“Kiếm Bình, đã lâu không gặp”
“Mộ Tịch!”
Kiếm Bình kêu to một tiếng, khóe miệng y nhếch lên một tia cười khổ.
Cậu trước nay vẫn luôn là người ưa thích cãi lộn, giọng nói kia một điểm cũng không thay đổi, thế nhưng y đã sớm không còn là y của lúc trước nữa rồi.
“Mộ Tịch, cậu đang ở đâu?”. Kiếm Bình lo lắng hỏi.
“Mình đang ở sân bay, chuẩn bị cất cánh đi Hà Bắc… Kiếm Bình, Tiểu Tĩnh…”.
Lời còn chưa nói hết đã bị cậu nhanh chóng cắt ngang: “Mộ Tịch, Tiểu Tĩnh đang ở Hà Bắc… Tiểu Tuyết cũng đã đến đó rồi”.
Y cầm điện thoại đứng chôn chân tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi.
Tại sao bọn họ đều đã biết?
“… Cậu đã liên lạc được với Tiểu Tuyết?”. Y đờ đẫn hỏi.
Đầu dây bên kia đợi mãi không có tiếng trả lời, chờ cho đến khi thúc giục Kiếm Bình mới lên tiếng: “Mộ Tịch, Tiểu Tuyết không nói cho cậu biết sao?”.
Y ngồi vào ghế máy bay chua xót nhắm mắt lại.
Số điện thoại mà Kiếm Bình gửi đến cho y hoàn toàn lạ lẫm, là số mà Tiểu Tuyết đang dùng.
Khoảng thời gian vừa qua, tâm tư lúc nào cũng đặt trên người Tiểu Tĩnh mà rất ít khi nhớ đến cô ấy…
Lâm Mộ Tịch tự an ủi mình, Tiểu Tuyết chắc chắn vẫn còn giận y nên mới không thèm để ý tới y như vậy, chờ tới khi tìm được người rồi y sẽ dốc hết sức mình để chuộc lỗi.
Chuộc lỗi…
Không hiểu sao, y lại chợt nhớ tới Mạnh Vãn Đình…
Nếu nói chuộc lỗi, có lẽ Mạnh Vãn Đình đã làm tới cực điểm rồi, thế nhưng không chỉ vì vậy mà mọi chuyện có thể thay đổi được.
Đừng nghĩ nữa! Giờ y chỉ muốn tìm lại người thân của mình. Nỗi bất an trong lòng cứ tạm thời đè xuống.
Ngay khi xuống khỏi máy bay, y liền lập tức gọi điện thoại.
“Xin chào”. Đường truyền được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tiểu Tuyết.
Lồng ngực y bang bang đập loạn, cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.
“Xin hỏi ai vậy?”
“… Tiểu Tuyết…”. Y lẩm bẩm tên cô, không biết phải nói thêm điều gì.
Người kia trầm mặc một hồi lâu mới đáp: “Mộ Tịch, anh đã trở lại”.
“Thời gian dài như vậy, em đã đi những đâu?”
Cô im lặng không trả lời, một lát sau hỏi ngược lại y: “Vậy anh đã ở đâu?”.
“Ngay sau khi biết tin, anh đã lập tức đi tìm Tiểu Tĩnh. Vì sao em không nói một tiếng mà đã bỏ đi như vậy? Tại sao không nói cho anh biết?”
“… Giờ anh đang ở chỗ nào?”
“Ở Hà Bắc, vừa mới xuống máy bay, anh biết chỗ Tiểu Tĩnh hiện đang ở”
Thái độ khác thường của cô khiến thâm tâm y cực kỳ bất an, cho dù là lúc hai người mới quen biết, cô cũng chưa từng nói chuyện với y như vậy.
“Tiểu Tuyết, giờ em đang ở đâu, anh sẽ đến đó ngay”. Y ôn nhu hỏi.
“Nhà trọ Hoan Hỉ, lát gặp lại”. Dứt lời liền cúp máy.
Nghe tiếng “Tút… Tút…” ngân dài trong điện thoại, y thoáng chốc ảm đạm rồi nhanh chóng vẫy một chiếc taxi đi qua: “Cho tôi đến nhà trọ Hoan Hỉ!”.
Không thể tưởng tượng được Tiểu Tuyết đang ở gần y như vậy, chỉ cần chưa đầy mười phút nữa là y có thể gặp lại vợ mình.
Lâm Mộ Tịch đẩy cửa bước vào, Tiểu Tuyết đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Cô gầy đi rất nhiều, quần áo đơn sơ, đạm mạc đưa mắt nhìn y đi tới.
“Bà xã…”. Thanh âm nghẹn ngào ấm ách trong cổ họng, y bước thật nhanh đến: “Anh rất nhớ em…” rồi ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ mà tham lam hít ngửi mùi hương quen thuộc. Thế nhưng Tiểu Tuyết không hề có bất cứ biểu hiện gì.
“Tiểu Tuyết, em sao vậy?”
Cô không nói lời nào, chỉ lạnh đạm nhìn y giống như nhìn một kẻ qua đường không quen biết.
“Lâu như vậy anh đã đi đâu?”. Tiểu Tuyết hỏi.
“Anh vẫn luôn đi tìm Tiểu Tĩnh!”. Y nắm chặt hai bàn tay cô.
“Cùng ai ở chung một chỗ?”. Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm.
“… Mạnh Vãn Đình”. Lâm Mộ Tịch cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình. Rõ ràng đã được tự do, y tại sao vẫn còn đi chung với Mạnh Vãn Đình? Hiện tại ngẫm lại, quả thật rất khiến người khác phải nghi ngờ.
“Tiểu Tuyết, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ vì muốn thật nhanh tìm được Tiểu Tĩnh nên mới đi cùng người đó…”
“Không sao!”. Cô bình thản cắt ngang lời: “Vậy khi nào chúng ta sẽ đi đón Tiểu Tĩnh?”.
“Em đã gặp con bé rồi sao?!”
“Nếu không phải vì anh, con bé đã sớm được về nhà rồi!”. Tuy Tiểu Tuyết không lộ ra bất cứ biểu hiện gì nhưng y vẫn luôn cảm nhận được nỗi oán hận ẩn hiện sâu trong mắt cô. Toàn thân phút chốc lạnh băng, nghĩ không ra tại sao Tiểu Tuyết lại biến thành một người như vậy.
“Anh không hiểu những lời em nói… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạnh Vãn Đình đâu?”. Cô đột nhiên nhìn quanh bốn phía.
“Tiểu Tuyết!”. Y tức giận nói: “Em vì sao luôn trốn tránh câu hỏi của anh? Mạnh Vãn Đình thì liên quan gì đến chúng ta chứ? Đó là con gái của anh và em, vì sao cứ muốn kéo người khác vào?”.
Tiểu Tuyết nhẹ nhàng giật tay lại, trong mắt không thèm che giấu sự khinh thường: “Chính anh mới là người kéo kẻ khác dính vào. Mạnh Vãn Đình đang ở đâu?! Hắn không phải lúc nào cũng đi cùng anh sao?!”.
Lâm Mộ Tịch nổi cáu: “Tại sao em cứ luôn nhắc tới anh ta cơ chứ?!”
“Anh đừng cho rằng em không biết giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì”. Tiểu Tuyết đột nhiên thay đổi ngữ khí, lôi những chuyện đã qua trước kia nói ra một lượt.
Thân thể y thoáng chốc run rẩy, những ký ức thống khổ không sao chịu nổi nháy mắt tràn về không sao xua đi được: “Tiểu Tuyết, thế lực của Mạnh Vãn Đình rất lớn, có thể giúp chúng ta nhanh chóng tìm ra được Tiểu Tĩnh”. Y đè xuống lửa giận trong lòng nói: “Thật sự không phải như em nghĩ đâu!”.
“Đến bây giờ anh vẫn còn gạt em sao?”. Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt rất nhanh ướt đẫm chìm vào hơi nước: “Vậy sao em còn tìm được Tiểu Tĩnh sớm hơn cả anh cơ chứ?”.
“Bởi vì… vì…”. Y mở miệng ra nhưng lại không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý: “… Có lẽ là vì Mạnh Vãn Đình căn bản không nghĩ sẽ tìm được con bé…”