Mắt vừa thấy Lý Nhan bước ra khỏi cửa, Lâm Mộ Tịch nghiến răng quăng mạnh điện thoại mà Mạnh Vãn Đình đã mua cho y văng vào tường, nhấc máy bàn lên bấm số gọi cho Tiểu Tuyết.
“Tiểu Tuyết”
Đầu bên kia thật lâu mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy nghi hoặc: “Ông xã?”.
“Tiểu Tuyết, bình tĩnh nghe anh nói, bây giờ em hãy thu dọn tất cả đồ đạc, mang theo sổ tiết kiệm và những thứ có giá trị, anh sẽ lập tức đến đón em và Tiểu Tĩnh…”
Còn chưa nói dứt lời đã bị Tiểu Tuyết cắt ngang: “Lúc này chưa được!”.
Y thật sự cảm thấy kinh ngạc, từ trước đến nay Tiểu Tuyết chưa bao giờ nói với y bằng giọng điệu như vậy.
“Nhưng anh…”. Vừa định giải thích mọi chuyện, đầu bên kia đã vang lên những tiếng “Tút tút…” kéo dài.
Hai tay run rẩy vịn lấy mặt bàn, ống nghe trượt xuống treo lủng lẳng đung đưa trong không khí.
Tiểu Tuyết…
Đôi chân mờ mịt đi về phía trước, lúc này không có ai ở đây giám sát hay giam lỏng y cả, thế nhưng, y đã không biết phải bước tiếp trên con đường này thế nào nữa rồi.
Đang lang thang trong vô định, một chiếc xe đột ngột phanh gấp xuống bên cạnh. Chưa kịp phản ứng, hai tay nhanh như chớp đã bị người khác bắt lấy.
“Khốn khiếp, buông ra”. Lâm Mộ Tịch hoảng hốt giãy giũa, hất mạnh đầu đập vào kẻ đang đứng phía sau liền nghe thấy một tiếng kêu lên đau đớn, nhưng vừa mới thoát ra liền bị những tên khác xông tới giữ lại.
Là bác sỹ nên thể lực luôn phải ở trong trạng thái tốt nhất, nhất là đối với bác sỹ phẫu thuật, sức khỏe, tốc độ và nhiều mặt khác cũng phải đảm bảo theo. Y liều mạng vung tay đánh trả lại bốn phía, trên người cũng hứng chịu không ít đòn.
“Bốp!”. Không biết nắm đấm của ai văng trúng mặt y, Lâm Mộ Tịch mất đà ngã khuỵu xuống ven đường.
Trên vai truyền đến cảm gác đau đớn bị dẫm đạp đay nghiến, y giơ tay muốn gạt chân người kia ra liền bị một tên khác tóm lại.
“Cứu với! Cướp… Cướp…!”. Lâm Mộ Tịch hét lên thật lớn, hy vọng trong số những người qua đường kia sẽ có người nào đó tốt bụng dừng chân giúp đỡ, cho dù chỉ là hô lên một tiếng thôi cũng được.
Nhưng y đã quá ảo tưởng về cái thị trấn bé nhỏ này rồi.
Vừa bị ném vào cốp xe liền có người dùng dây thừng quấn quanh cổ vòng theo cột sống trói chặt hai tay y ngược ra sau lưng. Sợi dây căng cứng ghì sát vào cơ thể đến ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chiếc xe xóc nảy nổ máy, theo con đường chạy thẳng tới ngôi biệt thự ác mộng.
Mạnh Vãn Đình ngồi trên sô pha hoa lệ nhìn y bị đè xuống trước mặt.
“Chạy trốn rất nhanh… Cũng coi như có chút năng lực”
“Đi dạo trên phố một chút cũng không được sao?”
Nhìn khuôn mặt cứng nhắc của y, anh đột nhiên mỉm cười thâm độc vứt xuống một tờ giấy nhàu nát.
“Dạo phố cũng cần phải viết thứ này?”
Lá đơn xin từ chức y giao cho Lý Nhan rơi xuống trước mặt.
“Cậu cho rằng người khác cũng giống như cậu, muốn chôn vùi cả cuộc đời ở nơi như thế này sao?”. Mạnh Vãn Đình châm chọc cười nhạo kẻ như y bị chính học sinh của mình bán đứng.
Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng cười khẩy, tỏ vẻ không quan tâm nói: “Dù gì cũng sớm bị anh bắt lại, không bằng sẵn dịp giúp cho học sinh của mình kiếm được một lối thoát tốt”.
Đuôi mày nhếch lên, anh đi đến tóm lấy mặt y.
“Đúng là một thầy giáo tốt, vậy cậu hiện giờ có tính toán gì hay không?”
Y bật cười hỏi ngược lại: “Lời tôi nói anh sẽ tin sao?”.
“Rất thông minh… Đưa cậu ta đến phòng ngủ của tôi”.
Gần như bị người khác kéo lê đến căn phòng quen thuộc, Mạnh Vãn Đình bước tới phía sau đóng cửa lại.
Không hề báo trước, anh nắm chặt lấy tóc y lôi mạnh xuống giường.
“Ưm…”. Da đầu đau đến tê dại.
Mạnh Vãn Đình quỳ một chân lên mặt đất hung bạo xé rách quần áo y ném sang một bên.
Lâm Mộ Tịch cười lạnh nói: “Anh chỉ có thể làm mấy việc đó thôi sao?”.
Khớp hàm cắn mạnh xuống tay y, từng giọt máu nhanh chóng chảy xuống. Chiếc lưỡi uốn éo liếm qua liếm lại: “Vậy cậu cứ từ từ mà thưởng thức đi… Còn nữa, từ nay về sau nhớ gọi tôi là Mạnh tiên sinh”.
Tất cả lại một lần nữa quay về điểm khởi đầu.
Mạnh Vãn Đình lật úp người y xuống thành tư thế nửa quỳ, thân trên đè ép lên thành giường. Hai tay săn chắc giữ chặt lấy eo y, thô bạo tiến sâu vào mật động.
“A!”. Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lần đầu tiên sử dụng tư thế như vậy khiến cho hậu huyệt nuốt trọn lấy phân thân sâu không tưởng được. Cơ thể như bị cưa làm hai mảnh, đôi chân không tự chủ giang rộng ra, dây thừng trên tay bị giật mạnh về phía sau kéo theo sợi dây trên cổ cũng siết lại, không khí không có cách nào tràn vào phổi…
Toàn thân từng đợt run rẩy nhưng vì bị trói chặt mà không thể động đậy, nội vách tường mềm mại phía sau kịch liệt co rút khiến Mạnh Vãn Đình sung sướng chìm trong dục vọng.
Quy đầu ướt át bóng mượt tạm thời rút khỏi huyệt khẩu ấm nóng, trượt đến phía sau lưng vẽ loạn, lưu lại từng lớp dịch thể nhớp dính đầy khó chịu.
Lâm Mộ Tịch tê liệt ngã xuống mặt đất, cuộn chặt thân mình.
Người kia đi tới nắm lấy nắm tóc sau đầu y giật ngược trở lại.
“Tư thế này cũng không tệ lắm phải không…?”
Y hổn hển thở dốc, tâm trí mơ hồ cảm nhận từng cơn đau rát nóng rực truyền đến từ mật huyệt.
“Mạnh Vãn Đình, anh chỉ biết sử dụng mấy thủ đoạn thối nát như vậy thôi sao… Đều là đàn ông cả, tôi không sao hết, cứ coi như mình bị chó cắn thôi”
Tận sâu trong thâm tâm đang quằn quại trong thống khổ nhục nhã nhưng trên mặt vẫn như cũ tỏ ra dửng dưng, vô cảm.
“Mạnh miệng thật đấy!”. Vơ lấy sợi dây thừng còn sót lại trói chặt lấy chân y, để người tựa vào bên thành giường, hai tay treo lên cột trụ phía trên đầu.
Lâm Mộ Tịch ngồi không được đứng cũng không xong, đôi chân buông thõng trên mặt đất, trọng lượng cả cơ thể dồn lên cánh tay đang bị treo lủng lẳng.
Mạnh Vãn Đình thỏa mãn nhìn y một hồi mới rời khỏi.
Từ vai đến các đốt ngón tay dần dần trở lên đau nhức, sau cùng ngay cả cảm giác cũng không còn.
Không biết qua bao lâu, đèn trên đầu phút chốc vụt sáng.
Y cố gắng mở ra đôi mắt nặng trĩu, nơi tư mật phía sau bị phô bày, máu cùng dịch thể trắng đục khô cạn bám dính trên đùi đầy *** loạn.
Ai đó đang đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, Lâm Mộ Tịch kinh sợ né tránh.
Đôi tay đó lại một lần nữa đưa đến.
Không phải Mạnh Vãn Đình.
Làn da non mịn mang theo mùi hương hết sức quen thuộc.
Hai mắt thất thần mở to nhìn chằm chằm xuống mặt đất không dám ngẩng lên.
Không cần phải như vậy…
“Mộ Tịch…”. Giọng nói ôn nhu phả vào bên tai, y tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Đừng… Đừng nhìn… Xin em, Tiểu Tuyết…”
“Mộ Tịch, không sao, thật sự không sao cả… Ngẩng đầu lên nhìn em đi…”
Cô chậm rãi nâng lên khuôn mặt kia, Lâm Mộ Tịch nhìn người phía trước đang giàn giụa nước mắt nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Xin em đừng nhìn”. Y khẩn cầu lảng tránh ánh mắt cô.
Cô khẽ gật đầu, ôm lấy tựa vào vai y.
Mạnh Vãn Đình đứng phía sau khuôn mặt lãnh khốc nhìn hai kẻ trước mặt.
Lâm Mộ Tịch đột nhiên khôi phục lại tỉnh táo, vội vã hỏi: “Tiểu Tuyết, tại sao em lại đến đây? Vì sao lại đến vào lúc này?”.
Cho dù bộ dáng y hiện tại có chật vật đến thế nào đi chăng nữa, y vẫn là chồng của Tiểu Tuyết. Y phải bảo vệ vợ mình!
Cảm giác người trong lòng thoáng chút cứng đờ, sau đó liền thả lỏng: “Em chỉ đến thăm anh một chút, sau đó…”.
Mạnh Vãn Đình đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời cô: “Gạt được một lúc không giấu được cả đời, biết được càng sớm càng tốt cho cậu ta”.
“Tiểu Tuyết, em…”
Cô không trả lời, cả người căng cứng ôm lấy y.
Nhìn cảnh tượng ấy lại khiến Mạnh Vãn Đình bật cười ha hả: “Lâm Mộ Tịch, cậu có biết mình bây giờ trông khó coi đến mức nào không?”.
Cắn chặt môi dưới nhìn người phía trước.
Y hiểu rất rõ, trong tay người kia có bao nhiêu lợi hại y đã sớm tự mình lĩnh giáo cả rồi.
Anh mỉm cười bước đến bên cạnh, tóm lấy cánh tay Tiểu Tuyết kéo ra khỏi người y.
“Mạnh Vãn Đình!!!”. Lâm Mộ Tịch khàn giọng kêu lên, Tiểu Tuyết bị lôi dậy lập tức bị vệ sĩ giữ lấy.
“Thả cô ấy ra, tất cả tôi sẽ nghe theo anh hết…”
Mạnh Vãn Đình nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt y, ôn nhu nhìn ngắm, sau đó lập tức giáng xuống một cái tát thật mạnh.
“Chuyện mà vợ cậu gây ra không phải cậu đem mình đi bán là có thể bồi thường được tất cả”.