Ông ngừng lại rồi bù thêm hai câu: “Con cũng biết lớp thầy Phương khó vào như thế nào, ba ba thật vất vả mới nhét con vào một nhóm mà, là muốn mở tiểu táo* cho con. Nếu Chung Khả đi với con, ‘ tiểu táo ’ không phải sẽ thành ‘ cơm tập thể ’ sao.”
Tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)
“Ôi, hai người thì sao mà là ‘ cơm tập thể ’.” Mẹ Dương lập tức ngắt ngang lời ba Dương nói. Dưới bàn, mũi chân người phụ nữ ngăn chặn ngón chân của chồng, cổ chân dùng sức xoay trái xoay phải, cảnh cáo ông nhanh câm miệng lại. Bà cười tủm tỉm mà nhìn con gái: “Muốn gọi bạn học Chung Khả phải không? Không thành vấn đề, hoan nghênh thằng bé, chỗ của thầy ba mẹ sẽ đến nói, con không cần lo lắng.”
Dương Tâm Dược vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón cơn mưa rền gió dữ của ba mẹ, nào nghĩ đến mẹ lại dễ nói chuyện như vậy, thế mà dễ dàng đáp ứng yêu cầu của cô!
Cô vui vẻ đến nỗi cơm trưa cũng ăn nhiều thêm hai chén.
Cơm nước xong xuôi, Dương Tâm Dược nhảy nhót lên lầu đi làm bài tập, đương nhiên, mỗi lần làm bài tập đều không thể thiếu kết nối video cùng Chung Khả. Cô muốn đem chuyện này nói cho Chung Khả nghe. Bây giờ! Lập tức! Lập tức!
Nhìn thấy bóng dáng của con gái cưng biến mất ở sau cửa phòng, ba Dương thở dài, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Mẹ Dương trừng ông một cái, quở trách ông: “Hỏi hỏi một chút, sao mà ông có nhiều vấn đề hỏi quá vậy? Dược Dược muốn cho Chung Khả cùng đi học, vậy cùng nhau học thôi. Hai đứa nó dính nhau như là keo dán cường lực, ông một hai phải xé mở, như thế nào, chẳng lẽ ông còn muốn xé rách hai bên sao?”
Ba Dương ấm ức: “Vợ ơi, theo ý của bà, tôi không để bọn nhỏ yêu đương lúc ôn thi thì tôi liền thành vai ác sao? Tôi sẽ thành Vương Mẫu nương nương ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ sao?”
“Ông sao?” Bàn tay trắng thon thon của mẹ Dương, ngón trỏ hung hăng chỉ ngay trán chồng: “Ông chính là lão rùa thì có, đừng nhọc lòng nữa.”
※
Dương Tâm Dược không thể giấu mọi thứ trong lòng. Sau khi kết thúc giờ học bên lớp thầy Phương, cô lập tức đem chuyện này nói cho đồng bọn Chung Khả của mình.
Chung đại học thần sững sờ.
Chung Khả: “Cậu…… Cậu đang nói thầy Phương ‘ vua ra đề ’ sao? Thầy ấy là ba của anh Phương hả?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Dương Tâm Dược gật đầu, nhỏ giọng nói, “Nếu tớ đên chỗ thầy ấy học, khẳng định sẽ gặp được anh tiểu Phương, cậu cũng biết tớ cùng anh ấy…… Haizz, tóm lại Chung Khả, coi như cậu giúp tớ đi, cùng với tớ tới chỗ thầy Phương học được không?”
Có Chung Khả làm giảm xóc, cho dù thật sự gặp anh tiểu Phương, thì cùng lắm là cô thành rùa đen rút đầu tránh ở sau lưng Chung Khả.
Chung Khả bị tin tức này làm cho đầu óc choáng váng: “Tâm Dược, tớ sẵn sàng đi cùng cậu!” Có thể thành sứ giả hộ hoa cho cô gái mình yêu thích, có nam sinh mà không đồng ý chứ? Nhưng lại nói tiếp, Chung Khả thật là chiếm tiện nghi lớn, “Nhưng đó không phải là người khác, là thầy Phương á, tớ lại học ké……”
Cậu không nói được nữa.
Thầy Phương là ‘ vua ra đề ’ nổi tiếng trong thành phố. Trước khi về hưu, ông là lãnh đạo giáo dục nòng cốt của các trường trọng điểm trong thành phố. Các giáo viên khác chỉ có thể tính phí cho môn học mà họ chịu trách nhiệm. Nhưng thầy Phương có thể tính phí bốn môn ngoại ngữ, lịch sử, chính trị, địa lý, hơn nữa mỗi lần đều có thể trúng tủ!
Có quá nhiều người trong thành phố muốn nhờ thầy Phương dạy, học phí một tiết của ông cho các bé mẫu giáo từ lớp 1 đến lớp 5 cũng phải hơn một ngàn. Nếu là 1 đối 1, 1 đối 2, giá tăng theo một đường thẳng.
Dương Tâm Dược đã sớm nói qua, Chung Khả “cùng” cô đi học, là giúp cô, học phí tất nhiên là cô trả. Nhưng chuyện này thật sự quá nặng, mấy ngàn một lớp, mỗi tuần một buổi cho đến khi thi đại học…… Chung Khả thật sự không có cách nào thản nhiên tiếp thu món quà như vậy.
“Chung Khả, cậu không cần xa lạ với tớ như vậy được không?” Dương Tâm Dược có lý do riêng của mình, “Mẹ tớ nói, nếu cậu thật sự muốn cùng tớ tính tiền, vậy tính xem tớ thiếu cậu bao nhiêu tiền.”
Chung Khả mờ mịt: “Cậu thiếu tiền chỗ nào?”
“Tại sao không thiếu? Lúc nghỉ đông, mỗi ngày đều gọi video cho tớ, lại giàng bài học kèm cho tớ, cho dù phí học kèm thấp nhất là một trăm đồng một giờ thì tiền cũng……”
“Ngừng ngừng ngừng!” Chung Khả thật sự sợ từ miệng cô phun ra một con số trên trời.
Cô gái nghịch ngợm nhếch lên khóe miệng nhìn cậu: “Cho nên cậu đồng ý sao? Đi học cùng tớ nha?”
Chung Khả vừa bất đắc dĩ lại cảm khái gật gật đầu.
Thật ra cậu biết, Dương Tâm Dược yêu cầu cậu đi học cùng cô, không chỉ là cần một sứ giả hộ hoa mà cô hy vọng mình có được cơ hội học tập cũng chia sẻ cho cậu.
Cùng nhau tiến bộ, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau thi vào đại học Yến Kinh…… Đây là lời hứa của bọn họ, vĩnh viễn sẽ không quên.
※
Bởi vì thời gian ở lớp học lại là 6 ngày nghỉ 1, cho nên lớp đột kích của các bé mẫu giáo liền định vào mỗi chiều thứ 6.
Nơi dạy kèm là ở một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố. Vào cuối năm trước, thầy Phương trực tiếp mua căn mặt tiền tiểu khu nơi ông sống, phòng ở 80 mét vuông chỉ để lại một phòng WC, một gian văn phòng, toàn bộ chỗ còn lại đều mở rộng, trang hoàng thành phòng học.
Sau khi lớp học kèm chuyển đến tiểu khu, thầy Phương đi làm tan tầm cũng tiện hơn nhiều; mà Phương Đỗ Nhược đưa cơm cho ba cũng tiện hơn nhiều. Điều này dẫn đến Dương Tâm Dược cùng Chung Khả lần đầu tiên bước vào lớp học kèm đã đụng phải anh tiểu Phương.
Dương Tâm Dược sợ tới mức đuôi cũng cứng cong, chạm một chút liền lẻn đến phía sau Chung Khả.
Cô vén chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người Chung Khả, một đầu chui vào sau lưng cậu, còn dùng áo khoác che lại đầu mình. Cô cúi đầu, bộ dạng ngu ngốc, quả thực giống như một phiên bản cấu hình thấp của một chương trình múa lân.
Ngón tay cô bấu vào lưng Chung Khả, thúc giục cậu: “Đi mau đi mau đi mau!”
Chung Khả ra sức quay đầu, nhìn về búi tóc lớn phía sau: “…… Tâm Dược, cậu biết có câu thành ngữ, gọi là ‘ ếch ngồi đáy giếng’ không?”
Dương Tâm Dược: “……”
Dương Tâm Dược mặt mày xám xịt từ phía sau lưng cậu chui ra, tóc rối tung, trên mặt tràn ngập lên án “tại sao cậu hủy đi sân khấu của tớ”.
Thanh niên đối diện bọn họ bật cười một tiếng.
Phương Đỗ Nhược bắt tay thành quyền, để ở bên môi, thấp giọng cười nhạt: “Tâm Dược, Chung Khả, mấy tháng không gặp, hai đứa em vẫn thú vị như vậy.”
Anh nói nhỏ nhẹ, thái độ bình thản, đây là anh ăn năn hối lỗi, lần đầu tiên gặp mặt Dương Tâm Dược, nhưng mà trên mặt anh ấy lại không thấy được một chút xấu hổ, vẫn là dáng vẻ săn sóc tỉ mỉ như vậy.
Lời tỏ tình diễn ra trong công viên giải trí, đối với anh ấy là đã “qua đi”. Anh ấy biết rõ chính mình cũng không phải người chân chính mà Dương Tâm Dược theo đuổi. Anh ấy đã đem hết khả năng giúp cô thoát khỏi sương mù, hy vọng cô có thể nhìn thẳng vào trái tim mình.
Nhưng anh ấy “qua đi” mà Dương Tâm Dược còn chưa “qua đi” á.
Chỉ cần Phương Đỗ Nhược vừa xuất hiện, cô liền tim đập thất thường, mặt đỏ choáng váng đầu…… Tuy nhiên, này đương nhiên không phải bởi vì cô còn thích anh ấy mà chỉ là đơn thuần bởi vì “xấu hổ”.
Phương Đỗ Nhược là “người trưởng thành”, anh ấy có thể sau lời tỏ tình mà làm như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục làm bạn cùng cô gái. Mà Dương Tâm Dược vẫn là “đứa trẻ”, còn không thể xử lý tâm lý biến hóa phức tạp đến như vậy.
“Ừ, ha ha…… Tụi em, rất thú vị.” Cô lắp bắp nói. Nếu lúc cô nói chuyện, chịu đi ra từ phía sau Chung Khả thì những lời này hiển nhiên sẽ càng có chút thuyết phục hơn.
Chung Khả đứng thẳng người, động tác tự nhiên tiến lên trước một bước, hấp dẫn lực chú ý của Phương Đỗ Nhược tới chỗ mình.
“Anh Phương, đã lâu không gặp.” Cậu lễ phép hỏi, “Không nghĩ tới trùng hợp lại gặp như vậy.”
“Không phải trùng hợp.” Phương Đỗ Nhược cười nói, “Anh xem thời khóa biểu của hai đứa, tự chạy đến gặp mặt hai đứa một lúc.”
“……”
Phương Đỗ Nhược nói: “Trong khoảng thời gian này anh bận công việc, không thể liên lạc với các em nhiều, anh còn từ chỗ dì Dương mới biết được thành tích của Tâm Dược lại có tiến bộ.”
Lời nói của anh ấy thực sự khéo léo, đổi Dương Tâm Dược chủ động trốn tránh anh ấy thành bởi vì anh ấy bận rộn nên ít liên lạc, bảo toàn mặt mũi cho cô gái.
Dương Tâm Dược lúc này cũng hoãn lại, thử từ phía sau Chung Khả bước ra một bước nhỏ: “Dạ…… Là có chút tiến bộ. Nhưng ít nhiều cũng nhờ Chung Khả, không có cậu ấy, thành tích của em cũng sẽ không tiến bộ lớn như vậy.”
“Vậy tụi em tiếp tục cố lên, anh cũng đi lên từ chỗ này của các em. Chờ các em thi đại học xong, anh mang tụi em đi ra ngoài thả lỏng.” Phương Đỗ Nhược hứa hẹn.
Chung Khả cảnh giác nhìn anh ấy: “Đi chỗ nào thả lỏng? Nếu là công viên giải trí vậy thì không cần.”
Cậu không muốn quay lại chốn cũ, lại khiến Dương Tâm Dược nhớ lại lúc bị cự tuyệt mà khó chịu.
“Đương nhiên không phải.” Phương Đỗ Nhược bỗng nhiên vươn tay, ngoài dự đoán vỗ vỗ đỉnh đầu Chung Khả.
Hai người thân cao xấp xỉ, dáng người tương tự, chỉ là tuổi Phương Đỗ Nhược lớn hơn Chung Khả, khí chất càng thành thục hơn một ít. Vẻ ngoài của hai người đều đẹp trai, nhưng đứng chung một chỗ lại cực kỳ giống anh em ruột thịt.
“Anh trai” xoa đầu“em trai”, động tác tự nhiên cực kỳ: “Đừng đoán nữa, đến lúc đó mang tụi em đi dạo sân trường đại học Yến Kinh, cũng coi như là khởi động cuộc sống vườn trường cho tụi em.”
Chung Khả 14 tuổi bắt đầu nhảy vọt, nhanh chóng cao hơn ba mình. Từ đó về sau, cậu cuối cùng cũng không bị ai sờ đầu nữa. Nhiều năm trôi qua cậu thế nhưng lại bị Phương Đỗ Nhược “tập kích”, cảm giác này vừa xa lạ lại vừa ấm áp.
Phương Đỗ Nhược không chú ý tới cậu thất thần, rất nhanh đã thu tay lại: “Các em đến phòng học chờ một lát, lớp kia có chút dạy quá giờ, ba anh còn đang ăn cơm. Tụi em sửa soạn lại sai đề của mình, chờ ba anh tới, vừa lúc dạy cho tụi em.”
Sau khi anh ấy dặn dò xong liền rời đi. Anh ấy vừa đi, Dương Tâm Dược nháy mắt đã bùng nổ.
“Chung Khả!” Cô kêu to, một bàn tay bám vào bả vai Chung Khả, một bên liều mạng nhảy lên trên, “Cậu cúi đầu, cậu cúi đầu đi!”
“Làm sao vậy?” Chung Khả thấy cô một tay khác muốn sờ đầu mình, còn tưởng rằng trên tóc mình có vật gì dơ.
Mắt Dương Tâm Dược sáng lên: “Vừa rồi anh tiểu Phương sờ đầu cậu!! Anh ấy đều chưa sờ qua tớ! Cậu cúi đầu! Để tớ sờ đi! Tớ chỉ sờ một chút!” Mỗi khi cô nói một câu thì lại nhảy lên một cái.
“……” Eo Chung Khả đều cong xuống một nửa, lại bật lên ngay lập tức, liều mạng khống chế không cho mặt mình đen lại, “Cậu không phải đã nói, cậu không thích anh Phương sao??”
“Này, là không thích, nhưng chuyện này lại không giống nhau……” Dương Tâm Dược nói thầm, lại nhảy nhót nhảy nhót đến đầu Chung Khả.
Chung Khả tất nhiên không chịu, bế cặp sách lên liền chạy đến phòng học.
Dương Tâm Dược thở phì phò mà đuổi ở phía sau cậu, vén tay áo lên lộ ra hai cánh tay trắng nõn, thề hôm nay nhất định không thể không sờ đầu cậu.
Hai người cãi nhau ầm ĩ rời đi nhưng lại không chú ý tới ở phía sau bọn họ, Phương Đỗ Nhược dựa ở cửa, mỉm cười nhìn bóng dáng bọn họ.
Người trẻ tuổi yêu đương, cũng thật sự thú vị.