Từ “Trọng” trong Trọng kiếm, không chỉ thể hiện sức nặng của thanh kiếm trong tay mà còn thể hiện ở thiết bị cảm biến áp lực ở kiếm.
Hoa Kiếm cùng Trọng kiếm đều chỉ có thể là vũ khí ”Đâm”. Khi những người lính gặp nhau, thiết bị cảm biến áp lực chạm vào phần hiệu quả của đối thủ và một điểm được ghi vào người ghi bàn. Nhẹ nhàng “Đâm” vào chỗ không có tác dụng thì cần phải dùng sức “Đâm” mới có thể.
Thiết bị cảm ứng áp lực ở Hoa Kiếm là 500 gram, mà ở Trọng kiếm là 750 gram —— Khi tiết diện không vượt quá 1 cm vuông, áp lực 750 gram được áp dụng. Nếu tiếp tục “Đâm” thì thậm chí là thông qua quần áo đấu kiếm dày vẫn sẽ bị đau như cũ.
Sau tấm mặt nạ bảo hộ, Chung Khả phun ra một luồng khí. Cậu cử động cơ thể đau nhức của mình, không thèm nghĩ đến trên cơ thể của bản thân sẽ lưu lại bao nhiêu vết kiếm.
Đấu kiếm là một môn vận động tiêu hao thể lực cực lớn. Đừng nhìn một đám vận động viên đấu kiếm đều trông mảnh khảnh, kỳ thật cả người đều là cơ bắp. Chung Khả chỉ là học sinh bình thường, cậu thường thờ ơ với việc tập thể dục. Cậu sẽ khó thở sau khi đi dạo. Nhưng bây giờ cậu lại bị nhóm người cơ bắp này kéo đến “chơi” hơn nửa tiếng. Vì thế nên cậu lúc nào cũng mệt mỏi, toàn dựa vào tiên khí để sống.
Cậu biết người thông minh hẳn là lựa chọn thoái nhượng —— bởi vì cho dù Đại Bắc quản thiên quản địa cũng quản không được Dương Tâm Dược cùng ai ngồi cùng bàn ở lớp học lại.
Nhưng Chung Khả không cho phép chính mình nhận thua.
Ai nói thư sinh vô dụng chứ? Chỉ có mãng phu mới có thể khinh thường cân não cùng tú tài.
Chung Khả tuy nhìn qua đã cùng đường bí lối nhưng kỳ thật trong não của cậu vẫn luôn có một tổ con số bay nhanh nhảy lên.
Có một cậu chuyện trong《 Holmes 》 kể về mối quan hệ giữa chiều cao, dấu chân và sải chân của một người. Sải chân của người bình thường ( gan bàn chân này đến gan bàn chân kia) hẳn là khoảng 37%, thậm chí có thể đạt tới hơn một mét khi chạy. Trước khi trận đấu không cân sức này bắt đầu, Đại Bắc đã từng nói ngoa hứa hẹn —— “Khoảng cách di chuyển của cậu ta là một bước tiến lùi.”
Đã biết: Đại Bắc cao 1m95, Chung Khả cao 1m85, trọng kiếm dài 110cm. Phạm vi chuyển động của Đại Bắc là một bước tiến và lùi còn phạm vi chuyển động của Chung Khả là không bị giới hạn.
Câu hỏi: Chung Khả đứng ở vị trí nào mới có thể khiến kiếm của mình đánh trúng Đại Bắc, mà tránh cho kiếm của đối phương đụng tới chính mình?
Vấn đề này dường như không thể giải quyết được, bởi vì cánh tay của Đại Bắc dài hơn Chung Khả, vô luận như thế nào thì Chung Khả cũng đều nằm trong phạm vi tấn công hiệu quả của cậu ấy. Đại Bắc tuy rằng không thể công kích nhưng cậu ấy có thể phản kích, cho nên mỗi khi Chung Khả tới gần đều sẽ bị Đại Bắc tàn nhẫn đánh cho một trận.
Nhưng, theo tình hình thực tế, các vấn đề toán học cũng sẽ thay đổi.
Khi tất cả các thanh kiếm xuất xưởng đều là thẳng tắp. Nhưng để đảm bảo tuyển thủ thi đấu không trượt vào đầu đối phương thì họ cũng điều chỉnh ra độ cung giống thanh trọng kiếm trong tay Đại Bắc. Kiếm cong rất lợi hại, tổng chiều dài ít hơn mấy centimet!
Hơn nữa, Đại Bắc vì để ra oai phủ đầu với Chung Khả liền đam mê “Vung kiếm”, nghĩa là vận dụng lực cánh tay chém thanh kiếm vào không trung. Thanh kiếm chế tác có thể giống như sợi roi mềm phát ra tiếng xé gió gào thét. Chiêu này xác thật thực tàn khốc nhưng sẽ tốn thời gian nhiều hơn nửa giây so với ” Đâm Thẳng”.
Tuy nhiên, Chung Khả đã nắm bắt chính xác chênh lệch thời gian và chênh lệch độ dài giữa chúng. Cậu muốn tấn công trước để kiếm Đại Bắc rơi xuống.
Nhưng cậu tính đi tính lại vẫn sai sót một chút —— “Một bước” của Đại Bắc khác biệt quá lớn đối với tính toán của cậu.
Trong thi đấu kiếm có một loại nện bước gọi là cung bước. Cung bước của người cao một mét sáu có thể đạt tới một mét ba. Mà Đại Bắc cao 1m95 từ nhỏ đã ép dây chằng cho nên sải chân cậu ấy cực lớn. Cậu ta chỉ bước một bước cung bước mà chú chim Chung Khả ngốc này mơ màng hồ đồ liền đụng vào thân kiếm.
Khi Đại Bắc lùi lại, cậu ta có thể rút hơn nửa mét trong một bước và thanh kiếm của Chung Khả lại không thể đuổi kịp.
Vì thế, để lấy được số liệu xác thực, Chung Khả liền buộc bản thân hết lần này tới lần khác lao về phía Đại Bắc bằng thanh kiếm của chính mình.
Rốt cuộc Đại Bắc cũng không phải là máy móc. Cậu không thể thực hiện từng bước một cách chính xác và liên tục đánh bại Chung Khả hết lần này đến lần khác khiến được nữa. Cho nên cậu ta càng trở nên cáu kỉnh hơn……
Sau đó, Đại Bắc trực tiếp sử dụng một sự kết hợp đơn giản và thô bạo để đánh Chung Khả: Cung bước vung kiếm! Sau khi vung kiếm rơi xuống, mỗi lần cậu sẽ đánh vào bên cánh tay của Chung Khả.
Khi Đại Bắc cho rằng có thể một chiêu chế ngự địch thì sự tình phát triển vượt qua dự đoán của Đại Bắc.
Khi Chung Khả rút kiếm lao về phía Đại Bắc, Đại Bắc lùi một bước để chặn thanh kiếm của Chung Khả bằng “Phòng 4”, ngay sau đó là một cái cung bước vung kiếm —— nhưng nhát kiếm này không đâm trúng cánh tay Chung Khả như mong đợi mà chỉ thấy chàng trai hơi hơi nghiêng người, đầu thanh kiếm lướt qua cơ thể mình một cách nguy hiểm và không kích hoạt thiết bị cảm biến áp lực. Đồng thời thanh kiếm trong tay cậu mượn lực lại di chuyển về phía trước, chọc thẳng vào cổ tay Đại Bắc.
“Bíp”
Tất cả những người xem đều há hốc mồm. Trên bảng điểm điện tử, con số đại diện cho Chung Khả di chuyển!
Một điểm!
Chung Khả thật sự từ trên tay Đại Bắc thắng lấy một điểm!
※
Một điểm khác lại nhảy trên bảng điểm.
Hiện tại, trên bảng điểm này hiện ra một sự đối lập chói mắt: 5 – 0.
Trong cuộc thi đấu kiếm, hầu như tất cả người chơi sẽ sử dụng “tiếng gầm” để thể hiện niềm hạnh phúc sau khi giành được thắng lợi. Đặc biệt là khi thanh kiếm quyết định thắng lợi được xuất ra, tiếng gầm của sự phấn khích đã được quyết định lan rộng trong và ngoài sân.
Nhưng lúc này đây, toàn bộ đều lặng ngắt như tờ.
Trên sàn đấu, hai cô gái đứng đối diện nhau. Một cô tóc dài đến eo, một cô tóc ngắn tiêu sái. Cách xa lớp mặt nạ bảo hộ màu đen cũng không nhìn rõ được thần sắc lẫn nhau.
Đột nhiên, các cô đồng thời cử động.
Thanh kiếm trong tay lần cuối cùng được nhấc lên lập tức bay thẳng về phía nhau. Ngay sau đó mũi kiếm hướng về phía trước vung vào không trung. Cuối cùng là một vòng cung băng qua không trung một cách rõ ràng và vững chắc rơi xuống.
Một bộ lễ đấu kiếm hoàn chỉnh đưa cho đối thủ đáng kính, đồng thời đưa cho bản thân nỗ lực giao tranh.
Dương Tâm Dược tháo mặt nạ bảo hộ xuống, vẫy đi đầu tóc ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi chảy dài trên ngọn tóc rồi tiêu tán trong không khí. Nụ cười trên khuôn mặt cô không hề mờ đi vì thất bại.
Dương Tâm Dược đã gần nửa năm chưa đối chiến cùng mọi người. Lúc trở về liền cùng Hiểu Nam chiến đấu kịch liệt sáu trận cho nên bây giờ cô giống như là mới từ trong nước vớt lên, cả người từ trong ra ngoài đều ướt đẫm. Cô di chuyển bàn tay phải cầm kiếm, cảm giác một trận tê dại gắt gao bám vào khuỷu cánh tay của cô. Thân thể tuy đau đớn nhưng trong lòng lại như khởi đầu của một đám mây, nắng gắt như lửa.
Hiểu Nam trầm mặc tháo mặt nạ bảo bộ trên đầu xuống. Cô ấy cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới. Cô ấy đã từng là thủ hạ bại tướng của Dương Tâm Dược, nhưng bây giờ lập trường đổi chỗ, Dương Tâm Dược một điểm cũng không thể từ trong tay cô ấy lấy đi.
Dương Tâm Dược không chú ý tới biểu tình của cô ấy, cô thoải mái hào phóng vươn tay phải mà đi về phía Hiểu Nam: “Đừng quên còn phải bắt tay sau trận đấu nhé!”
Hiểu Nam trầm mặc mà nhìn bàn tay cô dừng giữa không trung. Bàn tay này phủ kín vết chai, thậm chí còn có khớp xương đã biến hình. Mỗi tuyển thủ đấu kiếm đều có chung một bàn tay như vậy.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Hiểu Nam mới chịu vươn tay phải kéo Dương Tâm Dược lại. Hai bàn tay đều che kín vết chai chặt chẽ siết nhau, trong lòng bàn tay đều tràn đầy mồ hôi.
Các cô là đối thủ nhưng các cô cũng quý trọng tình bằng hữu của nhau.
Giây tiếp theo, Hiểu Nam bỗng nhiên sử dụng lực đem cô gái không có phòng bị này túm vào trong lòng ngực.
Cô gái cao lớn tóc dài gắt gao ôm trân bảo trong lòng ngực. Đây là ánh mặt trời mà cô ấy từng đi theo. Cô ấy cho rằng bọn cô sẽ kề vai chiến đấu cả đời nhưng mà vận mệnh lại đem các cô đẩy về hai phía khác nhau.
Dương Tâm Dược không có tránh thoát. Cô giống như một con búp bê vải cho cô ấy ôm, trong miệng lại dỗ dành: “Được rồi Nam Nam, bây giờ cậu là đội trưởng rồi, các đội viên đều nhìn đấy, đột nhiên làm nũng không giống với vẻ lạnh lùng bình thường nha!”
Hiểu Nam nghe suy nghĩ của Dương Tâm Dược, trong lòng tràn ngập lời nói muốn nói nhưng cuối cùng dừng ở bên tai Dương Tâm Dược chỉ còn lại có một câu.
“…… Sau Quốc khánh, tớ phải vào đội Thiếu niên quốc gia tập huấn.”
Dương Tâm Dược trợn mắt ngay tức thì, cô đột nhiên đẩy Hiểu Nam ra, trên mặt tràn ngập niềm vui tự đáy lòng: “Thật sao? Đội thiếu niên Quốc gia?! Cậu như thế nào không nói sớm?!”
Đó là đội đấu kiếm trẻ quốc gia. Có rất nhiều trường đấu kiếm trong cả nước sẽ chơi Giải vô địch trẻ thế giới vào năm tới. Thật vinh dự biết bao khi chỉ chọn năm người cho một đội kiếm!
“……” Hiểu Nam nhìn hai mắt cô, tươi cười chợt có chút khó coi, “Làm thế nào tớ có thể nói với cậu? Cơ hội này rõ ràng nên là của cậu. Huấn luyện viên trưởng của Đội thiếu niên quốc gia đã đến gặp cậu rất nhiều lần vào năm ngoái, nhưng……”
“Không có gì tốt cả!” Dương Tâm Dược vội vàng xua tay, “Ông ta chỉ đến để xem và không ký hợp đồng với tớ. Hơn nữa mùa của chúng ta cách nhau một năm, điều đó không liên quan.”
Đội viên khác bên cạnh nghe xong, mồm năm miệng mười nói tiếp: “Nam tỷ gần đây vẫn luôn vì việc này mà buồn lòng.” “Không dám nói cho chị, sợ chị giận.” “Lại sợ sau khi nói cho chị, chị ấy không thể thay chị lấy huy chương……”
“Này này này!” Dương Tâm Dược đánh gãy đám chim sẻ nhỏ kia, đôi tay cô đặt ở trên vai Hiểu Nam, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Nam, “Nam Nam cậu hãy nghe cho kỹ, huy chương của cậu hãy vì chính mình lấy! Bây giờ tớ đã tìm được hướng đi mới cho cuộc đời mình rồi, cậu ngàn vạn lần đừng thay tớ nhọc lòng!”
※
Dương Tâm Dược trấn an các cô gái của đội nữ. Ngay khi cô bắt đầu nỗ lực tìm kiếm Chung Khả thì ngoài ý muốn phát hiện…… Chung Khả cư nhiên đang “Giảng bài”.
Cũng không biết cậu từ nơi nào mang giấy bút đến. Cậu ghé vào trên bàn, chôn đầu trên giấy không ngừng viết viết vẽ vẽ, trong miệng nhắc mãi các công thức toán học.
Mà Dương Tâm Dược khiếp sợ nhất chính là nhóm các đội viên nam khó chịu khi nhìn thấy chữ nhưng lại thành thật tựa như một đám học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi vây quanh ở bên cạnh Chung Khả, nghe cậu giảng đề toán học!!
Dương Tâm Dược: “……”
Chỉ nghe Chung Khả nói: “Các cậu xem, đây là chiều cao của đối thủ, cái này là góc độ xuất kiếm, mà đây là tốc độ xuất kiếm, như vậy chúng ta sử dụng cái công thức này tính toán một chút, liền có thể tính ra số liệu công kích hắn……”
Đại Bắc vội hỏi: “Vậy thầy Chung, góc độ xuất kiếm tính như thế nào, tôi lại không thể mang theo một cái thước đo góc bên mình được.”
Chung Khả kiên nhẫn trả lời: “Này rất đơn giản, mọi người đều rõ ràng chính mình cao bao nhiêu đúng không, đối thủ cao bao nhiêu cũng có thể nhìn ra. Sau khi nâng cánh tay lên, sử dụng góc này với nhập cái công thức này liền có thể tính ra góc độ xuất kiếm! Có phải rất đơn giản hay không?”
Dương Tâm Dược: “……”
Đại Bắc một bên nghe một bên ghi chú, cùng một vị đội viên bên cạnh thảo luận: “Đây là huấn luyện viên nói ‘ thi đấu phải động não lên ‘ phải không? Quay đầu lại tôi muốn đem mấy cái công thức này dán trên đầu giường rồi nhìn!”
Nếu để huấn luyện viên thấy một màn như vậy, khẳng định cảm động đến muốn khóc.
Dương Tâm Dược vốn đang lo lắng, lấy tính cách hướng nội của Chung Khả, có thể bị đội viên đội nam khi dễ hay không. Cô còn muốn tìm thời cơ đem Chung Khả trịnh trọng giới thiệu cho bọn họ.
Nào nghĩ đến căn bản không cần cô mở miệng, những chú gấu da này đều gọi Chung Khả là thầy!
…… Học thần không hổ là học thần, đi đến nơi nào cũng có thể dùng ánh sáng của trí tuệ chiếu rọi vạn vật.