Ai có thể nghĩ tới trên trần nhà của nhà ăn nơi các bạn học, giáo viên mỗi ngày ăn cơm thực sự có những chú chuột lớn đến vậy chứ? Lũ chuột này với sức chiến đấu mười phần, không chỉ không sợ người mà còn cắn bị thương hai bạn học nam anh dũng!
Thầy Văn vừa nghe đến việc này, sợ tới nỗi mất đi vài sợi tóc: Đó cũng không phải là “ bạn học“ nam bình thường, đó là hạng nhất hạng nhì lớp họ! Nếu hai vị đại tướng học bá học thần này bại dưới hàm răng của lũ chuột kia, vậy làm sao đây?
Lãnh đạo nhà trường ra mặt trấn an bạn học đang hoảng loạn, chủ nhiệm Văn lập tức đón hai bệnh nhân này lên xe, chuẩn bị đem bọn họ đến bệnh viện.
Đới Kỳ Lân vừa mới ngừng chảy máuở một chân, chỉ có thể dựa vào chân khác mà Kim Kê Độc Lập*, chân bị thương không dám chạm đất. Cậu ta tựa như bị điên mà nửa bước nhảy nửa bước cười, chỉ dám nhảy nhảy về phía trước.
*Kim Kê Độc Lập: chỉ hình thức đứng bằng một chân.
Chung Khả đem cậu ta đỡ về ghế phụ, không cẩn thận liền bị nước mắt nước mũi của Đới Kỳ Lân cọ đầy người.
Đới Kỳ Lân khóc đến nỗi mũi cũng đỏ lên, ngồi ở trong xe bệnh viện liền nhanh chóng hỏi: “Tư Tư đâu, Mâu Tư Tư đâu? Trước khi đi tôi muốn nhìn nhìn cô ấy……”
Tư thế kia nhìn không như là bị chuột cắn mà trông giống như là bị lão hổ cắn một phát. Nếu cậu ta không thể gặp lại người trong lòng, sợ là phải ôm hận mà đi xuống cửu tuyền.
So với cậu ta, Chung Khả cũng bị chuột cắn nhưng thật ra lại bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy con chuột hung hăng kia cắn cậu một phát, nhưng một phát đó lại gặm ngay ngón trỏ mà Chung Khả bị phỏng. Sáng hôm nay Dương Tâm Dược dùng khăn ướt thật dày, quấn ngón tay cậu thành ba vòng ngoài ba vòng trong. Sau khi khăn ướt khô đi, còn đặc biệt sần sùi, lũ chuột tất nhiên là không thích gặm rồi.
Tuy rằng hàm răng của con chuột kia để lại dấu răng thật sâu trên tờ khăn giấy ướt nhưng không hề thương tổn đến tay cậu. So với vết thương đẫm máu của Đới Kỳ Lân thì cậu thật đúng là quá may mắn.
Chung Khả giật giật ngón tay, không cảm thấy đau nhưng lại cảm thấy…… có chút hơi ngứa.
Rốt cuộc, cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi, bị chuột lớn tập kích, trong lòng kỳ thật cũng không biết gì. Nhưng cậu nhìn Đới Kỳ Lân khóc đến nỗi nấc lên, cậu chỉ có thể cưỡng épchính mình bình tĩnh lại, không cần bị cậu ta lây bệnh khủng hoảng.
Cậu ngồi vào phía sau, đang muốn đóng cửa lại thì bỗng nhiên cửa xe bị người kéo lại.
Dương Tâm Dược cúi người tiến vào, tốc độ nhanh như gió lốc xoáy.
Chung Khả còn không kịp nói chuyện, thầy chủ nhiệm trên ghế lái đã quay người lại, nổ ra một bụng lời nói: “Dương Tâm Dược, tại sao em lại lên xe, chẳng lẽ em cũng bị thương sao?”
Dương Tâm Dược vội trả lời: “Em không có bị thương, em chỉ muốn cùng Chung Khả đi bệnh viện!”
Chung Khả vì bảo vệ cô, kết quả là bị chuột cắn, cô sao có thể an tâm ở phòng học ngốc được chứ? Tại thời khắc này, chiến tranh lạnh gì, không thèm để ý gì, tránh hiềm khích gì, tất cả đều không ở trong phạm vi suy xét của cô, cô chỉ muốn chắc chắn rằng cậu bình an mà thôi. Nếu cậu có một chút sơ xuất gì, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình!
Thầy chủ nhiệm càng muốn đau đầu, lúc nghĩ đến mối quan hệ loanh quanh lòng vòng giữa hai đứa nhỏ liền càng thêm phiền lòng: “Được rồi, em an tâm đi học đi, thầy dẫn hai đứa này đi bệnh viện một chuyến, rất nhanh sẽ trở về. Em là lớp trưởng, thầy không có ở đây, em hãy giữ gìn trật tự trong lớp cho thật tốt nhé.”
Chung Khả cũng đứng ở bên cạnh thầy: “Tâm Dược, cậu trở về đi. Cậu xem ngón tay của tớ có tốt không, cậu cột chặt khăn giấy như vầy, tớ không có việc gì đâu.” Cậu không hy vọng khiến Dương Tâm Dược đi theo mình chạy ngược chạy xuôi, tiết sau là toán học, cậu nghe ít đi một tiết cũng chả sao cả nhưng Dương Tâm Dược không thể bỏ lỡ nó.
Dương Tâm Dược nơi nào chịu nhường, chết ăn vạ trong xe không chịu đi, trong mắt đều là chàng trai thay mình bị thương.
Đới Kỳ Lân ở ghế phụ thấy hai người bọn họ níu kéo như vậy, nhất thời nóng nảy: “Hai cậu đừng diễn ‘ cầu Hỉ Thước lưu luyến chia tay ’ này nữa được không? Các cậu lại lôi lôi kéo kéo, nói không chừng chân tôi phải cắt bỏ đó!”
Thầy chủ nhiệm liếc nhìn miệng vết thương còn không lớn bằng móng tay cái trên cổ chân của Đới Kỳ Lân: “……”
Dương Tâm Dược bị bắt xuống xe, thầy chủ nhiệm sợ cô đổi ý, ngay khi cánh cửa đóng lại liền lập tức rời đi.
Nhưng chỉ dựa vào biện pháp như vậy, sao có thể ngăn cản Dương Tâm Dược lên trời xuống đất không gì làm không được đây?
Chuyện cô muốn làm thì tuyệt đối sẽ làm được!
※
“Dương Tâm Dược, sao em lại tới đây?”
Bên ngoài phòng cấp cứu, thầy chủ nhiệm nhìn thấy chiếc đuôi to theo ở phía sau bọn họ. Vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận.
“Em tới như thế nào?” Dương Tâm Dược nghiêng đầu, nói một cách hồn nhiên, “Em gọi xe tới ạ.”
“……” Thầy chủ nhiệm: Đau đầu.
Từ sau khi Dương Tâm Dược xuất hiện, Chung Khả vẫn luôn ngây ngô cười, cực kỳ giống câu nói được lưu truyền trên mạng —— ngoài miệng nói đừng tới gần, trong lòng vẫn là thành thật nhất.
Dương Tâm Dược khéo léo đi qua, “nâng” chàng trai cao hơn mình một cái đầu, xung phong nhận việc: “Thầy ơi, một mình thầy sao mà chiếu cố hai bạn học được? Em phụ trách Chung Khả, thầy nhanh mang Đới Kỳ Lân đi chích đi thôi.”
Thầy chủ nhiệm thật sự không có cách nào khác, Đới Kỳ Lân lại ở bên cạnh quỷ khóc sói gào, ông chỉ có thể tiếp thu đề nghị của Dương Tâm Dược, phân công nhau hành động.
※
Phòng cấp cứu, y tá cẩn thận cắt lấy khăn giấy ướt thật dày quấn lấy ngón trỏ Chung Khả, lộ ra những ngón tay nhăn nheo.
Sau khi y tá thấy rõ tình huống ngón tay của Chung Khả, lập tức nói đi nói lại: “Hiện giờ bọn trẻ thật không có ý thức chung, bị phỏng nhỏ như vậy, tại sao lại băng thành như thế này? Nhớ kỹ, xử lí thoáng, xử lý thoáng một chút! Nhìn ba tầng này xem, xé cũng không xé được.”
Nói cũng lạ, rõ ràng là một miếng khăn giấy bình thường, làm sau đột nhiên lại chặt như vậy, vẫn phải sử dụng đến kéo mới cắt được.
Dương Tâm Dược bị y tá phê bình cũng không ngẩng đầu lên nỗi, hàm răng cắn môi dưới, trong ánh mắt tất cả đều là thẹn thùng.
“Vốn nên lấy nước lạnh là có thể trị vết bỏng nhỏ, con nhìn xem, quấn này, bọc này, quấn càng ngày càng nghiêm trọng.” Y tá nói không sai, làn da Chung Khả vốn dĩ đã rất trắng, hiện tại ngón tay bị quấn đến nỗi đỏ thẫm, chỗ bị bỏng da nhăn bèo nhèo.
Bà nhíu mày hỏi Chung Khả: “Cái đứa nhỏ này cũng thật là, không cảm thấy ngứa sao”
“…… Dạ thấy.”
“Cảm thấy? Vậy sao con không xé nó ra?”
Chung Khả không có mặt mũi nào mà nói rằng bởi vì đây là Dương Tâm Dược tự mình làm cho cậu, cậu luyến tiếc xé nó đi.
Mắt thấy hai đứa nhỏ bị dì y tá phê bình đầy đầu, thiếu chút nữa nhảy vào rãnh biển Mariana, bác sĩ bên cạnh vội vàng đi tới, hoà giải.
“Được rồi, được rồi, này cũng coi như là ‘ hóa vụng thành khéo ’, nếu không phải con bé này đem tay cậu bé quấn chặt như thế này, thì bạn học này không phải sẽ giống như bạn học phía bên cạnh……”
Lời bác sĩ còn chưa nói xong, phòng khám bệnh bên cạnh liền truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc “A ——!!!”
Chỉ nghe thôi mà đã có thể cảm nhận được đau đớn tột bậc.
Hai phút sau, bạn học Đới Kỳ Lân đã từng ở nhà ăn dũng cảm chiến đấu với lũ chuột anh dũng bị thương, ngồi xe lăn nâng chân phải lên cao, vẻ mặt u ám được thầy chủ nhiệm đẩy ra.
Đều nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, nhưng hôm nay nước mắt của Đới Kỳ Lân không hề ngừng lại, tựa như hai vòi nước vĩnh viễn không đóng lại, hiện giờ khóe mắt còn treo hai hàng nước mắt.
Cậu ta lẩm bẩm: “Tại sao không ai nói cho tôi biết, vắc-xin phòng bệnh chó dại lại đau như vậy QAQ”
Trên người của chuột sẽ mang theo độc chó dại, cho nên cần phải kịp thời tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại vào. Kim này châm đau muốn chết, Đới Kỳ Lân hôm nay vì bảo hộ nữ thần mà đem dũng khí 18 năm này của cậu ta đều dùng hết rồi, hiện tại chỉ còn lại tràn đầy lo sợ.
Ngón tay Chung Khả không có vết thương nào bên ngoài, chỉ có bị phỏng thôi nên y tá nhanh chóng xử lý xong cho cậu, phun nước thuốc chuyên trị phỏng, để cậu giơ ngón tay lên và không chạm lung tung vào đồ vật khác.
Dương Tâm Dược hỏi: “Dì y tá ơi, vết thương của cậu ây khi nào sẽ tốt lên?”
Y tá đáp: “Cậu bé bị thương nhẹ, chờ bọt nước tan hết thì lột da một lần nữa sẻ không có việc gì đâu, đại khái là dăm ba bữa đi.” Bà tinh tế dặn dò, “Lúc rửa mặt cẩn thận đừng làm ướt ngón tay, bình thường cũng không cần dùng tay phải làm việc.”
Thầy chủ nhiệm cười: “Em yên tâm, bọn nó là học sinh, việc lớn nhất chính là học tập.”
Dương Tâm Dược vừa nghe xong, lập tức nói: “Ai nói tụi em không cần làm việc? Chúng em còn cần phải ghi chép. Thầy Văn, thầy xem tay Chung Khả cũng đều như vậy rồi, hiện tại không cầm viết được, không bằng để tụi em ngồi cùng bàn một thời gian đi, em giúp cậu ấy chép bài nha?”
Mỗi một câu nói của cô, cái đuôi phía sau liền đi theo lắc lư một chút, vừa giảo hoạt lại thông minh.
…… Cảm giác có cái hố đào sẵn ở chỗ này chờ ông!
Thầy chủ nhiệm tức giận mà cự tuyệt: “Cùng bàn cái gì hả? Hai đứa đều ngồi cùng bàn nửa học kỳ rồi, lúc này mới tách ra bao lâu đã muốn quay về?!” Thật là không đem uy nghiêm của thầy chủ nhiệm như ông để trong lòng.
Chung Khả không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Tách ra mười bảy ngày cùng mười lăm tiếng đồng hồ!”
Thầy chủ nhiệm: “……”
Dương Tâm Dược đều bị cậu không hề suy nghĩ mà làm cho kinh sợ, cô kinh ngạc mà nhìn cậu, mấp máy môi: “…… Cậu tính sai rồi, nào có lâu như vậy chứ.”
Giọng điệu kia, thầy chủ nhiệm hoài nghi nữ tráng sĩ lớp trưởng của mình có phải bị người khác đánh tráo hay không.
Chung Khả: “Tớ sẽ không tính sai.”
Dương Tâm Dược đếm đếm trên đầu ngón tay: “Rõ ràng mới mười ba ngày.”
Chung Khả: “Đó là bởi vì cậu không tính cuối tuần.”
“Cuối tuần cũng tính hả?”
“Cuối tuần đương nhiên phải tính rồi.”
Dương Tâm Dược cùng cậu đấu võ mồm thành nghiện, cô kéo cậu qua chỗ bệnh nhân bên cạnh xem náo nhiệt, hỏi cậu ta: “Đới tiểu cẩu, toán học của cậu giỏi, cậu phân xử cho tôi, tôi cùng Chung Khả tính toán bọn tôi ‘ tách ra bao lâu’, vậy có nên đem cuối tuần tính vào hay không?”
Đới Kỳ Lân nghẹn họng, sửng sốt sau một lúc lâu, mới hồ nghi hỏi: “…… Kỳ thật vừa rồi ở nhà ăn tôi đã cảm thấy kỳ quái, lớp trưởng, tại sao cậu lại biết cái tên ‘ Đới tiểu cẩu’ này?”
Dương Tâm Dược: “……”
Chung Khả: “……”
Cái tên Đới tiểu cẩu này là hai người trong lúc vô ý nghe được.
Những lời Đới Kỳ Lân nói nháy mắt đem bọn họ trở về khoảng thời gian kia —— ở căn phòng chứa đồ tối tăm ấy, thiếu nam thiếu nữ dựa sát vào nhau, bọn họ trốn tránh ở trong góc, hô hấp hòa vào nhau. Tuổi dậy thì xuân vân mờ mịt, đem toàn bộ ký ức đều nhuộm thành màu hồng nhạt ngọt ngào.
Cậu có thể ngửi được hương trái cây trên người cô, mà cô cũng có thể thấy rõ khóe miệng cậu hơi căng lên khi cậu khẩn trương.
Ngày kia, nếu Đới Kỳ Lân tiến vào trễ thêm một giây đồng hồ nữa thì dũng khí của bọn họ lại nhiều thêm một phần, chỉ sợ quan hệ của bọn họ sẽ không dừng bước ở chữ bạn bè.
Dương Tâm Dược đang lo không có cách nào qua loa lấy lệ với Đới Kỳ Lân, thì thầy chủ nhiệm lại cho bọn họ một cái bậc thang.
“Được rồi! Các em đừng cãi nhau nữa! Thầy đưa các em tới là để xem bệnh chứ không phải cho các em ở bệnh viện nói chuyện phiếm.” Thầy chủ nhiệm chuyển hướng sang Dương Tâm Dược, “Còn có em, Dương Tâm Dược! Về sau khi gặp được nguy hiểm, không cho phép lại bước ra phía trước, thầy biết lá gan của em lớn, thể lực tốt, nhưng em xem hôm nay ở nhà ăn, em cầm chổi thì giống cái gì! Nữ sinh phải có dáng vẻ nữ sinh ……”
Lời ông quở trách còn chưa nói xong, Chung Khả đột nhiên đã đánh gãy lời ông.
“Thưa thầy, lời này của thầy không đúng rồi. Cái gì mà ‘ nữ sinh phải có dáng vẻ của nữ sinh’? Em cảm thấy Dương Tâm Dược rất ‘ nữ sinh ’. Không phải tất cả nữ sinh đều cần được người bảo hộ, cũng có cô gái có thể đi ở phía trước người khác. Mâu Tư Tư như vậy cũng tốt, Viên Tiêu, Bạch Thiên như vậy cũng rất tốt, mỗi một nữ sinh đều có đặc điểm riêng của mình, không phải chỉ có ôn nhu và dịu dàng mới được xem như là có ‘ dáng vẻ của nữ sinh ’.”
Từ trước đến nay Chung Khả luôn là học trò ngoan trong mắt thầy, đặc biệt có lễ phép, nhưng hiện tại lại vì cô gái bên cạnh mà chiến đấu.
Cậu biết chính mình xúc động, nhưng đây chính là ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm của cậu.
Chung Khả nhìn thầy chủ nhiệm, trong miệng lại nói cho một người khác nghe —— “Nếu trên thế giới này có 99 người đàn ông đều yêu Lâm Đại Ngọc thì em đây tình nguyện chọn Hoa Mộc Lan có dũng có mưu.”