cổ tay của cô. Chỉ là ngón tay quá nhỏ, chẳng thể nào giữ được tay cô. Cho nên Serrill lập tức vươn hai tay nhỏ, bắt lấy tay cô, không cho rời đi.
Sau đó hắn nâng đôi mắt màu đen đáng yêu lên, khuôn mặt nhuyễn manh trắng nõn bình tĩnh như cũ, chỉ là trong mắt xuất hiện một tia muốn nói lại thôi.
Lật Manh cũng vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Hai người đáng yêu một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau.
So mắt ai to hơn.
Một hồi lâu sau Serrill mới chậm rì rì dùng răng nhọn, cắn chặt đôi môi đỏ.
Hắn chớp chớp mắt, lông mi khẽ run rẩy.
"Tôi......"
Lật Manh cổ vũ nhìn hắn, cảm thấy đứa nhỏ này có chút thẹn thùng, nói chuyện ấp a ấp úng. Sau này lớn lên làm bố thì phải làm sao bây giờ. Cũng đừng nên giống tên Serrill dong dong dài dài kia.
Serrill đi tới trước hai bước, ngẩng khuôn mặt trắng mềm lên, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô. Sau đó hình như hắn có chút ngượng ngùng.
"Đói bụng."
Những lời này ý là, muốn ăn cơm.
Lật Manh nhìn lực nắm tay cô của Serrill, lại rũ mắt do dự. Lúc bị huyết tộc cắn, rất kỳ quái. Cái loại cảm xúc này, khiến cô có chút không chịu nổi. Nhưng mà giải thích xong lại sợ dạy hư đứa nhỏ. Dù sao loại cảm giác này hơi nhạy cảm.
Cho nên cô chậm rãi lắc đầu, vừa định cự tuyệt yêu cầu của anh.
Lại nhìn thấy Tiểu Tây Nhĩ mềm mại mím môi, trong đôi mắt to tròn nhỏ bé thanh triệt, xuất hiện một chút hơi nước nhìn đáng thương vô cùng.
Lật Manh cảm thấy trái tim của mình.
Lại lần nữa vèo —— trúng một mũi tên.
Không trách kẻ địch quá đáng sợ, chỉ sợ tên đó quá đáng yêu.
Lật Manh cảm thấy bản thân còn có thể lại chống cự một chút.
"Tôi cảm thấy......" Không thể.
Kết quả những lời này còn ngậm trong miệng chưa kịp nói ra, thì cô đã thấy đứa nhỏ sát lại đây, dưới lông mi cong dài, cặp mắt tròn tròn đáng yêu đến mức phạm quy kia, xuất hiện một tia giãy giụa.
Sau đó hắn cúi đầu, mái tóc vàng mềm mại xoã tung, lắc lư theo. Âm thanh hắn nho nhỏ nói thầm, "Cho nàng sờ."
Lật Manh ngẩn ngơ.
Vèo vèo —— mũi tên đáng yêu nháy mắt đánh nát lý trí, chỉ số thông minh, và kiên trì của cô.
Lật Manh liếm môi dưới, nhỏ giọng nói: "Cho nhóc cắn, chẳng qua...... Đừng dùng sức quá nhé."
Nói tới đây, trên gương mặt tái nhợt của cô xuất hiện một chút đỏ ửng nhàn nhạt. Thuốc hóa huyết tộc, lại không thắng nổi xúc động muốn đỏ mặt của cô.
___
Nam chính thật là biết bán manh