“Thế nào?”. Mạnh Vãn Đình đứng ở trên lầu nhìn xuống phía dưới.
Đại sảnh tầng một vô cùng rộng lớn, nơi chính giữa được bày một chiếc bàn dài thanh tao nho nhã, gia nhân chen chúc chạy tới chạy lui bận rộn chuẩn bị những bước cuối cùng cho buổi đại tiệc tối nay của gia chủ.
“Nhà anh có quá nhiều thứ phiền phức”
Người kia đặt khủy tay lên lan can một bên chống cằm bất đắc dĩ nói: “Việc làm ăn buôn bán nhất định phải có xã giao, cũng đâu còn cách nào khác”.
Y lạnh lùng liếc nhìn lại.
“Bất quá Mộ Tịch, cậu mặc bộ âu phục này trên người thật sự trông rất đẹp!”
Không nói thì thôi, đã nói lại càng làm y tức giận đầy trời.
“Mạnh tiên sinh, anh để cho tôi mặc đồ như vậy có phải là muốn chỉ cho tôi thấy điều gì chăng?”. Lâm Mộ Tịch kiềm chế cơn giận nhả ra từng chữ.
Hôm nay sau khi thay bộ âu phục này, y đi đến đâu cũng đều nhận thấy những đôi mắt vụng trộm phía sau nhìn mình vô cùng quỷ dị.
“Bộ trang phục này có vấn đề gì sao?”
Lâm Mộ Tịch không nhịn nổi nữa bật thốt thành lời: “Bộ đồ này… giống như… chẳng khác gì đồ dành cho phụ nữ”.
“Sao? Không thể nào!”. Mạnh Vãn Đình lùi về phía sau một bước cẩn thận quan sát, đánh giá người trước mặt.
“Vòng eo quá mảnh!”. Y từng giận trừng anh.
Mạnh Vãn Đình sửng sốt đôi chút, sau đó liền lớn tiếng cười ngặt ngẽo khiến cho mọi người dưới tầng đều phải hiếu kỳ ngẩng lên.
“Mộ Tịch, cậu quá nhạy cảm rồi… Bọn họ nhìn cậu chẳng qua vì thấy cậu quá đẹp mà thôi… Ha ha ha…”
“… Mạnh tiên sinh, tôi vào toilet một chút sẽ trở lại”. Y tức tốc tìm đại lý do nào đó dùng tốc độ nhanh nhất mà lẩn trốn. Đến khi quay trở ra, Mạnh Vãn Đình đã không thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Mọi việc chuẩn bị cho buổi tiệc tối đã được sắp xếp ổn thỏa, ngoài sảnh vắng tanh không một tiếng động, từ trên nhìn xuống thật giống như những bức hình vẫn được đăng trên tạp chí.
Một bồi bàn chạy đến phía y cung kính nói: “Bác sĩ Lâm, Mạnh tiên sinh kêu ngài đến sảnh tầng một gặp ngài ấy”.
Lâm Mộ Tịch ngao ngán lắc đầu, chậm rãi bước xuống, mỗi một bậc thang đều phải cố gắng khắc chế dục vọng muốn trốn thoát khỏi nơi này. Người kia để y tham gia tiệc tối của Mạnh gia, nhất định không có ý tốt gì!
Xuống đến đại sảnh, y đứng tựa người vào một góc tường nho nhỏ, rất nhanh liền bị một bàn tay từ phía sau kéo đến ôm vào ***g ngực.
“Mạnh tiên sinh, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!”. Lâm Mộ Tịch lên tiếng nhắc nhở.
“A!”. Anh thất vọng thả y ra nói: “Mộ Tịch, những người tới đây hôm nay đều là bạn bè tốt của tôi trên thương trường. Lát nữa cậu hãy theo sát bên cạnh, tôi sẽ giới thiệu cậu với bọn họ”.
Phớt lờ những lời nhạt nhẽo bên tai, y lạnh lùng cự tuyệt: “Anh đâu cần phải hao tâm tổn trí vì tôi như vậy!”.
Mạnh Vãn Đình lẳng lặng nhìn y, đáy mắt lóe lên một tia tịnh mịch. Lâm Mộ Tịch bị nhìn đến toàn thân run rẩy liền nghiêng đầu né tránh.
“Lâm Mộ Tịch, cậu thật quá không có khí chất đàn ông”
Thanh âm trào phúng lập tức đáp trả: “Trong mắt anh, tôi còn là một người đàn ông sao?”.
Người kia thoáng chốc rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Tôi thừa nhận trước đây đã đối xử quá đáng với cậu, hiện tại tôi đang cố gắng sửa chữa lại lỗi lầm của mình, hy vọng sẽ được cậu tha thứ”.
Lâm Mộ Tịch kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhếch miệng cười nhạt: “Mạnh tiên sinh, anh là đang muốn giảng hòa với tôi sao? Không cần thiết! Những gì mà tôi đã trải qua đều là do báo ứng cả, tôi thừa nhận mình có tội, những gì nợ anh tôi sẽ trả lại hết”.
Mặc cho những lời thốt ra như lưỡi dao găm đâm vào tim mình đau đến rỉ máu, trên mặt y vẫn thản nhiên nở một nụ cười lạnh đạm.
Anh đưa tay lên đỡ trán, mệt mỏi nhu nhu hai huyệt thái dương nói: “Lâm Mộ Tịch, cậu không cần phải như vậy”.
“Mạnh tiên sinh, những lời này hẳn phải do tôi nói mới đúng… Tôi thà rằng anh cứ đỗi xử với tôi như trước còn hơn”
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu thích tôi đối xử với cậu như vậy?”
“Tôi đâu phải người thích ngược đãi bản thân”
“… Cậu cho rằng tôi đang nghĩ cách hại cậu?”
Y yên lặng gật đầu: “Anh muốn trả thù tôi thế nào cũng được, đừng cố ra vẻ quan tâm như vậy”.
Trên khuôn mặt cương nghị lộ ra biểu tình tự giễu chính mình: “Thì ra là vậy… Cũng khó trách…”
Mạnh Vãn Đình nâng cằm y lên trầm ngâm suy nghĩ, y cẩn thận lùi về phía sau một bước. Phút chốc anh đột nhiên cười rộ lên, nhưng nét ưu thương vừa rồi một hơi quét sạch: “Cũng tại tôi chưa nói rõ cho cậu biết”.
Cánh tay đưa lên ôm chặt lấy eo y để cho thân thể hai người dán sát vào nhau, bàn tay còn lại đỡ lấy sau ót buộc y phải ngẩng lên nhìn mình.
Tư thế vô cùng thân mật như vậy khiến Lâm Mộ Tịch toàn thân vã mồ hôi lạnh, nghĩ không ra Mạnh Vãn Đình rốt cuộc muốn làm gì. Y lẳng lặng đứng nhìn, nghĩ sẽ tùy thời mà tùy cơ ứng biến.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương kia, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ, trong mắt nhộn nhạo ánh lên nét vui vẻ.
“Mộ Tịch… “. Thanh âm trầm thấp khẽ vang, sau đó đôi môi liền bị xúc cảm mềm mại chiếm lấy.
Lâm Mộ Tịch thoáng run rẩy, cảm nhận đầu lưỡi ướt át trượt vào trong khoang miệng không ngừng liếm lộng khuấy đảo, khuôn mặt nóng rực lên, hai tay bám trụ lấy vai anh đẩy ra.
“Ưm… Mạnh tiên sinh… tiệc tối sắp…”
Mạnh Vãn Đình rốt cuộc cũng chịu buông tha cho đôi môi kia nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt. Nhìn bộ dáng mê người của y lúc này khiến vòng tay anh càng thêm siết lại, tựa cằm lên vai y.
Hai người cứ vậy đứng ôm nhau, cơ thể gần gũi nghe rõ cả tiếng nhịp tim anh đang ngày càng loạn nhịp.
Mạnh Vãn Đình thoáng nghiêng đầu chạm vào lỗ tai y, cảm giác tê dại khiến thân thể Lâm Mộ Tịch thoáng chốc mềm nhũn.
“Mộ Tịch… hình như tôi… lại thích em hơn rồi…”
Tiếng nỉ non phảng phất như sấm rền giáng xuống giữa trời quang, anh nâng cằm y lên nhìn thẳng vào đôi mắt: “Đây cũng chính là lý do… khiến tôi đột nhiên thay đổi thái độ”.
Lâm Mộ Tịch nhìn lại, nhàn nhạt cười: “Đây không phải lại là cái bẫy khác do anh bày ra chứ?”.
“Tôi sẽ không làm như vậy thêm một lần nào nữa”
“Mạnh tiên sinh, nếu những lời anh nói là thật, đáng tiếc tôi sẽ phải làm anh thất vọng rồi”
Anh cởi mở cười, kiên định nói: “Tôi biết rõ những nỗi đau mà tôi gây ra cho em sẽ không thể nào dễ dàng quên được, nhưng tôi sẽ chờ”.
“Tiệc tối nửa giờ nữa sẽ bắt đầu, anh vẫn nên cùng mọi người ra chuẩn bị trước”
Mạnh Vãn Đình lần nữa ôm y vào lòng, thâm tình đặt lên một nụ hôn: “Lát nữa sẽ đưa em đến gặp bạn bè của tôi”
…
Khách mời bắt đầu lục tục kéo đến, nối tiếp phía sau là các vị trưởng bối uy tín trong ngành, Mạnh Vãn Đình rất nhanh bị đám danh môn thục nữ, thanh niên xinh đẹp bao vây tứ phía.
Lâm Mộ Tịch từ xa đứng nhìn người kia…
Anh tuấn, thông minh, tỉnh táo lại lắm tiền. Chỉ bằng bốn thứ này, cho dù Mạnh Vãn Đình có đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Lại đưa mắt thêm lần nữa, vừa đúng lúc Mạnh Vãn Đình đang bắt chuyện với một người không cùng thân phận, y đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Những lời anh ta vừa nói là có ý gì? Hẳn là lại muốn tiếp tục đùa giỡn y… Hai tay nháy mắt siết chặt lại.
“Bác sĩ Lâm, anh quả nhiên cũng ở đây a!”. Hoàng San diện bộ lễ phục màu vàng yểu điệu bước đến bên y.
“Chào buổi tối, Hoàng tiểu thư”
Cô còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Vãn Đình đã rất nhanh đi tới: “Như thế nào đến rồi mà không qua tìm anh?”.
Hoàng San nghiêng người khoác lấy tay anh, mỉm cười mê hoặc nói: “Anh bị nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, em chỉ còn cách tìm Bác sĩ Lâm để mà trò chuyện thôi a!”.
“Tiểu Đình, người này chính là bác sỹ riêng mà anh mời tới sao?”. Một cậu thanh niên tóc ngắn, bộ dáng vô cùng sáng sủa lại pha chút nét lười nhát cất tiếng hỏi.
“Nếu không muốn thành kẻ ngốc thì cậu tốt nhất mau ra sân tự chơi một mình đi a”. Anh cười cười nắm lấy cằm người kia.
Chàng trai bĩu môi, đập một phát lên vai đáp trả nói: “Mau mau giới thiệu qua đi”.
“Cậu ấy là bạn thuở bé của tôi… Cùng đánh nhau mới trở thành bạn, tên gọi Đường Phàm”.
Đường Phàm mất hứng nhìn anh: “Cái gì mà ‘cùng đánh nhau’ chứ? Rõ ràng là tôi đánh anh thì có!”.
Không thèm đếm xỉa đến người kia, Mạnh Vãn Đình xoay người nghiêm túc nói: “Cậu hãy cẩn thận một chút, đừng để bị cậu ấy dạy hư”.
Cậu thanh niên tiến đến, vô lại tóm lấy cổ anh lắc lắc: “Tên đàn ông xấu xa, không thương phụ nữ, liệu có phải là…”.
Mạnh Vãn Đình nhìn quanh bốn phía thấy không ai chú ý liền nắm chặt cổ áo Đường Phàm lôi đi, sau đó làm như không có chuyện gì chỉnh trang lại quần áo rồi quay trở lại.
“Có gan thì đường đường chính chính đánh nhau một trận, đồ tiểu nhân hèn hạ… Tôi thừa biết là anh không dám làm gì tôi mà!”.
Anh xoay người mỉm cười quỷ dị, ghé sát vào tai cậu thì thầm gì đó, mặt Đường Phàm thoáng chốc xanh đỏ lận lộn, sau đó thấp giọng cùng anh đàm phán…
Mí mắt y có chút giật giật nhìn hành động quái lạ của hai người.
Hoàng San thở dài: “Đừng để ý đến bọn họ làm gì, chỉ tổ chuốc mệt vào thân…”.
Nghe thầy lời cô, Mạnh Vãn Đình lập tức buông tha Đường Phàm mà quay trở lại: “Chúng ta cùng đi chào hỏi khách khứa một chút. Mộ Tịch, cậu cũng đi theo chúng tôi đi”.
Hoàng San liền thức thời phối hợp quay sang cười cười nói: “Đường đại thiếu gia, chúng tôi xin phép đi trước nha a a!”
Cậu thanh niên “Hừ!” một tiếng, quay ngoắt đi. Anh thập phần vui vẻ kéo Hoàng San lại, liếc mắt ý nhắc y bám theo hai người bọn họ.
Khách mời tối này đều là những nhân vật lớn vẫn hay xuất hiện trước mặt công chúng. Mạnh Vãn Đình dẫn y qua một nhóm mấy người đang tụ tập bắt chuyện: “Chào mọi người, xin được giới thiệu, vị này là bác sỹ riêng của tôi, tên Lâm Mộ Tịch”.
Y kiên trì bắt tay gật đầu chào hỏi, những người kia hiển nhiên đều mờ mịt không rõ tại sao một bác sỹ nhỏ bé như y lại có thể được Mạnh Vãn Đình coi trọng, cũng chỉ giá dối đáp lại vài câu.
“Thật tuấn tú a…”
“Nhìn xem, người kia là ai vậy…”
Tiếng líu ríu bàn tán của mấy cô gái đứng bên khiến Lâm Mộ Tịch thoáng cái đỏ mặt, anh liền tốt bụng liền lên tiếng nhắc nhở: “Mộ Tịch, đừng khách khí, hôm nãy cứ thư giãn cho thật thoải mái đi”.
Như vừa trút được một gánh nặng lớn, y cầm lấy ly Champagne đưa lên uống cạn.
Những người này thật đúng là…
Hoàn cảnh lạ lẫm, không khí cũng xa lạ… Lâm Mộ Tịch nhàm chán lui mình vào góc phòng quan sát cái gọi là xã hội thượng lưu.
Có vài cô bé chạy đến cùng bắt chuyện phiếm, nhưng khi biết được y chỉ là một bác sỹ nhỏ nhoi liền thất vọng rời khỏi.
Quyền lực thật đúng là đáng sợ…
Vẫn chỉ có vợ y là tốt nhất… Lâm Mộ Tịch im lặng rời khỏi bữa tiệc, ra ngoài vườn hoa ngắm nhìn bầu trời đêm đen nhánh.