• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn hình tối đen.

Màn ảnh đong đưa.

Chung Khả quấn mình chặt dưới tấm chăn, nín thở nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trước mắt.

Ngay bên trong ký túc xá của trường cách đó chưa đến 1000 mét, một hành trình “bắt ma” mạo hiểm kích thích đêm khuya đang diễn ra.

Cậu là một thành viên ngoài biên chế, chỉ có thể ở nhà tham gia cuộc phiêu lưu mạo hiểm của ba cô gái thông qua video phát sóng trực tiếp.

Dương Tâm Dược tất nhiên là phụ trách xung phong. Bộ đồ ngủ của cô được làm từ chất liệu lông cừu màu san hô, cái mũ phía sau còn có hai tai dài. Mỗi khi di chuyển thì hai chiếc tai kia đong đưa trong không trung. Lúc đầu Chung Khả cho rằng cô mặc áo ngủ con thỏ, sau đó mới phát hiện là “Plutto”, một người bạn tốt của Chuột Mickey.

Tay phải Dương · Plutto · Tâm Dược cầm kiếm, mũi kiếm chĩa vào bóng tối. Mỗi khi cô bước một bước, kiếm ở không trung múa may một phen, cực kỳ cảnh giác.

Ở phía sau cô, Mâu Tư Tư cùng Viên Tiêu nhô ra khỏi vai cô. Trong tay của Viên Tiêu còn nắm video điện thoại, khuôn mặt tuấn tú của Chung Khả bá chiếm một màn hình.

Học sinh trong ký túc xá đúng 12 giờ khuya phải tắt đèn cúp điện, ngay cả hành lang cũng không có bất cứ nguồn sáng nào, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ mờ mịt mà tiến vào, phác hoạ ra một chút hình bóng mơ hồ.

Mâu Tư Tư vốn định mở đèn pin của điện thoại ra lại bị Dương Tâm Dược ngăn lại —— “Không cần rút dây động rừng! Nếu Bạch Thiên không phải ma, mà là mộng du thì làm sao bây giờ? Tớ nghe nói người bị mộng du nếu bị sợ hãi, khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm.”

Vì thế ba người chỉ có thể tiếp tục sờ soạng đi trước.

Yên tĩnh trong đêm tối, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân xen kẽ của ba nữ sinh cùng tiếng hít thở khẩn trương. Chung Khả cách màn hình cảm nhận được bầu không khí đáng sợ kia. Cậu vội vàng mở chiếc đèn đầu giường để ánh đèn vàng cam ấm áp kia bao phủ lấy căn phòng mình.

Hành lang không dài nên nhanh chóng đã đi tới cuối.

Cửa phòng giặt đồ đóng chặt lại, không một ai biết tình huống như thế nào đằng sau tấm ván dày kia.

Chung Khả hít một hơi thật sâu, tiến đến trước màn hình, cẩn thận dặn dò: “Tâm Dược, cẩn thận, chú ý an toàn!”

Dương Tâm Dược vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, không sợ trời không sợ đất, xem phim kinh dị cũng có thể ăn bắp rang ngon lành. Nhưng trải qua những chuyện mấy nữ sinh nói qua gần đây, sự xuất hiện của “ma nữ” bỗng nhiên trở thành boss cuối trong trò chơi. Rõ ràng cô đã trang bị hoàn mỹ thao tác dẫn đầu, nhưng vừa đến cửa phó bản thì chân đã mềm đi, sợ hãi hoàn toàn xâm chiếm tâm trí cô.

Dương Tâm Dược đối với màn hình điện thoại gật đầu thật mạnh, tay phải nắm chặt Hoa Kiếm không có lưỡi: “Tớ…… Tớ sẽ cẩn thận!”

Viên Tiêu chu môi: “Hot boy à, cậu chỉ lo quan tâm Tâm Dược, tại sao không quan tâm tụi tớ?”

Chung Khả vội nói: “Cậu cùng Mâu Tư Tư cũng phải cẩn thận!”

Ngón tay của Mâu Tư Tư siết chặt làn váy, không nói chuyện, nhưng khuôn mặt nhỏ gầy gò kia đều tràn ngập sự nghiêm trọng.

“Tớ đây……” Tay trái Dương Tâm Dược dừng ở then cửa, hít một hơi thật sâu, tự nói với mình: Dương Tâm Dược, lấy ra dũng khí trên sân thi đấu của ngươi trảm yêu trừ ma đi! Không cần sợ, cứ làm đi!!!

Dương Tâm Dược hét lớn một tiếng, giơ bảo kiếm lên cao, phá cửa lớn, mang theo tả hữu hộ pháp, không cần nghĩ ngợi mà vọt đi vào!

Bên trong phòng giặt.

Cả phòng sáng rực.

Bạn thân Bạch Thiên của bọn cô trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía các cô. Cô ấy không trúng tà, cũng không có mộng du, quầng thâm dưới mắt tuy rằng dày đặc, nhưng cả người rõ ràng là “thanh tỉnh”.

Máy giặt trước mặt cô ấy đặt một quyển đề mô phỏng《 5 năm thi đại học 3 năm làm bài thi 》thật dày, một chiếc đèn bàn nhỏ cắm ở ổ điện trên tường. Tai cô ấy vẫn còn mang tai nghe, dây tai nghe vẫn luôn kết nối với máy MP3 bên cạnh.

Dương Tâm Dược giơ Hoa Kiếm: “……”

Viên Tiêu ngực cột gối đầu: “……”

Ma nữ Mâu Tư Tư với tóc dài cùng váy ngủ trắng: “……”

Chung Khả chỉ xuất hiện ở màn hình: “……”

Bạch Thiên dụi dụi mắt, hỏi với giọng mê mang: “Tớ là do học tập mà sinh ra ảo giác sao?”

Dương Tâm Dược cứng đờ mà trả lời: “Không, không có.”

Bạch Thiên: “Các cậu làm gì thế, chuẩn bị làm khởi nghĩa nông dân sao?”

Cô ấy tháo tai nghe ra, tắt đi bài nghe tiếng Anh, đứng thẳng người cùng vẻ mặt mờ mịt nhìn đội hình bốn người bắt ma.

Viên Tiêu ngượng ngùng, vội giải thích: “Xin lỗi cậu, bọn tớ nghe nói…… Cho nên bọn tớ cho rằng cậu……”

Lời nói cô ấy lại không rõ ràng, cũng may là Bạch Thiên không ngốc, cô ấy đem những chuyện gần đây xâu chuỗi lại, thực nhanh đã hiểu bọn cô tới đây là làm gì.

Cô ấy nở nụ cười cực kì bất đắc dĩ: “Có phải trong khoảng thời gian này Tiêu Tiêu không thấy tớ trong phòng ngủ, các cậu lại liên tưởng đến truyền thuyết ma nữ gần đây cho nên lại đây ‘ bắt ma ‘ phải không?”

“À……”
Dương Tâm Dược rút thanh Hoa Kiếm về, gãi gãi đầu, “Cũng không phải …… Kỳ thật bọn tớ quan tâm cậu, lo lắng cậu học tập với áp lực lớn, thỉnh ‘ thần tiên ‘ lung tung linh tinh……”

Bạch Thiên lắc đầu, đem sách luyện thi ném vào ngực bọn cô, chứng minh trong sạch: “Cảm ơn các cậu ‘ quan tâm ‘. Tớ không có việc gì đâu, không trúng tà, cũng không định đi lối tắt. Gần đây tớ vì thành tích thi cử có chút không như ý cho nên có chút mất ngủ. Tớ ở trên giường trợn mắt đến hừng đông cũng đều lãng phí thời gian cả, cho nên muốn tìm một nơi có điện để ôn tập.”

Còn cô ấy vì cái gì lựa chọn phòng giặt sao —— ký túc xá đúng 12 giờ đêm sẽ cắt điện, chỉ có phòng giặt đồ mới xây sẽ không cắt điện trong phạm vi, ổ điện còn có điện. Vì thế mỗi đêm cô ấy mất ngủ, cô ấy đều sẽ cầm đèn bàn tới nơi này đọc sách.

Số lần cô ấy mất ngủ chỉ có ít ỏi mấy lần. Phòng giặt lại không phải nơi bạn học đêm hôm khuya khoắc sẽ đến, cho nên mỗi lần đều không gặp qua những người khác.

Mấy người đứng ở bên trong căn phòng giặt đồ trống trải, xa xa nhìn nhau. Một người thật bình thản, những người khác đều đỏ mặt, ngay cả Chung Khả ở màn hình điện thoại cũng xấu hổ mà muốn offline.

Ai mà nghĩ đến cái gọi là hành trình bắt ma, vậy mà sẽ nháo ra loại chuyện như vầy chớ?

“Cho nên nói ——” Chung Khả chần chờ hỏi, “Căn bản là không có ma nữ gì sao?”

Bạch Thiên tức giận mà nói tiếp: “Thật ngại quá, hai chữ’ ma nữ ‘ này tớ chỉ chiếm một chữ ‘ nữ ‘ thôi.”

Mâu Tư Tư vẫn là có chút nghi hoặc: “Nhưng các cậu ấy đều nói, mỗi tối gần đây phòng giặt đều sẽ nghe được có tiếng khóc truyền ra tới……”

Bạch Thiên buông tay: “Các cậu tin hay không tùy thích, trước khi các cậu tới, tớ chính là sinh vật có thể thở duy nhất trong đây. Này lại không phải thế giới Harry Potter, các cậu chẳng lẽ cho rằng sẽ có ‘ Myrtle Khóc Nhè ‘ sao?”

Viên Tiêu: “Có thể là cậu mang tai nghe cho nên không nghe được hay không?”

“Nói bao nhiêu lần rồi, nơi này thật sự cái gì cũng chưa……!”

“Ô…… Anh…… Ô ô…… Anh *……


* 嚶嚶: tiếng chim kêu

Lời còn chưa nói hết thì một “tiếng khóc” quỷ dị bỗng nhiên ở phòng giặt trống trải vang lên!!

Mọi người: “!!!!”

Cả người Dương Tâm Dược chấn động, trước tiên túm chặt tay Bạch Thiên, đem cô ấy túm tới phía sau mình, để cô ấy giấu Viên Tiêu cùng Mâu Tư Tư ở giữa. Bạch Thiên vừa rồi còn cãi bướng đã bị dọa đến toàn thân cứng đơ. Nếu không phải Dương Tâm Dược đẩy cô ấy thì ngay cả một bước cô ấy cũng không bước nổi.

Cho dù cách màn hình, “tiếng khóc” quỷ dị vặn vẹo kia như cũ truyền vào lỗ tai Chung Khả.

Trong phút chốc, da gà nháy mắt bò lên trên cánh tay, cậu hỏi với giọng kinh hoàng: “Vừa rồi có phải có…… hay không “

Dương Tâm Dược khẩn trương gật gật đầu. Tay phải cô nắm chặt chuôi kiếm, hai chân đứng tách ra, theo bản năng bày ra tư thế chiến đấu. Nếu trên đời này thật sự có ma thì cô cũng có tin tưởng, dùng một kiếm đâm thủng khói mù!

Mũi kiếm trong bóng đêm chuyển động, tiếng khóc kia chợt lớn rồi chợt nhỏ, như có như không, giống như là vô thanh vô âm, vô căn chi vật, khiến người ta không bắt lấy được tính chân thực.

Bạch Thiên là người có lá gan nhỏ nhất, cô ấy cái gì cũng không dám nói, co rúm lại mà tránh ở phía sau Dương Tâm Dược, cùng hai nữ sinh kia ôm chặt nhau.

Chung Khả thật sự lo lắng, cậu chưa bao giờ có một khắc như là bây giờ, bức thiết mà hy vọng chính mình có thể giống siêu anh hùng trong phim điện ảnh, tức khắc xuất hiện ở bên cạnh Dương Tâm Dược, vì cô mà ngăn cản nguy hiểm sắp đến mà không phải ở nhà xa cả cây số, chỉ có thể bị bắt nhìn một mình cô mạnh mẽ đấu với “ma nữ” thần bí kia.

Cô là trung tâm của cả đội, ai cũng có thể sợ hãi, ai cũng có thể lui về phía sau, ai cũng có thể khóc. Nhưng cô, tuyệt đối không được.

Trên máy giặt, đèn bàn nho nhỏ tỏa sáng, chiếu sáng một khoảng, nhưng ngoài nơi có ánh sáng ra đều bị bóng tối nuốt chửng.

Dương Tâm Dược bỗng nhiên tìm được cảm giác rất lâu trên sân thi đấu. Cô cách lớp mặt nạ bảo hộ màu đen, nhìn không rõ khuôn mặt đối thủ, cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ cơ thể của mình được khắc trong cơ bắp và xương để đối phó với tất cả sát chiêu.

Đột nhiên, trước mắt cô sáng ngời, cơ bắp đột nhiên buộc chặt, thúc đẩy cô chạy trốn đi ra ngoài.

“Tâm Dược!” Chung Khả kinh hãi.

Viên Tiêu theo bản năng muốn giữ chặt cô, nhưng động tác của cô quá nhanh, Viên Tiêu ngay cả mũ ” lỗ tai chó” của cô cũng không kéo được.

Chỉ thấy hai mắt Dương Tâm Dược nhìn chằm chằm vào ống nước ở góc tường. Sau hai bước liền trực tiếp bổ nhào vào trước ống dẫn nước.

Ban đầu ký túc xá nam nữ đều không có phòng giặt đồ, sau khi ba Dương quyên góp thì mới dùng một phòng trống thật lớn để làm phòng giặt.

Phòng giặt mỗi tầng có mười lăm máy giặt, các ống nước trên và dưới tạm thời được đặt vào kỳ nghỉ hè này, tòa nhà này vốn không có sẵn ống nước cho căn phòng này.

Để thuận tiện cho việc thi công thì không có ống nước riêng dành cho mỗi máy giặt. Thay vào đó, một ống cống tròn mười centimet trên mặt đất được xây dọc theo bức tường. Nước thải của mỗi máy giặt được thoát ra rãnh thoát nước trước, sau đó được đưa đến góc tường mà tại đó có một cống có đường kính hơn 20 cm.

Trước kia Dương Tâm Dược đã quan sát qua chỗ giặt quần áo này. Cống được phủ bởi một lưới sắt mỏng, chỉ có nước thải và các mảnh vụn nhỏ có thể đi qua.

Nhưng hôm nay, cái lưới sắt đó thế mà bị phá thành một cái lỗ ước chừng mười cm!

Dương Tâm Dược ngồi xổm xuống, nghiêng tai lắng nghe —— không sai, “tiếng khóc” quỷ dị kia chính là từ bên trong ống nước truyền ra!

Viên Tiêu nơm nớp lo sợ nhích qua, sau khi cô ấy nhìn thấy vết nứt lớn kia, cực kỳ giật mình: “Làm sao mà phá như thế này?!”

Mâu Tư Tư đáp: “Có phải là chuột hay không? Cũng cũng chỉ có chuột mới có thể phá lớn như thế này.”

Bạch Thiên sợ tới mức run lên: “Chuột?? Như thế nào còn có chuột chứ?! Không sạch sẽ?!”

“Có khả năng.”
Mâu Tư Tư nói, “Có rất nhiều đường ống ở đây, từ trước đến nay con chuột luôn ở những nơi bẩn thỉu, có lẽ chúng muốn ra khỏi đây……”

Kỳ quái chính là, chúng nó rõ ràng đã cắn một lỗ lớn như vậy, vì cái gì chưa từng gặp qua chuột trong ký túc xá chứ?

Đúng lúc này, “tiếng khóc” sắc nhọn mờ mịt quỷ dị kia lại một lần vang lên……

Lần này, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà tập trung ở lối vào của ống thoát nước, và lần này họ nghe thấy nó rõ ràng. “Tiếng khóc” thực sự đến từ cống rãnh!

Hai cằm của Viên Tiêu đều đang run rẩy: “Tại, tại sao lại là ống nước truyền tới âm thanh? Chẳng lẽ là ống nước có ma?”

Dương Tâm Dược cũng không rõ, cô nhìn vào thanh kiếm dài trên tai, lại nhìn vào đường ống sâu không đáy, có chút do dự muốn đưa thanh kiếm vào, bất chấp tất cả, trước đâm vào một phát đã.

“Khoan đã!” Từ màn hình điện thoại, Chung Khả nói ra một câu kinh người, “Các cậu nghe cẩn thận một chút, này không phải tiếng khóc —— đây là mèo kêu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK