Chớp mắt, hôm nay đã đến ngày thi giữa kỳ rồi.
Giống như kỳ thi tháng vừa rồi, kỳ thi giữa kì lần này vẫn theo hình thức thi giữa kì như cũ chia làm hai ngày, bốn bài thi bao gồm tất các các môn. Câu hỏi trong đề thi là đề thi của 8 trường cao đẳng đại học trọng điểm trong thành phố, chỉ là không tham dự vào xếp hạng toàn thành phố. Các bài kiểm tra cũng được đánh giá bởi các giáo viên chứ không phải bởi máy móc.
Thầy chủ nhiệm nói, bọn họ sẽ không được phép làm bài kiểm tra thống nhất của thành phố cho đến khi bắt đầu học kỳ tiếp theo, họ sẽ được thêm vào bảng xếp hạng của thành phố, để họ có thể hiểu được thực lực thực sự của họ.
Mặc dù bài thi chỉ được xếp hạng trong lớp, nhưng áp lực đối với học sinh vẫn rất lớn. Không có lớp học nào trong thành phố có thể có thực lực chênh lệch xa so với lớp bọn họ.
Thành tích của học thần Chung Khả cùng học bá Đới Kỳ Lân cao cao tại thượng, tổng điểm bốn môn của thí sinh thi Nghệ thuật cũng không cao hơn bọn họ. Nhưng càng nhiều học sinh ở giữa dòng mơ mộng thành cá chép nhảy Long Môn, thi được vào đại học lý tưởng.
Mà Dương Tâm Dược chính là một con cá chép nho nhỏ như thế.
“Đừng khẩn trương.” Trước khi thi, Chung Khả nhìn ra áp lực trên vai Dương Tâm Dược, cậu nhẹ giọng an ủi cô, “Phát huy hết thực lực của bản thân là được rồi, đừng qua loa, chỗ không nên mất điểm thì đừng để mất điểm, chỗ khác lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Dương Tâm Dược mang trái tim đập loạn xạ, cho dù trải qua vô số kì thi lớn nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy đấu trường so với phòng thi đơn giản hơn nhiều.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn với hai tiếng rưỡi thời gian căng thẳng. Mỗi khi đọc câu hỏi trên văn bản, Dương Tâm Dược xem đến độ không hiểu ra sao, cảm giác khó khăn còn lớn hơn so với điền vào chỗ trống trong tiếng Anh. Tuy rằng trước đây cô làm rất nhiều thứ, nhưng bây giờ lúc ngồi vào phòng thi lại như cũ không có tí tự tin nào cả.
Cô đem omomari màu đỏ chỉ “Việc học” bên túi đựng bút lại đây, ngón tay cọ xát trên mặt vải thêu, trong lòng lẩm bẩm từ Như Lai phật tổ Thái Thượng Lão Quân, đến Jesus Cơ Đốc thánh mẫu Maria toàn bộ đều cầu một lần, hy vọng lát nữa thi cử có thần phù hộ.
Cô đang cầu nguyện thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Chung Khả Ngải!! Cậu đừng quá kiêu ngạo, lần này tôi tuyệt đối sẽ vượt qua cậu!”
Guọng nói giận dữ của một chàng trai vang lên, Dương Tâm Dược nghiêng đầu nhìn qua chỉ thấy Đới Kỳ Lân lẻn đến trước mặt Chung Khả, thâm cừu đại hận hạ chiến thư.
Lần trước “Quyển Sai đề” của Chung Khả làm cho Đới Kỳ Lân ở trước mặt thầy xấu hổ, cậu ta hiểu lầm là Chung Khả cố ý chơi cậu ta, thù mới hận cũ chồng lên nhau, tự nhiên càng nhìn Chung Khả càng không vừa mắt. Người này đặc biệt thích để tâm vào chuyện vụn vặt, một lòng chỉ nghĩ ở trường thi dùng thành tích đánh bại Chung Khả, trong khoảng thời gian này chăm học khổ luyện, quầng thâm mắt đều kéo đến tận cằm.
Chung Khả chần chờ mà nhìn về phía cậu ta: “…… Cậu nói là tổng điểm muốn vượt qua tôi sao?”
“…… Không, không phải!” Đới Kỳ Lân cũng biết chính mình mấy cân mấy lượng, cậu ta hoảng loạn giơ tay đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói lắp, “Môn lẻ!”
Khí thế khiêu khích nháy mắt liền tan đi hơn phân nửa.
“……” Chung Khả nghiêng đầu hỏi, “Khoa nào? Toán học sao? — nhưng toán học không có 151 điểm đấy.”
Thời điểm người làm công tác văn hoá chèn ép người đều là gian tà gian tà, Đới Kỳ Lân bị cậu chế nhạo như thế, chế nhạo không còn chỗ nào dung thân, lại không có biện pháp nào phản bác.
Dương Tâm Dược ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Chung Khả, hai bàn tay nhỏ ở trong lòng điên cuồng vỗ tay: Học thần thật không hổ là học thần, sở dĩ người ta thi toán học được 150 điểm là bởi vì điểm tối đa của toán học chỉ có 150 điểm……Cô có tài đức gì mà có thể ôm chặt một cái đùi vàng như vậy chứ!
Đới Kỳ Lân lại đẩy mắt kính một lần nữa, mắt kính cậu ta tròn tròn, nho nhỏ, có chút giống Hồ Thích trong sách giáo khoa lịch sử nhưng khí chất của cậu ta làm sao có thể so với Hồ Thích tiên sinh được.
“…… Tôi nói là ngữ văn!” Đới Kỳ Lân rầm rì nói, “Ngữ văn của tôi nhất định sẽ vượt qua cậu!”
Dương Tâm Dược: “……”
Ngữ văn là điểm yếu của Chung Khả. Lần thi tháng trước Chung Khả”Chỉ” cầm 134 điểm, Đới Kỳ Lân cao hơn cậu một điểm. Đây là cậu ta lấy điểm mạnh của mình đánh Chung Khả, cổ đại có “Điền kỵ đua ngựa”, nay có “Đới Kỳ Lân thi tháng”.
Dương Tâm Dược cảm thấy mắt kính nhỏ thích hợp gia nhập “Đội Hỏa tiễn ” trong 《 Pokemon 》, khi một nhân vật phản diện hài hước mặt dày lên sân khấu tự phối nhạc cho vai phản diện, khi xuống sân khấu thì muốn ném xuống một câu “Ta sẽ còn ngóc đầu trở lại”!
Nói xong những lời này, Đới Kỳ Lân cũng không đợi phản hồi của Chung Khả đã chạy nhanh về chỗ ngồi của mình.
Chung Khả: “……” Tôi còn chưa đáp ứng mà.
Tiếng chuông chuẩn bị vang lên hai lần, giáo viên ngữ văn cùng thầy chủ nhiệm cầm tốt bài thi đã phong kín đi vào phòng thi. Lớp học hỗn loạn ban đầu nháy mắt đã an tĩnh lại, mọi người vội vàng ngồi thẳng, bắt đầu nắm chặt cơ hội cuối cùng để đọc thơ cổ.
Đi phía trước xem, Viên Tiêu tay béo nhỏ ở trên bàn không ngừng viết 《 Tuý Ông Đình ký 》: “Hoàn trừ giai sơn dã. Kì Tây Nam chư phong, lâm hác vưu mỹ. Vọng…… Vọng…… Vọng……”
Nhìn về phía sau, miệng Bạch Thiên đang lẩm bẩm, ngâm nga 《 sư nói 》: “Sư nói chi bất truyền cũng lâu rồi, dục người chi vô hoặc cũng khó rồi.”
Ở trong hoàn cảnh khẩn trương như vậy, Dương Tâm Dược cũng không tự giác mà tâm như nổi trống, trong đầu bắt đầu tuần hoàn truyền phát tin tiêu đề của kì thi đại học.
Kết quả càng khẩn trương thì não của cô càng trống rỗng.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. chim sư cưu…… chim sư cưu……” *
*(Trích bài Quan Thư 1 關雎 1 của Khổng Tử)
Rõ ràng là đã sớm đọc qua 800 lần tựa đề, nhưng đến lúc này, cô đột nhiên đã quên hai chữ ‘sư cưu” này viết như thế nào!
Tất cả sách giáo khoa đều để ở bên ngoài phòng thi, cho dù cô muốn ôm chân Phật cũng không có cách nào!
“Làm sao vậy Tâm Dược?” Chung Khả chú ý tới trạng thái của cô không đúng: Hai mắt cô gái đăm đăm, trán mang theo từng giọt mồ hôi lạnh, đôi tay gắt gao nắm chặt thành nắm tay, móng tay đều bấu chặt trong lòng bàn tay.
Giọng nói của cậu tựa như một dòng suối mát lạnh từ núi cao chảy xuống, nháy mắt tưới hết nôn nóng trong lòng Dương Tâm Dược. Như thế nào cô lại quên bên cạnh còn có vị đại cứu tinh này!
Cô vội vàng nhìn về phía chàng trai cách mình một khoảng xa: “Chung Khả! Chim sư cưu viết như thế nào?”
“Sao?”
“Chính là ‘ yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu ‘ cái ‘ chim sư cưu ‘ kia! Tớ thật sự nghĩ không ra!”
Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm đã bắt đầu kiểm kê số lượng bài thi để chuẩn bị phân phát bài thi. Dương Tâm Dược liều mạng để Chung Khả giúp đỡ. Nhưng hiện tại trong tầm tay bọn họ chỉ có bút, không có giấy, cậu không thể viết trên bàn học, này không phải thành gian lận sao?
Không đợi Chung Khả bình tĩnh tự hỏi, tay của cậu vô thức bắt lấy cổ tay của cô gái, đem bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia vào lòng bàn tay mình.
Cô gái mở tay phải ra, lòng bàn tay mang theo một tầng mồ hôi mỏng.
Chung Khả dùng ngón trỏ ở trong lòng bàn tay cô từng nét bút viết xuống hai chữ “chữ cứu mạng” kia.
“Chim sư cưu, là một loại thuỷ điểu. Sinh ra mà không làm phiền nhau, ngẫu nhiên thường đi bên nhau, giống như uyên ương, đại biểu cho tình yêu chân thành tha thiết.”
Đầu ngón tay cực nóng của chàng trai ở lòng bàn tay cô gái một bút bút xẹt qua, một ngang một dọc, mỗi một lần câu ngang dọc đều xẹt qua đường tình duyên của cô, mang đến một cổ chấn động cùng tê ngứa không thể giải thích được.
Chung Khả liên tiếp ở trong tay Dương Tâm Dược viết ba lần, cho đến khi viết xong nét cuối cùng, cậu vội vàng đem từng ngón tay cô khép lại, để cô gắt gao “Nắm chặt” hai từ rất nặng này.
Cậu giương mắt nhìn cô, hai tay nắm lấy nắm tay của cô: “Nhớ kỹ chưa?”
Giờ khắc này, Dương Tâm Dược cảm thấy trong lòng bàn tay có một ngọn lửa tùy lúc có thể phát hỏa thiêu cháy. “…… Nhớ kỹ.”
“Sẽ không quên chứ?”
“Sẽ không.” Dương Tâm Dược nghĩ, đời này cô sẽ không quên.
※
Nên nói là người tốt có phúc của người tốt, hay là người ngốc có phúc của người ngốc đây?
Chờ đến khi bài thi ngữ văn được phát xuống, Dương Tâm Dược thật muốn điên rồi: Viết chính tả thơ cổ thật sự có 《 quan thư 》 này! Mà câu hỏi trong đọc văn bản cổ là một văn bản cổ mà thầy Phương đã áp đảo cô khi cô học lần trước.!!
Kỳ thật ngữ văn của Dương Tâm Dược không tính là kém, là một trong ba môn mà cô có thể “Đưa điểm”, nhiều lần đều có thể bắt được 120 điểm trên thành tích. Chỉ là cổ văn phải khảo nghiệm tích lũy văn học, mỗi lần cô bị trừ điểm đều là đọc văn học cổ đại. Cố tình lần này văn học cổ đại cô đã sớm làm xong, tuy rằng đề mục bất đồng nhưng cô có tin tưởng bắt được 80% điểm.
Tính như vậy……
Trong lòng Dương Tâm Dược kinh hoàng, lần này khẳng định cô có thể được 130 điểm!
Thi cử tựa như trèo lên đỉnh Everest, 130 không khí tươi mát hơn so với 120 điểm!
Ôm hứng phấn như thế, Dương Tâm Dược hạ bút như có thần, trả lời đề với tốc độ bay nhanh.
Giáo viên ngữ văn liên tiếp nhìn về phía cô, còn nghỉ chân ở bên người cô quan sát cô giải bài, một bên xem một bên cầm lòng không đậu mà gật đầu, nhìn dáng vẻ đối với bài thi của cô là cực kỳ vừa lòng.
Thi ngữ văn so với mấy môn khác tương đối lạ hơn, 80% đều là đề chủ quan, đặc biệt là đọc hiểu, người ra đề mục thậm chí có thể làm nguyên tác giả không hiểu ra sao. Còn viết văn kia càng là kì lạ trong kì lạ.
Trải qua nhiều năm nghiên cứu phát triển như vậy, viết văn sáng tác cũng có một bộ “Khuôn mẫu”, Dương Tâm Dược cũng đọc qua vài bộ văn mẫu, nhưng cũng không phải nhiều lần đều có thể cứng nhắc đi vào. Càng quan trọng hơn là cần phải nhập vào tình cảm của tác giả, gửi gắm tình cảm để người chấm bài thi sinh ra hảo cảm với mình.
Tỷ như lần này, chủ đề viết là “Không bao giờ bỏ cuộc”.
Cái đề này Dương Tâm Dược trước kia đã đọc qua, theo lý thuyết cô chỉ cần vứt ra một bài văn nghị luận là được. Bài nghị luận kia được người có chuyên môn chỉnh sửa đặc biệt, cuộc thảo luận được thảo luận tích cực và tiêu cực, sử dụng một công ty niêm yết để hồi sinh nó làm ví dụ. Chỉ cần thành thành thật thật viết chính tả xuống dưới, 60 điểm tối đa cũng có thể bắt được 52 điểm trở lên.Nếu thầy “châm chước” một ít, 55 điểm cũng hoàn toàn có khả năng.
Nhưng……
Khi đặt bút xuống, Dương Tâm Dược đột nhiên dừng lại.
Gửi gắm tình cảm khiến cho hảo cảm…… Những cái đó cô đọc thuộc làu làu, tuy rằng hợp quy tắc nhưng cô tự mình cũng cảm thụ không ra một chút xúc động, sao có thể cầm đi cảm động người chấm bài thi chứ?
Hơn nữa, mục tiêu của cô là vào khoa báo chí thể thao, trở thành một nhà báo ưu tú. Chẳng lẽ tương lai của cô mỗi ngày đưa tin đều phải rập vào khuôn mẫu, ở lỗ trống câu “Lấp chỗ trống”, viết ra một dây chuyền sản xuất báo chí đưa tin sao?
Rõ ràng thể dục thi đấu là thú vị nhất, có thể làm người nhiệt huyết sôi trào nhất, cô hy vọng mỗi người đọc được chữ của cô đều có thể từ giữa cảm nhận được cái loại sức lực mênh mông này.
Từ giờ trở đi, cô cần phải ném hết những khuôn mẫu khuôn sáo cũ, nỗ lực rèn luyện bút lực của chính mình.
Đến nỗi “Không bao giờ bỏ cuộc” làm sao cùng thi đấu thể thao kết hợp với nhau……
Dương Tâm Dược dùng dư quang liếc nhìn chàng trai bên cạnh, một ý tưởng lớn đột nhiên nhảy ra.
Không bằng, đem Chung Khả vào bài văn của cô đi.