Nhưng trên tấm lưng anh, lại đều là vết thương bị ăn mòn mà ra. Miệng vết thương đã bắt đầu đỏ lên, cái màu đỏ như màu dung nham trong núi lửa này đang làn tràn trên khắp cơ thể anh.
Lúc Lật Manh ôm anh, giống như đang ôm một khối than củi. Cô muốn buông tay ra, nhưng nghĩ người anh em này đối xử với cô không tệ mà. Nếu không nhờ anh, phỏng chừng hiện tại cô chính là một cục thịt kho tàu, bị mưa axit nấu đến chảy ra rồi.
Cô nhìn thoáng qua mưa axit bên ngoài. Nó đã nhỏ đi nhiều bởi vì cơn lốc đi qua rồi, một chút mưa bụi như thế, có lẽ, chắc là, có khả năng...... cô có thể vượt qua được.
Bàn tay Lật Manh dùng sức ôm lấy eo thiếu niên, vòng eo này...... hắc, có sức bật thật, vừa gầy vừa rắn chắc.
Cô mặt than nghĩ, sau đó ôm anh vào lòng mình, mà cô thì chậm rãi xoay người, nhét anh vào vị trị an toàn mình vừa ngồi. Thiếu niên khá nặng, cơ thể thon dài, còn có đôi chân dài ấy của anh đều là nguyên nhân chiếm chỗ, làm hai người phải chen chúc rất chật chội trong một sơn động nhỏ.
Tay Lật Manh đỡ ót của thiếu niên, sợ anh ngã đập đầu vào góc nhọn của tảng đá. Tóc mái anh phất qua mặt cô, khuôn mặt bắt đầu nóng lên cũng dựa sát vào cổ cô, tạo thành hình ảnh hai người ái muội ôm nhau, giao triền bên nhau, gần như dung nhập, kề sát da thịt lẫn nhau.
Lật Manh trầm mặc cảm thấy, hình ảnh hai chân giao triền, thân thể kề sát nhau, thêm động tác môi anh hạ xuống cả xương quai xanh của cô quá mức ái muội. Hơn nữa cô sợ ngứa, cọ cọ như vậy, cô sắp cười ra rồi.
Lật Manh sợ cười ra tiếng, đẩy nhanh tốc độ hung hăng nhét anh vào trong động. Sau đó cô điều chỉnh vị trí, đưa lưng về phía cửa động, làm tấm mộc cho anh.
Một giọt nước mưa, rơi xuống quần áo sau lưng cô.
Cô nhe răng trợn mắt một cái, đau đến nỗi muốn dựng người lên, nhưng không được, dựng người lên sẽ đâm đỉnh động, vậy càng đau hơn nữa.
Lật Manh mặt không biểu cảm mà ngồi đó, vẻ mặt kiên nghị có chút bi tráng.
Thôi vậy, xem như trả ân tình ăn cơm miễn phí hai năm của Cố Nặc đã làm tới còn ăn luôn cô vậy. Cô từ trước đến nay luôn có ân tất báo...... Hít, đau quá! Hay là khỏi trả nữa.
May là mưa axit màu xanh biển sắp tạnh, chỉ rơi xuống lưng cô được mấy tiếng nữa thôi, có thể chịu được.
Mà mặt của Cố Nặc đã dựa vào hõm vai cô, mềm mại ngủ như một đứa bé, hàng mi rậm rạp vẫn cụp xuống, vẻ mặt ngủ vẫn bình tĩnh, nhưng làn da của anh lại nóng cháy lạ thường.
Lật Manh mấy lần muốn đẩy anh ra, nhưng ngón tay đụng tới cánh tay anh, do dự vài lần lại buông ra.
Mặt không biểu cảm, cô nghĩ thôi vậy, xem như đang ôm một cái chăn điện đi. Mặc dù cái chăn này là 9.9 NDT lại free shipping, sắp cháy đến nơi rồi, nhưng cũng không nên vì rẻ mà vứt bỏ nó.
Gian nan thuyết phục mình xong, Lật Manh cũng mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt lại, đầu choáng váng một trận, cuối cùng mắt tối sầm thiếp đi. Mà cô không phát hiện, chiếc nhẫn xấu xí vụng về mà cổ kĩ trên ngón tay Cố Nặc đang bắt đầu sáng lên. Ánh sáng mông lung như có sức sống ấy không ngừng tiến vào thân thể Cố Nặc. Miệng vết thương trên cơ thể thiếu niên bắt đầu điên cuồng lành lại, mà làn da lạnh lẽo đặc trưng chỉ có ở thi thể của anh, cũng chậm rãi ấm áp trở lại.
Là nhiệt độ của nhân loại.
Độ ấm loan dần ra, mạch máu cũng chậm rãi chảy theo.
Trái tim đột nhiên...... Thình thịch! Gian nan đập một cái, sau đó dừng lại, một lát sau, lại thình thịch thình thịch đập.
Tiếng tim đập khôi phục.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt dưới lông mi là một mảnh u ám lạnh lẽo.