Beta: LoBe
Nay tui bận cả ngày, giờ mới beta cho các cô đọc được á. Các cô đọc tạm đi. Mai mà rảnh tui đăng chục chương cho đọc.:(((
___
Lật Manh đứng trước cửa, áo choàng bị kéo tạo lên một đường cong sau lưng cô.
Khiến cô cảm giác lọt gió.
Lật Manh hiểu được cảm giác này, đây là đang luyến tiếc cô đây mà, rõ ràng cô đã lộ ra gương mặt thật gian tế dữ tợn đáng sợ vậy mà đứa nhỏ này vẫn còn ngốc như vậy. Nên đi tố giác cô mới đúng chứ. Vì để nhóc không còn cảm tình với cô nữa, Lật Manh cố gắng không quay đầu lại nhìn nhóc, hơi rũ mắt, lông mi run rẩy.
Cô che lại lương tâm đau đớn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Buông ra."
Đứa nhỏ phía sau cúi đầu, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt áo cô không dời.
Hắn không ngẩng đầu, mà hơi do dự, thì thầm, trong giọng nói nhiều hơi vài phần trẻ con.
"Không thích Serrill, vậy...... thích tôi không?"
Âm thanh non nớt của đứa nhỏ, mang theo đôi chút run rẩy không dễ phát hiện, giống như đứa bé khổ sở đang làm nũng với người lớn.
Lật Manh nhất thời ngây ngẩn cả người, cô có chút không khống chế được, đưa tay lên kéo mũ áo choàng, giấu mình càng sâu hơn.
Có phải...... đã khiến nhóc khó chịu rồi không.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn không đành lòng tổn thương Tây Nhĩ.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lật Manh quay đầu lại, nhìn thấy Tây Nhĩ ngơ ngác cúi đầu, sợi tóc vàng kim rũ ở trước mắt, thêm vào đó là cảm giác lẻ loi, làm sắc mặt non nớt của hắn càng thêm tái nhợt. Răng nanh nho nhỏ của hắn cắn chặt môi, chặt tới nỗi đôi môi trở nên trắng bệch. Thái độ của Lật Manh trong chớp mắt mềm xuống, cô hơi chần chờ, sau đó chậm rãi vươn tay.
Serrill cúi đầu. Một lúc lâu vẫn không nghe được câu trả lời, liền cho rằng Lật Manh chán ghét huyết tộc đến nỗi ghê tởm. Hắn nắm áo choàng của cô, cắn chặt răng.
Trong đầu hắn bỗng chốc hiện lên các loại hình phạt tàn nhẫn, đây đều là thủ đoạn trừng phạt những tên phạm nhân dám chạy trốn.
Dám chạy thử xem.
Thiêu chết —— không được, làn da cô mảnh mai như vậy, ánh sáng ngọn nến cũng có thể làm bỏng cô.
Cái hình phạt đáng chết này sao lại tàn nhẫn như vậy, cho dù không thiêu chết cô, lấy ra dọa cô, cũng quá độc ác.
Dùng hình phạt quan tài sắt, bên trong đều là kim sắt, ném người vào bên trong, đinh đâm thủng từng lỗ trên người phạm nhân, chết ngay lập tức. Còn có thể hưởng thụ máu tươi mỹ miều —— tên khốn nạn nào làm ra cái hình phạt này?
Nghĩ tới sẽ dùng trên người cô, cả người Serrill đều bùng nổ.
Không được, hủy bỏ loại hình phạt tàn bạo này đi.
Cuối cùng chọn chọn lựa lựa, mới miễn cưỡng nghĩ đến một cái đã từng thịnh hành trong giới quý tộc, hành động trừng phạt tiểu tình nhân.
Dùng xiềng xích vừa mỏng vừa dài khóa lại không để cô chạy thoát. Sau đó cầm roi da mềm nhất...... Quất mắt cá chân của cô vài cái...... Nhớ là phải quất thật nhẹ nhàng để cô biết bản thân chạy trốn là không tốt.
Be: Đầu ba vạch -.-
Serrill vừa chọn được hình phạt xong, trên gương mặt trắng mềm liền lộ ra một tia ý cười lãnh khốc, ngón tay anh vừa dùng sức định để cô biết hậu quả tàn khốc của mình khi chọc giận một huyết tộc cường đại.
Ngay sau đó, lại ngây ngốc.
Thiếu nữ khom người, vươn tay, thoáng cái đã ôm thân hình nho nhỏ mềm mại của hắn vào ngực.
Ánh mặt trời chiếu vào, công dụng của thuốc trên người thiếu nữ, đã mất đi không ít hiệu lực.
Cả người cô ấm áp như là bánh ngọt thơm ngon nhất, bao bọc lấy toàn thân lạnh băng của hắn. Bàn tay cô đặt bên eo hắn, người hơi cong, hoàn toàn bảo vệ hắn trong lòng ngực.
Âm thanh thiếu nữ lạnh nhạt mà lại nhu hòa, khẽ trêu chọc bên tai hắn.
"Thích nhóc lắm."
Cô nói không to, thậm chí còn có thể xem như là nói thầm, nhưng lại vang lên rõ mồn một.
Serrill đột nhiên cảm thấy, thế giới lập tức tràn ngập trong biển hoa.
Câu nói ngọt ngào nhất trên đời này, giờ đây đang quanh quẩn quanh tai hắn.
___
À tui mới tạo 1 page cho team dịch á. Ở
trong tường wattpad tui nè. Sau này có gì cần thông báo thì tui đăng ở đó ná