Beta: LoBe
___
Ông hút trà sữa có chút ngọt ngào chạm vào bờ môi xinh đẹp của thiếu nữ. Đôi mắt cô êm dịu mang theo một tia non mềm ngây thơ, ngẩn người chăm chú nhìn Tần Quy Vân, dường như không rõ anh đang nói cái gì.
Thanh niên hờ hững đối diện với đôi mắt to của Lật Manh, môi mỏng hơi mím lại rồi bình tĩnh buông hàng mi dài xuống, che giấu cảm xúc trầm lặng kín đáo trong mắt. Trong lòng anh lúc này không cách nào nguôi đi cảm giác ghen tuông, khiến anh tiếp tục làm ra hành động không có lý trí.
Đầu ngón tay anh chuyển động, vừa định buông lỏng cảm xúc một chút thì thấy thiếu nữ trước mặt cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Cô lãnh đạm đưa tay đẩy ly trà sữa trong tay anh ra rồi nhàn nhạt nói:
"Ống hút anh đã uống rồi thì không thể đưa cho người khác. Nếu như trong người anh có vi khuẩn Helicobacter pylori (vi khuẩn HP nằm trong dạ dày, có khả năng gây ung thư) thì không phải sẽ lây cho người khác sao?"
Tần ảnh đế: ".............."
Lật Manh nhìn nam chủ, cảm thấy kiến thức cơ bản của nam chủ này thật không tốt. Để người nhà anh không bị nhiễm bệnh, cô tận tình dạy dỗ:
"Phải biết ăn riêng, nếu không lại đau dạ dày thì làm sao bây giờ?"
Tần Quy Vân nhàn nhạt cụp mắt xuống, vẻ mặt lành lạnh, cũng không nhìn ra anh đang có tâm tình gì. Sau đó, anh lấy lại ly trà sữa, lấy một ống hút khác trong túi. Đầu ngón tay trắng trẻo bóc túi giấy bên ngoài ống hút, từ từ cho ống hút mới vào trong ly trà sữa rồi đưa lại cho Lật Manh.
Lật Manh vốn không muốn nhận. Nhưng khi nhìn người thanh niên trước mặt, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, đuôi mắt khẽ nhướng lên, ánh mắt lành lạnh lại mang theo một chút cảm giác mê hoặc tản mạn. Không hiểu vì sao lại bị con mắt của anh làm cho mất hồn như thế, cô bị cám dỗ mà đưa tay lên.
Nam chủ ân cần như vậy, không uống thì không phải là nữ phụ rồi. Dù sao cũng là nhân vật được thiết lập là não tàn, uống xong nhớ giữ ly lại, thu thập đồng nát sắt vụn cũng là hành động chuyên nghiệp của fan. Tuy cô không thể hiểu nổi nhưng có thể bắt chước hành vi này của nguyên thân để kiếm ít điểm.
Lật Manh cầm ly trà sữa, mặt không cảm xúc uống một ngụm. Ừ, ngọt, còn có trân châu. Cứ uống đi.
Thanh niên trước mặt khẽ nheo đôi mắt đen lại rồi thờ ơ giơ tay, khẽ chạm vào gò má mềm mềm như đậu hũ của cô. Cô hút trà sữa, đang đấu sức với những viên trân châu ở đáy ly, chỉ sợ uống xong, trân châu còn lại một đống đầy, nhất thời không phản ứng lại.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô, cầm vài sợi tóc. Lòng bàn tay chạm vào làn da nhẵn nhụi nơi gáy của cô, khiến cô nhột nhột run lên một cái ngước mắt lên, ống hút giữa hai cánh môi buông lỏng ra.
Tần Quy Vân cúi đầu, dưới hàng lông mi cong, con người đen nhánh thâm trầm, môi mỏng ngậm lấy ống hút cô vừa buông ra hút một lát. Và ngậm những hạt trân châu mà cô không hút tới vào trong miệng.
Khoảng cách giữa hai người quá gần. Hơi thở nhẹ nhàng của anh có một mùi hương ngọt ngào ấm áp, là mùi thơm của trà sữa.
Anh thờ ơ nhả ống hút ra, như thể vô tình, môi mỏng mềm mại lướt qua gò má trắng nõn của cô. Động tác của anh ngừng lại nhưng không rời đi ngay, vành môi kề sát vào làn da mềm mại yêu kiều của cô, hơi thở nặng nề thêm hai phần. Thây Lật Manh có vẻ sắp phản kháng, anh mới buông tay, chậm chạp rời đi. Sau đó, môi mỏng của Tần Quy Vân khẽ nhếch lên, vẻ mặt cao quý lãnh đạm từ trước đến nay xuất hiện một tia vô tội hiếm thấy:
"Anh không ngại dùng lại ống hút của em."
Khuôn mặt Lật Manh đờ đẫn lạnh nhạt: tôi để ý, anh đều dùng qua giờ làm sao uống. Sau đó, cô mới phản ứng lại, cẩu nam chủ này ở đây để trêu chọc cô?! Không, vậy nữ chính thì sao? Chẳng lẽ cẩu nam chủ này còn định ám muội với nữ phụ xấu xa? Sau đó nữ chính trở lại thì sẽ đến đoạn cốt truyện nam chủ dây dưa li hôn với nữ phụ, khiến motif tổng tài tầm thường cũ nát này có thêm yếu tố giải trí, càng thêm cẩu huyết văng tung tóe cay mắt ngược tâm?
Lật Manh một lời khó nói hết nhìn Tần Quy Vân. Tác giả rác rưởi, lại xây dựng nam chính rác rưởi. Loại tác giả kém cỏi này không xứng có bình luận ấm áp và thu được votes. Cần phải đánh gãy bàn phím của cẩu tác giả này, nhét hắn vào trong mõm chó.
Cho ngươi viết, cho ngươi viết! Chân chó không thể viết được văn hay. Phi, còn dám xin votes, đánh gãy chân chó của ngươi.
Lật Manh nhồi tim, ly trà sữa suýt nữa bị cô bóp nghẹt. Cô nhịn một chút. Thật sự không có cách nào sửa lại hành động trêu ghẹo của nam chủ. Dù sao cũng là thân nữ phụ độc ác, mà nữ phụ thì không xứng đáng có được tình cảm thật lòng. Đó là hào quang của nữ chính.
Vì vậy, việc mà cô có thể làm là xấu xa hơn, khiến cho người chán ghét. Hiện tại tình cảm của nam chủ đang dao động, nhất định là chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cô. Cô, Lật Manh, người tiên phong phấn đấu ngày càng nham hiểm hơn, không được lùi bước.
Vì vậy, cô cầm lấy ly trà sữa, ở ngay trước mặt Tần Quy Vân, cắn vào ống hút, mạnh mẽ hút một ngụm lớn... Tất nhiên là không hút được trân châu. Sau đó, cô thể hiện một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp... nụ cười cứng nhắc, đưa tay dùng sức đập vào vai Tần Quy Vân, kiên cường cùng sức lực kiên định như vậy đi làm nũng.
"Ha ha ha, anh Vân, anh thật biết đùa. Em làm sao có thể ghét bỏ nước miếng của anh (rất ghét!), anh không phải vẫn trốn em sao? Em thấy anh liền cảm thấy nâng nâng, tình cảm đều hiện hết lên mặt rồi hahaha."
Tần Quy Vân yên lặng nhìn cô một lát, khóe miệng khẽ cong lên, như không nhịn được ý cười. Anh đưa tay xoa xoa tóc của cô, giọng trầm thấp nhàn nhạt:
"Thích là tốt rồi"
Sau đó, anh đứng lên, đưa tay sửa lại quần áo Lật Manh một cách tự nhiên, đầu ngón tay giống như chạm vào bả vai cô.
___
LoBe: Mai ta có hẹn đi hẹn hò với bạn nên nay đăng chương trước nhé.
Nãy đọc 1 comment của 1 tiểu khả ái và chợt thấy dòng: Đủ 100 follows tui sẽ cho mọi người nghe giọng tui. Nghe nè:
https://youtu.be/Srg1WGyNnXs
https://youtu.be/KBabWsdpHXU
Đây nữa nè