Một vòng mỉm cười nổi lên khóe miệng.
Y nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ nép trong ngực người đàn ông kia, váy xanh da trời phiêu trong gió, đôi tay bé nhỏ núc ních ôm chặt lấy cổ anh. Con gái của y, người mà y yêu thương nhất.
Gương mặt tái nhợt, anh tuấn. Bước đi có chút tập tễnh nhưng vẫn vững vàng tiến về phía trước.
Là Mạnh Vãn Đình.
Lâm Mộ Tịch nhanh chóng chạy tới, si ngốc ngắm nhìn đứa trẻ trong tay anh.
Con bé quay đầu lại, chính là gương mặt mà y ngày đêm mong nhớ.
“Ba ba?”
Giọng nói non nớt vang lên, y lặng lẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiểu Tĩnh.
“Tiểu Tĩnh ngoan, Tiểu Tĩnh rất ngoan…”
Nhưng càng không ngừng nói chuyện, nước mắt con bé lại càng lăn dài trên khuôn mặt nhỏ xinh kia.
Ngay khi y định đón lấy Tiểu Tĩnh, lại phát hiện con bé vẫn cứ một mực nắm chặt lấy vạt áo Mạnh Vãn Đình không chịu buông.
“Tiểu Tĩnh…”. Y nhìn nhìn người đàn ông trước mặt, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh một phen ôm vào ***g ngực.
Cứ như vậy, ôm thật chặt y cùng Tiểu Tĩnh.
“Mộ Tịch, cuối cùng anh cũng có thể đem con bé trả lại cho em”
Vừa dứt lời, cánh tay sau lưng đột nhiên thoáng buông lỏng.
Cả cơ thể Mạnh Vãn Đình nghiêng về phía sau rồi ngã nhào trên mặt đất.
Vạt áo trong tay Tiểu Tĩnh cũng vì thế mà tuột ra, ngay vào giây phút anh ngã xuống, con bé liền phát ra tiếng khóc tê tâm phế liệt.
Một mảng lớn máu tươi từ bụng Mạnh Vãn Đình không ngừng chảy ra, gương mặt không một chút huyết sắc vẫn còn giương lên nụ cười mãn nguyện.
…
Mùi thuốc sát trùng quen thuôc xông lên mũi.
Lâm Mộ Tịch ôm Tiểu Tĩnh ngồi trong hành lang bệnh viện.
Rốt cuộc trong biệt thự đã xảy ra những chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không biết.
Mạnh Vãn Đình trong lúc hôn mê đã được đưa tới bệnh viện này, nhưng điều mà y không nghĩ đến chính là, Tiểu Tĩnh một khắc cũng không chịu rời xa anh ấy.
Y nhìn ánh đèn đỏ hiện lên dòng chữ “Đang Giải Phẫu”, trong đầu một mảng trống rỗng.
Trong ba ngày qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Cẩm Hoa đi tới lên tiếng: “Mộ Tịch, đại ca sẽ không có chuyện gì đâu”.
Khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, Lâm Mộ Tịch kiên quyết nói: “Phiền anh mang tới cho tôi áo blouse trắng, khẩu trang và găng tay đến đây”.
Chu Cẩm Hoa thoáng chốc kinh ngạc: “Mộ Tịch, cậu…”.
Y nhanh chóng đem Tiểu Tĩnh nhét vào tay anh rồi nói: “Chu đại ca, tôi muốn vào đó”.
Dứt lời liền quay sang xoa đầu Tiểu Tĩnh: “Tiểu Tĩnh ngoan, con ở lại đây chờ một chút nhé, ba sẽ đi xem tình hình của chú…”.
Còn chưa nói hết câu mà nước mắt y đã lưng tròng.
Con bé gật đầu hiểu chuyện, cũng là một đôi mắt đẫm lệ nhìn y không dứt: “Ba ba, ba ba đừng cho chú chết…”.
Thoáng chốc đã bốn ngày trôi qua, Lâm Mộ Tịch yên lặng ngồi bên giường bệnh.
Người kia vẫn chưa tỉnh lại.
Cho dù là vậy, ngày nào y cũng đến cùng anh nói chuyện, nói cho anh biết y hận anh đến nhường nào, nói cho anh biết y yêu anh biết bao nhiêu.
Hoàng San vẫn còn sống nhưng cũng bị thương rất nặng.
Tiểu Tuyết… đã chết rồi.
Sau khi rời khỏi cuộc giải phẫu của Mạnh Vãn Đình, y liền được đưa tới nhà xác để nhìn mặt cô lần cuối.
Cái chết không hề cướp đi vẻ đẹp dịu dàng của Tiểu Tuyết, vẫn là những đường nét thanh thuần, tinh khiết như phù dung trôi dạt…
Nét bi ai cùng phẫn nộ trên khuôn mặt đã biến mất, chỉ còn hiện hữu một tia nhàn nhạt như không cam tâm.
Nỗi đau phảng phất muốn vỡ òa, y khẽ cúi xuống đặt lên đôi môi lạnh băng kia một nụ hôn cuối.
Vĩnh biệt, Tiểu Tuyết, vợ của anh…
“Mạnh Vãn Đình, anh đã hại chết Tiểu Tuyết mà vẫn còn an ổn ngủ ở đây ư?”. Lâm Mộ Tịch nhìn cơ thể phập phồng yếu ớt trên giường bệnh nói.
“Nếu vẫn còn không chịu đứng dậy, em sẽ gọi người đến thay nhau vũ nhục anh đó…”
Người trên giường vẫn không hề có một chút phản ứng, y chua xót khẽ cau đôi mày.
“Tiểu Tĩnh khôi phục rất nhanh, hai ngày nay đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nó muốn gặp Tiểu Tuyết, muốn gặp anh…”
Trong nội tâm một hồi đau nhức, sức lực cơ thể mấy ngày qua cũng đã cạn kiệt.
Y nắm lấy bàn tay không truyền dịch của anh: “Em đã nói với nó rằng Tiểu Tuyết phải thật lâu mới có thể trở về”.
“Nhưng là, hai người cũng không thể cứ như vậy mà bỏ mặc con bé. Tiểu Tĩnh… nó thông minh như vậy, em đâu thể đem chuyện của cả hai người đều nói dối hết được…”
Y gục đầu xuống tay anh, cố ngăn những tiếng nức nở thốt ra khỏi miệng.
Đôi tay to lớn vẫn lạnh như băng, không thể tìm về hơi ấm mà y mong đợi.
“Vãn Đình, giờ em phải đến chỗ con bé rồi, anh cứ ngủ tiếp đi”
Lâm Mộ Tịch đứng dậy muốn rời đi nhưng là vẫn còn tham lam luyến tiếc nhìn gương mặt đang say ngủ của người nào đó.
“Vãn Đình, hãy sớm tỉnh lại…”
Giọng nói thoáng chốc nghẹn ngào, y nghiêng đầu bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
“Ba ba!”. Tiểu Tĩnh vừa nhìn thấy y đi đến liền gọi to.
“Tiểu Tĩnh của ba hôm nay muốn ăn gì? Ba ba sẽ mua về cho con, được chứ?”. Lâm Mộ Tịch đeo lên chiếc mặt nạ vui sướng đi bến bên giường nhìn con bé.
Ít ra, y vẫn còn có Tiểu Tĩnh…
“Chú đâu rồi?”. Con bé lên tiếng hỏi.
Trong lòng tràn ngập chua xót nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười: “Chú hôm nay có gọi điện tới cho ba, nói rất nhanh sẽ trở lại đây thôi”.
Tiểu Tĩnh có chút không tin nhìn y nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Phải rất vất vả mới có thể dỗ dành con bé đi ngủ, y mệt mỏi quay trở lại phòng bệnh của Mạnh Vãn Đình.
Cánh cửa mở ra, một đôi mắt quang mang lập lòe trong bóng tối.