Beta: LoBe
___
Tiến vào biệt thự, người hầu đã dọn xong bữa tối. Vẻ mặt Tần Quy Vân lãnh đạm, cởi áo khoác ra, quản gia lập tức tiến lại nhận lấy. Anh đưa tay kéo cravat màu xám, phong thái tao nhã, đôi mắt đen lạnh nhạt khẽ lướt qua phòng khách nhưng không nhìn thấy Tần lão gia. Quản gia nói:
"Lão gia hẹn bạn đánh cờ đi câu cá."
Tần Quy Vân bình tĩnh hạ mắt xuống, trong lòng chợt sáng tỏ. Anh nghiêng đầu nhìn Lật Manh. Ánh mặt trời xuyên qua mái hiên tạo nên mảng sáng trước cửa có chút mờ ảo ấm ấp. Mái tóc dài dày của cô gái buông xuống hai vai, uốn xoăn nhưng độ cong vừa phải rất đẹp.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào con ngươi trong suốt, vừa thờ ơ lại vừa đáng yêu. Cô mặc quần dài đơn giản với áo phông trắng, đeo chiếc balo nhỏ, móc khóa hình gấu trúc lắc lư bên sườn ba lô.
Bắt gặp ánh mắt của anh, cô gái nhỏ vô cùng non nớt lập tức ôm chặt poster quảng cáo, tiến lên phía trước vài bước. Tần Quy Vân thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, anh không hề nói gì, tiếp tục đi về phía trước, phía sau là tiếng bước chân của cô gái. Quản gia và người hầu cũng đi theo.
"Thiếu gia, mặc dù lão gia có việc không thể trở về nhưng đã cho người chuẩn bị bữa tối cho người và thiếu phu nhân."
Tần Quy Vân im lặng, đi đến bàn ăn. Quả nhiên, trên bàn ăn có nến, hoa tươi và rượu. Lật Manh cũng nhìn thấy. Lão gia gia, vì muốn tác hợp cho nam chủ và nữ phụ độc ác, quả thực vô cùng cố gắng, mang hết thảy tế bào lãng mạn trong não đi tìm đường chết.
Bữa tối với ánh nến chói lọi theo đúng mẫu dây chuyền sản xuất này thể hiện ý tứ không thể rõ ràng hơn. Gia gia chắc chắn sẽ biết bữa tối này không thành nhưng vẫn cố sắp xếp, đúng kiểu đồng đội heo.
Nếu Lật Manh là nữ phụ ác độc thì có lẽ Tần gia gia chính là nam phụ độc ác tương xứng. Lật Manh phụ trách khuấy gió nổi mưa, Tần lão gia có trách nhiệm hò hét trợ uy. Vì vậy, Lật Manh và Tần lão gia chính xác là một phe. Lật Manh chợt cảm thấy mình không cô đơn.
Tiếp theo hẳn là nam chủ bị lừa, không tìm được ông nội và phải ăn cơm cùng nữ phụ độc ác. Là nam chủ làm sao có thể cùng nữ phụ xấu xa vui vẻ ăn cơm? Trực tiếp hất bàn rời đi uống rượu, vô tình gặp nữ chính rồi có một đêm lăn giường.
Sau đó, tổng tài bá đạo, nhầm, ảnh để bá đạo bắt đầu yêu cô ấy. Vai nữ phụ độc ác và gia gia luân phiên ra trận gây ra các loại hiểu lầm cẩu huyết, bắt đầu nội dung chính của tiểu thuyết ngược lên ngược xuống.
Vẻ mặt Lật Manh bình tĩnh, yên lặng nắm chặt tay, trong lòng động viên tinh thần cho bản thân, muốn nỗ lực tranh thủ kiếm điểm công trạng xấu xa. Vì vậy, khi nam chủ nhìn về bàn ăn, cô lập tức nghĩ đây là cơ hội tốt.
Lật Manh do dự một chút, tiến lên vài bước. Lật Manh đi đến trước mặt Tần Quy Vân, nhận ra mình hơi thấp, tầm mắt chỉ ngang cravat của anh. Hơn nữa cô có thể nhìn thấy cravat của nam chủ được nới lỏng không ít. Áo sơ mi sạch sẽ cũng hơi mở rộng để lộ hình ảnh trắng trẻo dưới xương quai xanh.
Lật Manh liếc một chút nhưng cũng không nhìn lâu. Dù sao cô cũng là một nữ phụ xấu xa có tiết tháo, muốn nhào vào lòng nam chủ nhưng không thể thành công; muốn mơ tưởng nam chủ nhưng lại không thể có được.
Hic, tối hôm qua... là do cô uống rượu làm hỏng việc không tính. Lật Manh im lặng đem cái sai lầm kia xóa khỏi đầu. Nam chủ không nói cô không nói, khi nó là một bí mật, hãy để yên như không có chuyện này.
Sau đó, cô ngẩng lên, thể hiện một khuôn mặt ái mộ... vẻ mặt đơ rồi dùng giọng điệu yếu ớt... có chút háo hức nói:
"Anh Vân."
Tần Quy Vân cúi đầu, vừa vặn thấy gương mặt anh trong con ngươi trong sáng đơn thuần của cô. Cô mím mím đôi môi nhỏ đỏ như cánh hoa, ngữ khí thẳng thắn:
"Em lừa anh tới."
Lông mi dày Tần Quy Vân rũ xuống, bình tĩnh nhìn cô. Lật Manh nỗ lực mang công lao xấu xa của gia gia cướp vào tay mình.
"Em nói ông lừa anh trở về vì em muốn cùng anh ăn tối dưới ánh nến, liền để nhà bếp chuẩn bị kĩ càng."
Sợ mình không đủ khiến người khác chán ghét, Lật Manh tăng thêm ngữ khí:
"Em là vợ anh, cùng anh ăn cơm là lẽ thường tình."
Lại là trò lừa gạt, lại là bữa tối do người đáng ghét kêu chuẩn bị, lại là thân phận người vợ mà anh không thừa nhận. Ba tầng thủ đoạn tổng hợp an toàn. Lật Manh cười vui vẻ, phần công trạng này, tới tay cô. Nam chủ mau hất đổ bàn ăn đi!
Cô cười vui vẻ ngẩng đầu nhưng lại nhìn thấy con ngươi anh sâu thăm thẳm, yên lặng dừng lại trên mặt cô, một chút tức giận cũng không có. Cô ngẩn người. Tần Quy Vân trầm mặc chăm chú nhìn cô một lúc, đột nhiên đưa tay, ngón tay thon dài khẽ chạm vào đỉnh đầu cô, vỗ vỗ một cách cưng chiều như vỗ chó con. Lật Manh kinh ngạc, không hiểu chuyện gì. Âm thanh của anh pha thêm mấy phần ôn nhu:
"Ăn cơm đi."