Mạnh Vãn Đình thật vui vẻ đứng trước mặt y.
Lâm Mộ Tịch thở dài: “Anh có thể đi theo tôi, chỉ cần đừng quấy rầy tôi là được, cũng đừng…”. Y dừng lại suy nghĩ một chút từ ngữ thích hợp để diễn tả: “Đừng như vậy…”.
“Sao?”. Người kia chớp chớp đôi mị nhãn.
Y rốt cuộc tìm được thời cơ thích hợp liền vội vàng bật thốt: “Chính là đừng như vậy!”.
“Mạnh Vãn Đình, anh là đàn ông, không cần ở trước mặt tôi bày ra vẻ mặt hạnh phúc trẻ con như thế…”
Lưu quang muôn màu trong đáy mắt bỗng chốc trở nên thanh tịnh: “Mộ Tịch, tôi…”.
Lâm Mộ Tịch lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói còn chưa ra khỏi miệng liền lập tức bị nuốt vào…: “Tôi hiểu”
Tiếng xe lửa xình xịch đều đều vang vọng, y cùng Mạnh Vãn Đình chen chúc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, giữa hai tâm hồn đều tản mác nỗi niềm sâu kín.
Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Mạnh Vãn Đình sẽ không thực sự đi theo y chứ? Dù cho bây giờ tính cách người kia đã thay đổi nhưng liệu sẽ duy trì được bao lâu? Chưa biết chừng còn không đến một tuần!
Phát giác tiếng than nhẹ của người bên cạnh, anh liền quay sang hỏi: “Sao vậy?”.
“Không có gì, tôi chỉ đang tính toán lộ trình”. Y lạnh lùng nói.
“Không phải vậy!”. Anh luôn có thể đoán được những tâm tư thầm kín nhất trong lòng y.
Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng cười trừ, cố sức lảng tránh câu trả lời.
Qua một lúc lâu, Mạnh Vãn Đình mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt vô cùng đơn thuần lại không chút phòng bị.
Y lẳng lặng ngồi nhìn, tạp âm ồn ào chói tai xung quanh liên tục đập vào màng nhĩ, thế nhưng trong đầu lại một mảnh trống rỗng.
Xương quai xanh mạnh mẽ như ẩn như hiện sau lớp quần áo, theo từng tiết tấu của đoàn tàu mà nhẹ nhàng rung động. Ánh sáng bên ngoài trượt xuống làn da màu đồng rắn chắc như phản chiếu lưu quang…
Từ khi phải chia tay Tiểu Tuyết cho đến ngày Tiểu Tĩnh mất tích, trong lòng Lâm Mộ Tịch luôn không thể tự chủ mà hiển hiện nỗi tức giận không sao khống chế được. Nhìn vẻ mặt an tường say ngủ đó lúc này lại vô tình khiến y nổi lên một cỗ sát ý.
Người kia đang mơ màng ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc!
Bốn mắt đối diện, Lâm Mộ Tịch sửng sốt, xấu hổ quay đầu sang hướng khác.
“Em sao vậy?”. Thanh âm có chút lạnh như băng.
Trong lòng có chút bất an nhưng y vẫn lên tiếng trả lời: “Không có gì”.
Tuy không nhìn thấy khuôn mặt anh nhưng y có thể cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực như những cây gai đâm xuống sau lưng thiêu đốt mình. Lâm Mộ Tịch giả bộ như không có việc gì, chuyển tầm mắt nhìn về phía đôi tình nhân đang thân mật ngồi phía trước.
Mạnh Vãn Đình đưa tay dùng sức ép y phải đối mặt với mình, nghiêm túc nói: “Mộ Tịch, tôi là thành tâm thành ý tới giúp em, hy vọng em có thể tạm thời tha thứ, đặt việc đi tìm Tiểu Tĩnh lên trên đầu”.
Hàng mi phút chốc trùng xuống. Anh nói rất đúng, hiện tại cho dù có gây sự cũng chẳng có ích lợi gì, trước tiên việc đi tìm Tiểu Tĩnh mới là quan trọng nhất: “Tôi biết rồi”.
Anh cười cười, buông tay ra nói: “Mộ Tịch, em vừa rồi sát khi rất nặng nề”.
Lâm Mộ Tịch không phản bác được, thật lâu mới lên tiếng: “Tôi không biết anh lại nhạy cảm đến vậy, mấy loại giống như sát khí… thật quá huyền ảo, tôi vốn không tin!”.
Người kia liền lắc đầu: “Em là học về y dược… Trong các loại như khoa học, thần học, triết học thì y học chính là cấp thấp nhất, em không biết rất nhiều đại khoa học gia trên đời này cuối cùng đều phải tin Chúa Jesus sao?”.
Y bất đắc dĩ cười cười: “Cho nên tôi mới chỉ là một kẻ lang băm!”.
Nét mặt anh tức khắc cứng đờ rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Thời gian khi ở trong tù tôi đã luyện ra được trực giác rất nhạy bén không ai có thể sánh được, có phải rất lợi hại không?”.
Trên mặt như trước nở ra nụ cười tươi rói nhưng sâu trong ánh mắt kia lại ẩn hiện một nỗi đau xót khiến người khác không sao nhìn thẳng, y quay đầu bĩu môi khinh thường: “Những nơi như nhà tù, khi mới bước vào cái gì cũng không biết nhưng khi trở ra liền trở nên thông tường mọi việc, phải không?”.
“… Cũng có vẻ đúng”
Mí mắt người kia lại bắt đầu đấu chọi, y lạnh lùng lên tiếng: “Chịu không được thì hãy trở về đi”.
Mạnh Vãn Đình thoáng cái tỉnh táo lại, cảm thấy thật có lỗi cười cười: “Hai ngày nay bề bộn nhiều công việc nên không được ngủ ngon giấc…”.
Lâm Mộ Tịch nhìn nhìn chiếc ba lô anh đặt dưới chân nói: “Một Đại thiếu gia như anh như thế nào lại biết cách nhảy tàu?”.
“… Tôi trong mắt em chỉ là một Đại thiếu gia kế thừa gia nghiệp, cái gì cũng không biết?”
Y lắc lắc đầu, không muốn cùng anh nhiều lời.
“Còn hai tiếng nữa mới tới nơi, em cũng chợp mắt chút đi”. Nói xong liền kéo chiếc mũ thể thao xuống che kín mặt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Mộ Tịch dõi theo từng động tác dường như vô cùng quen thuộc đối với người kia… ‘Anh rốt cuộc là đang làm gì?’. Những lời này trôi đến bên miệng lại bị y nhẫn nại nuốt trở về.
Y tình nguyện coi anh như kẻ thù cũng không muốn cùng anh bình tĩnh nói chuyện phiếm giống như bây giờ.
Vì Tiểu Tuyết, vì Tiểu Tĩnh…
……
“Ông xã, hôm nay anh nhớ đi đón Tiểu Tĩnh sớm một chút, đừng để con bé chờ, nó sẽ thấy sợ”
“Anh nhớ kỹ rồi mà, câu này em đã nhắc lại nhiều lắm rồi, cứ như bà già vậy, từ nay anh… A! Anh sai rồi, sai rồi a!!”
“Biết sai là tốt rồi, hôm nay em được về sớm, chúng ta hẹn nhau trước cửa nhà trẻ đón Tiểu Tĩnh nhé!”
…
Lâm Mộ Tịch đứng trước cổng trường, biết rõ đây chỉ là mơ nhưng lại không muốn tỉnh dậy. Bọn trẻ nắm tay nhau xếp hàng đi tới, mọi người xung quang đều đang đưa mắt dáo dác tìm kiếm con mình…
Tiểu Tĩnh?
Y lo lắng lần mò trong đám người ồn ào…
Không thấy con bé!
Vai đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, y hoảng hốt quay đầu lại. Ánh mắt Tiểu Tuyết tràn đầy phẫn nỗ: “Chính anh đã khiến cho Tiểu Tĩnh mất tích!!”.
“Không phải anh, không phải…!!!”
……
“Rốt cuộc cũng tỉnh lại, tôi đã lay em được một lúc lâu rồi… Xin lỗi, em giống như đang gặp phải ác mộng”
Lâm Mộ Tịch trấn tĩnh lại, gạt nhẹ bàn tay trên vai mình: “Tôi không sao… Đến nơi rồi?”.
Anh đứng dậy đeo ba lô lên, gỡ hành lý xuống rồi tự mình gánh hết tất cả: “Mọi thứ tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.
Y đưa tay đoạt lại ba lô của mình, lạnh lùng nói: “Tôi có thể tự mình cầm được”.
Mạnh Vãn Đình thoáng chốc trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng cười: “Xin lỗi”.
Hai tiếng “Xin lỗi” như có như không vang vọng đâm vào tim y đau nhói. Hai người đứng ở trên xe chậm dãi theo dòng người tiến về phía trước, xe lửa sau một hồi lắc lư kịch liệt liền dừng lại.
Tiểu trấn nhỏ hoang vu tiêu điều, so với nơi mà y đã sống trước đây không biết cùng khổ hơn biết bao nhiêu lần. Nhà ga nhỏ hẹp chỉ có vài chiếc lá cây xào xạc cùng mấy người bán rong ven đường.
Cổ họng có chút khô khốc, y bước đến muốn mua một chai nước khoáng. Vừa định rút ví tiền ra, tay đã bị Mạnh Vãn Đình giữ chặt lại.
“Anh muốn làm gì?”
“Đừng lấy ví ra ở đây”. Dứt lời liền lôi ra mười đồng bạc lẻ trong túi quần đưa tới: “Cho chúng tôi hai chai nước khoáng”.
Lâm Mộ Tịch vừa mở nước uống vừa nói: “Anh không phải là anh em sinh đôi đã thất lạc nhiều năm của Mạnh Vãn Đình đấy chứ, quá không giống anh”.
“Mộ Tịch, em biết rõ tôi là người như thế nào sao?”
Y có hơi sững sờ rồi lắc đầu: “Hỏi rất hay, tôi cũng không rõ anh rốt cuộc là người như thế nào, chỉ có thể coi là có quen biết”.
“Em không hề biết tôi đã trải qua những gì, đối với quá khứ của tôi cũng hoàn toàn không hiểu rõ… Vậy em sẽ nguyện ý từ giờ hiểu rõ tôi sao?”
Nhìn thấy sự đề phòng ánh lên trong mắt y, Mạnh Vãn Đình lại tiếp lời: “Chỉ cần em hiểu từ bây giờ chúng ta là bạn. Mộ Tịch, tôi hy vọng em có thể gạt bỏ được những hiềm khích trong quá khứ giữa chúng ta”.
Y lạnh lẽo cười, cũng không lên tiếng trả lời.