• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Luna Tan

Lâm Mộ Tịch gọi điện đến bệnh viện lấy lý do trong nhà có việc quan trọng xin nghỉ phép dài ngày.

Suốt một tháng trời y đều ở lỳ một chỗ cố gắng khiến cho thân thể và lý trí khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu.

‘Đây chính là sự trừng phạt thích đáng dành cho mình, vậy nên không cần phải oán trách bất cứ ai cả’. Y yên lặng tự nhủ……

Dung Kiếm Bình là nhà văn tự do, mỗi ngày ngoại trừ mua thuốc và đồ ăn ra, hầu như cậu lúc nào cũng ở trong nhà nên rất thuận tiện chăm sóc cho y.

“Kiếm Bình, cám ơn cậu”. Lâm Mộ Tịch nghiêm túc nói.

Cậu giật mình quay đầu lại, trong trí nhớ của cậu hai người chưa từng nói với nhau những lời khách sáo như vậy.

Nhìn thấy sự nghiêm túc và thành thật trong mắt y khiến cậu thoáng chốc đỏ mặt: “Đồ điên!”. Dứt lời liền tiếp tục cắm đầu cặm cụi gõ tiểu thuyết…

“Ngày mai mình sẽ đi làm trở lại”

“Ngày mai?! Cũng được, dù sao sức khỏe của cậu cũng khá hơn nhiều rồi”

“Lát nữa mình sẽ về nhà”

“Cậu định về nhà hôm nay sao?”. Âm thanh lách cách của bàn phím nhanh chóng dừng lại, Dung Kiếm Bình đứng lên đi đến bên cạnh: “Cậu sợ Tiểu Tuyết lo lắng phải không? Cậu không định nói cho cô ấy biết sao? Nhưng liệu chuyện này có thể giấu được bao lâu?”.

Mộ Tịch gật gật đầu: “Không sao đâu, đã nhiều ngày như vậy, vết thương trên người cũng sớm lành rồi, nhìn không rõ như lúc trước nữa”.

Dung Kiếm Bình bất đắc dĩ nhìn y: “Mộ Tịch, cậu trước nay đều luôn quá mức chuyên tâm vào công việc, những chuyện như thế này không phải chỉ cần nhẫn nhịn một lần là có thể cho qua…… Sau này vẫn nên cẩn thận hơn một chút…… Giờ mình sẽ đưa cậu về nhà”.

Đôi mắt cậu khẽ nhướn, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng lên khuôn mặt mang đến một cảm giác thật đẹp.

Lâm Mộ Tịch miễn cưỡng mỉm cười: “Được rồi, dù sao mình cũng đã là bố trẻ con rồi đấy, cậu cứ yên tâm đi!”.

“Cậu còn gì muốn nói nữa không?”

Lâm Mộ Tịch hơi sững sờ, sau đó cúi đầu cười nhẹ: “Nếu có việc gì, mình sẽ lại đến tìm cậu”.

———-

“Tiểu Tuyết, mở cửa cho anh!”. Lâm Mộ Tịch vừa nhấn chuông vừa lớn tiếng gọi. Dung Kiếm Bình đứng một bên nhìn bộ dáng vội vàng của cậu mà chỉ biết câm nín.

“Mẹ ơi, ba ba về rồi!!”. Bảo bối bé nhỏ tung tăng chạy nhào tới, giọng nói thánh thót như chim kêu, nghe tiếng bước chân vô cùng phấn khích, cửa nhà nhanh chóng được mở ra.

Cô bé xinh xắn có khuôn mặt hồng hồng đáng yêu vô cùng. Vừa nhìn thấy Lâm Mộ Tịch, đôi mắt tròn xoe đã lóe lên đầy vui sướng, quăng luôn gấu bông xuống đất mà bổ nhào vào lòng y. Lâm Mộ Tịch âu yếm ôm lấy tiểu bảo bối nhấc lên xoay một vòng thật lớn trên không rồi ôm chặt lại.

Cục cưng của y lúc nào cũng xinh đẹp nhất, đáng yêu, thuần khiết nhất, không khác gì một tiểu thiên sứ làm bằng thủy tinh trong suốt.

“Mau nói chào chú xem nào”. Dung Kiếm Bình bắt lấy cái chân bé xíu giả bộ nghiêm túc nói.

“Chào chú~”. Cô bé cười khanh khách, giãy chân ra khỏi tay cậu.

“Mộ Tịch, anh về rồi”. Tiểu Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, khuôn mặt ngoài dự kiến không hề mang theo một chút vui mừng nào cả.

Y hơi sững sờ khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Dung Kiếm Bình cắt lời: “Em dâu đang nấu cơm sao?”.

Tiểu Tuyết thu lại tầm mắt, quay sang cười nói: “Em đang nấu mì, anh có muốn ăn không?”.

“Em đừng có lừa anh, người có có gia đình như mấy đứa làm gì có chuyện mỗi ngày đều gặm mì gói giống như anh được?!”.

“Được rồi, được rồi. Em vừa mới nấu xong thôi, mọi người cùng vào ăn luôn đi”.

Gia đình bốn người quây quần bên chiếc bàn ngào ngạt hương thơm đã được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Tiểu Tĩnh vừa ngồi vào bàn liền chăm chú ăn ăn ăn như mèo con chết đói, tập trung cao độ không buồn nói câu nào. Kiếm Bình và Tiểu Tuyết cùng nhau nói chuyện vui vẻ, vừa nói vừa cười, bỏ mặc đức ông chồng bên cạnh quẳng sang một bên. Lâm Mộ Tịch ngơ ngác thầm nghĩ: Tình huống này rốt cuộc là cái quỷ gì đây?!

“Anh mau ăn cái này đi”. Tiểu Tuyết chớp mắt mỉm cười gắp cho y một đũa rau to đùng rồi lại quay sang nói tiếp…

“Em dâu, cậu ấy có chuyện giấu em đấy”. Dung Kiếm Bình đột nhiên thần thần bí bí phất tay nhích lại gần cô.

Lâm Mộ Tịch nhất thời tay chân đều trở nên luống cuống.

Tiểu Tuyết u oán nhìn chồng: “Vậy sao? Nhưng… bọn em đã sống chung với nhau lâu như vậy, em cũng không muốn quá để ý mấy chuyện này a”.

“Mộ Tịch, chuyện này mình nhất định phải nói cho em dâu biết, cậu đừng có trách mình nha”. Dung Kiếm Bình chớp chớp đôi mắt.

“Kiếm Bình, cậu…”. Đầu óc y lập tức trở nên hỗn loạn.

Tiểu Tuyết rốt cuộc cũng không khách khí nữa, hung hăng trừng y như muốn nói: Vừa nãy là để cho anh chút mặt mũi trước mặt bạn bè, giờ tự người ta muốn nói cho em biết, đâu phải là lỗi do em!

Vợ à, Kiếm Bình à… ;__;

Đáy lòng phút chốc chìm trong tuyệt vọng.

“Mộ Tịch hôm trước vừa đánh nhau với người ta đấy, anh đã cố gắng can ngăn mà không được, ngay cả anh cũng bị trúng vài phát đây này”. Kiếm Bình sung sướng kể lể, ra vẻ tiểu nhân đắc trí.

Lời vừa nói ra, ngay cả Lâm Mộ Tịch cũng thấy giật mình, Tiểu Tĩnh đang cặm cụi gặm cơm cũng phải ngẩng đầu lên hiếu kỳ hỏi: “Ba ba đánh nhau với người khác sao?”.

“Tiểu Tĩnh ngoan, trong lúc ăn cơm không được nói chuyện”. Tiểu Tuyết xoa xoa cái đầu nhỏ xinh ôn nhu nói.

Dung Kiếm Bình cầm đũa trên tay lên bắt đầu khua khoắng loạn xạ: “Chuyện là thế này. Lúc cậu ấy đang đỗ xe bên đường thì đột nhiên bị một chiếc xe khác va phải. Đây rõ ràng không phải là lỗi do Mộ Tịch, thế nhưng cái tên tài xế chết tiệt kia đã say khướt rồi, vừa bước xuống xe liền chửi bới om sòm. Tranh cãi một hồi thế nào lại xông vào đánh nhau, bên chúng có đến ba người mà Mộ Tịch chỉ có một, rốt cuộc đánh không lại đành phải chạy đi báo cảnh sát!”.

Kiếm Bình dừng lại uống một hớp nước lớn cho ngọt giọng rồi mới tiếp tục: “Đương nhiên, đó là do cậu ấy tự kể, ai mà biết lúc đó có một người hay ba người thật không a~”. Nói xong cậu còn liếc mắt nhìn y một cái. Lâm Mộ Tịch vừa bực lại vừa thấy buồn cười, trên mặt ra vẻ như bị bạn bè bán đứng cộng thêm bị lời nói dối vạch trần.

“Sau đó Mộ Tịch mới gọi anh đến giúp đỡ”. Kiếm Bình rung đùi đắc ý: “Mọi người bên phía cảnh sát căn bản là không thèm để ý đến lời cậu ấy nói, tất cả đều là nhờ có anh, là anh khéo mồm khéo miệng mới có thể giải quyết mọi chuyện êm thấm. Còn cậu ấy, bị người ta đánh cho bầm dập không dám vác mặt về nhà, rúc trong nhà anh nằm vạ suốt một tháng trời. Aizz…… Em không biết là anh đã phải khổ sở thế nào đâu…… Cậu ấy ở nhà đã bị em chiều đến sinh hư rồi, càng ngày càng nhiều tật xấu, nói đến tắm rửa thì……”.

Trong lúc Kiếm Bình còn đang lải nhải diễn thuyết, Tiểu Tuyết liền quay đầu lại nhìn y, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng. Còn cục cưng bé nhỏ thì đang mở to hai mắt chăm chú nghe như nghe chuyện cổ tích.

Y nhìn Tiểu Tuyết áy náy cười, sau đó lại quay sang nhìn Dung Kiếm Bình.

Khó trách cậu lại muốn đưa mình về như vậy, còn cùng vào nhà ăn cơm nữa…

“Rồi rồi, em biết anh đã phải chịu nhiều oan ức”. Tiểu Tuyết lên tiếng cắt đứt sự bực tức của ai kia: “Lát nữa em sẽ nấu một hộp sườn xào chua ngọt thật lớn để anh mang về được chưa?”.

Kiếm Bình rốt cuộc hoàn thành vai diễn tiểu nhân, lập tức im miệng không nói thêm lời nào nữa.

Ăn cơm xong, cậu nán lại chơi đùa với tiểu bảo bối một lát còn Tiểu Tuyết thì vào phòng bếp nấu đồ ăn. Hương thơm ngào ngạt bay ra nức mũi, Kiếm Bình nói một tiếng cám ơn, nháy mắt với y một cái mới chịu ra về. Lý do như vậy…… đúng là chỉ có cậu ấy mới có thể nghĩ ra được.

“Tiểu Tĩnh, đã tám rưỡi rồi, con mau lên giường đi ngủ đi”. Tiểu Tuyết vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh hai cha con.

“Nhưng hôm nay ba ba mới về mà……”. Tiểu bảo bối bĩu môi, nũng nịu nói.

Y ôm lấy cục cưng dỗ dành: “Ba ba không nên đi lâu như vậy mới về a, để đến cuối tuần ba và mẹ sẽ dẫn Tiểu Tĩnh đi chơi có được không nào?”.

“Được ạ!”. Cục cưng vui sướng trả lời rồi ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.

‘Bây giờ tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường, những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó nên quên hết đi thì hơn’. Y tự nhủ với bản thân mình như vậy.

“Ông xã, anh có bị thương nặng lắm không?”. Cô ngồi xuống ân cần hỏi.

Y nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Anh không sao. Lúc đó có hơi xúc động nên không nghĩ tới hậu quả mà ra tay đánh trả”.

Tiểu Tuyết tựa đầu vào vai y cọ cọ: “Anh không biết lúc bệnh viện gọi về hỏi em khi nào anh mới đi làm trở lại, em đã tức giận thế nào đâu”.

“Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau sẽ không bao giờ… có thêm lần nào nữa”

“Mau cởi đồ ra cho em xem vết thương của anh thế nào rồi”

“Được”. Trong lòng Lâm Mộ Tịch có chút không yên, đưa tay cởi ra từng cúc áo.

Tiểu Tuyết xót xa xoa nhẹ lên các vết thương còn đóng vảy, cũng may Kiếm Bình nghĩ ra được lý do như vậy, nếu không, y và Tiểu Tuyết sớm tối bên nhau khó có thể giấu mãi được.

“Không sao đâu, mấy vết thương này đã lành cả rồi. Ngày mai anh sẽ bắt đầu đi làm trở lại, cuối tuần chúng ta cùng dẫn Tiểu Tĩnh ra ngoài chơi, được không?”

“Cuối tuần chỉ có anh với Tiểu Tĩnh đi thôi, hôm trước trên báo có đăng tin tuyển dụng, chỉ là mấy việc văn phòng nhưng tiền lương cũng rất khá…… Em thấy điều kiện cũng có vẻ phù hợp, Tiểu Tĩnh càng lớn sẽ càng tiêu tốn hơn, có lẽ nên đi thử một chút xem sao”

Y vô tâm ôm cô vào lòng nói: “Vậy cứ làm theo ý em là được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK