Lâm Mộ Tịch mơ màng mở mắt, đang muốn rời giường liền nhìn thấy Mạnh Vãn Đình ngồi bên cửa sổ.
Hiện tại trên người không một mảnh vải che thân. Không còn cách nào khác, y đành phải lên tiếng: “Mạnh Vãn Đình…”.
Anh quay đầu lại, y vội vàng xấu hổ cúi đầu: “Có thể phiền anh ra ngoài một lát không? Tôi muốn… thay quần áo…”.
Mạnh Vãn Đình lơ đễnh cười: “Đều bị tôi nhìn thấy cả rồi, còn xấu hổ gì chứ?”. Tuy là nói vậy nhưng anh vẫn tránh đi, nhìn ra ngoài cửa sổ…
Lâm Mộ Tịch gấp rút mặc lại quần áo chỉnh tề, ấp úng nói:
“Tôi đi… đi làm”
Anh chỉ “Ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Bước xuống dưới tầng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm, y vừa ăn sáng vừa ngước đầu nhìn về cầu thang phía trước.
‘Hôm nay Mạnh Vãn Đình không đi làm sao?’. Lâm Mộ Tịch thầm nghĩ.
Ăn xong bữa sáng, y thu dọn qua chén đũa rồi bước tới cửa chuẩn bị đi làm.
Người đứng ngoài cũng vừa lúc ngẩng đầu lên.
Là cô gái trẻ mặc áo gió đen hôm trước.
“Lâm Mộ Tịch, thật trùng hợp nha!”. Cô ả mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn khí thế của người hôm qua vừa mới gây sự.
Hai người cứ vậy, mặt đối mặt đứng nhìn nhau.
Mãi đến một lúc sau khi Chu Cẩm Hoa tới, nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cửa liền vô cùng mừng rỡ nói: “Hoàng tiểu thư, cô đã đến rồi!”, sau đó hướng lên tầng trên gọi lớn: “Đại ca, Hoàng tiểu thư đến rồi này!”.
Hóa ra hai người này thật sự có quan hệ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của y, cô khinh khỉnh cười, đi theo Chu Cẩm Hoa bước vào phòng.
Y cũng không muốn để ý tới, đang định rời đi liền bị thanh âm của Mạnh Vãn Đình kéo lại:
“Lâm Mộ Tịch, hôm nay cậu đừng đi làm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa”
Anh mặc trên người bộ áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo trễ xuống lộ ra cơ ngực cực kỳ cường tráng, vừa anh tuấn lại có phần gợi cảm. Bị ép phải ở lại, y đành bất đắc dĩ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn về phía hai người nọ.
Khách quan mà nói, bọn họ trông rất xứng đôi. Hoàng tiểu thư thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp đứng cạnh Mạnh Vãn Đình thân hình cao gần mét chín đem lại cho người ta cảm giác như chú chim nhỏ tựa mình nép vào thân cây vậy.
Khuôn mặt lạnh lùng kia lúc này cũng toát lên vô hạn ôn nhu, cánh tay đặt hờ lên vai cô, Hoàng tiểu thư khẽ nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Nhìn bộ dáng háo sắc của hai người đó khiến y không khỏi thở dài.
Dường như nhìn ra sự mất tự nhiên của y, Mạnh Vãn Đình liền quay sang giới thiệu: “Người này tên Lâm Mộ Tịch”. Tuy anh chỉ nói tên nhưng chắc hẳn mọi người ở đây đều biết rõ thân phận của y cả rồi…
“Lâm Mộ Tịch, cô ấy chính là…”
“Vợ chưa cưới của Mạnh Vãn Đình!”. Hoàng tiểu thư mỉm cười kiêu ngạo, tự mình hoàn thành nốt câu nói dang dở kia.
Bàn tay trên vai khẽ đưa lên vuốt ve mái tóc cô, thanh âm phảng phất dịu dàng: “Đây là Hoàng San, vợ chưa cưới của tôi”.
Hoàng San? Lâm Mộ Tịch âm thầm cười khổ trong lòng.
“Rất vui được gặp cô, Hoàng tiểu thư”
Hoàng San và Mạnh Vãn Đình lại tiếp tục ngồi trên sô pha chuyện trò thân mật, nội dung đơn giản cũng chỉ xoay quanh chuyện trong nhà như thế nào rồi, công việc làm ăn ra làm sao, sau đó còn không quên bồi thêm mấy câu tình cảm sến súa tê tâm phế liệt.
Nghe hai người họ thủ thỉ với nhau thì có vẻ gia đình Hoàng San cũng thuộc vào hàng lắm tiền nhiều của, không thua kém gì gia sản của Mạnh Vãn Đình.
Cảm giác buồn nôn bỗng chốc xộc lên, y mệt mỏi tựa người vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang lay mình, y liền mở mắt, là Hoàng San đang đứng trước mặt.
“Lâm tiên sinh, đã đến giờ ăn cơm rồi”. Cô nàng cười đến cực kỳ đắc ý, bộ dáng nhu thuận mới nãy thôi biến mất sạch sẽ, không còn sót lại một chút gì. Y cũng cười nhạt đáp lại một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Đầu bếp, lái xe hay bảo vệ của Mạnh Vãn Đình đều là những chuyên gia bậc nhất, cả một bàn ăn được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ theo kiểu tiệc tối gia đình mang đậm phong cách Châu Âu.
Hoàng San hiển nhiên là người có gia giáo, mỗi động tác đều lộ ra khí chất thanh cao, nho nhã.
Mạnh Vãn Đình ngồi bên liên tục rót rượu cho cô, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng ửng hồng.
“Vãn Đình, em thấy vị Lâm tiên sinh này so với mấy người bình thường khác đẹp trai hơn rất nhiều a”. Cô híp mắt lại nhìn y.
Anh lúc này cũng ngẩng đầu lên, bị hai đôi mắt nhìn vào chằm chằm như dã thú săn mồi khiến Lâm Mộ Tịch có chút không được thoải mái.
Y đặt ly rượu trong tay xuống: “Ở đâu cũng vậy, đàn ông quan trọng nhất không phải khuôn mặt mà chính là thực lực”.
“Anh muốn nói năng lực của Mạnh Vãn Đình rất mạnh?”. Hoàng San giọng điệu ngả ngớn cố tình xuyên tạc ý của y.
Lâm Mộ Tịch không thèm quan tâm đến, rũ mi mắt chấm dứt cuộc trò chuyện này: “Phải”.
Mạnh Vãn Đình nãy giờ vẫn im lặng, nghe vậy đột nhiên lên tiếng: “Thật sao? Vậy cậu thấy tôi có năng lực nhất ở phương diện nào?”.
Này là cố tình gây sự?!?!
“Chuyện này Hoàng tiểu thư hẳn sẽ rõ hơn tôi!”
Y cúi đầu cắt miếng bít tết lớn lên ăn tiếp, cố coi như hai người kia không tồn tại.
Ấy vậy mà một bữa cơm trưa cũng có thể kéo dài suốt từ mười hai giờ cho đến tận hai rưỡi. Chỉ ngồi nghe bọn họ lảm nhảm thôi cũng đủ khiến y choáng váng đầu óc, đến bao giờ mới kết thúc được đây…
Lâm Mộ Tịch đưa tay ấn ấn lên hai huyệt thái dương đang đau nhức.
“Vãn Đình, hôm nay em sẽ ngủ ở phòng nào?”. Cô ngồi trên ghế nhõng nhẽo ôm cánh tay anh làm nũng.
“Để anh gọi người dẫn em đến phòng dành cho khách”
Hoàng San gật đầu, cẩn thận bước theo gia nhân lên tầng, phòng khách nhất thời chỉ còn lại y và Mạnh Vãn Đình.
“Có phải hôm nay tôi có thể về nhà?”
“Không thể”. Câu trả lời lạnh như băng khiến cho người đối diện không thể nào phản kháng.
“Hoàng tiểu thư nhất định sẽ nghi ngờ”
Anh chuyển tầm mắt, có chút trầm tư nhìn về phía thân ảnh người vừa mới rời khỏi.
Buổi tối, Mạnh Vãn Đình và Hoàng San lại thân thiết bên nhau, Lâm Mộ Tịch nhàm chán một mình đi dạo trong hoa viên.
“Đây chẳng phải là bác sỹ Lâm sao?”
Nghe tiếng động, y liền quay đầu lại, hình như có chút quen quen…
“Anh là…”
Người vừa tới ha hả cười nói: “Tôi tên Đại Nhậm, vẫn còn nhớ chứ?”.
Mặt y thoáng cái đỏ rần, không tự chủ mà nhớ lại cái đêm nhục nhã, thống khổ đó.
Cũng may bầu trời hôm nay rất tối…
“Chào anh”
“Bác sỹ Lâm không biết hôm nay có dự định gì không a?”
Lâm Mộ Tịch chán ghét liếc nhìn, cố tình lảng tránh câu trả lời: “Đều do đại ca của các anh sắp xếp cả, anh có ý kiến gì sao?”.
Đại Nhâm vội vàng khoát tay nói: “Không có, không có…”.
Y khẽ gật đầu chào rồi xoay người nhanh chóng trở về.
Mạnh Vãn Đình, anh rốt cuộc đang có suy tính gì…
Phòng khách lúc này chỉ còn lại một người.
“Đã về rồi sao?”
“Phải”. Vốn định hỏi Hoàng San đi đâu rồi nhưng nghĩ lại, đây là việc riêng nhà người ta, y cũng không muốn quản đến liền đơn giản im lặng, không nói gì.
“Cô ấy đang tắm, cậu cứ về phòng ngủ chờ trước đi”
Lại là cái ngữ khí ngang ngược đó.
“Mạnh Vãn Đình, anh thật sự muốn như vậy sao? Hai người đàn ông ngủ chung một phòng…”
“Kết quả còn chưa có, cậu tốt nhất nên nghe lời một chút đi”
Còn chưa dứt lời đã bị câu nói kia của Mạnh Vãn Đình đánh bại.
Lâm Mộ Tịch cười khổ bước lên tầng.