• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nháy mắt, kỳ thi giữa kì đã chậm rãi đến gần rồi. Nó tựa như một địch nhân không thể không đối mặt được. Cho dù trong lòng mọi người đều mang theo tâm lí cực kì ghét chiến tranh, hận không thể tước vũ khí đầu hàng, nhưng khi nó tiến lại, cũng cần phải cầm lấy vũ khí chống cự nó đến cùng.

…… không, không đúng, vẫn có một người đang cao hứng phấn chấn chờ mong kì thi giữa kì sắp đến.

Đó chính là lão nhị vạn năm trong lớp. Vào lần đầu tiên thi tháng đã bị học thần Chung Khả ném danh hiệu học bá gần 50 điểm, bạn học Đới Kỳ Lân.

Đới Kỳ Lân cũng là học sinh ở kí túc xá tại trường. Nghe bạn cùng phòng của cậu ta kể lại rằng, gần đây mỗi ngày cậu ta học đến 1,2 giờ, sáng hôm sau 5h30 phút đã dậy học. Bình giữ nhiệt của cậu ta chứa toàn là trà, quầng thâm mắt của cậu ta đen đến nỗi đã kéo tới cằm. Cậu ta cố gắng cực khổ mười phần, mỗi lần nhìn thấy Chung Khả đều lộ ra biểu tình thâm cừu đại hận.

Nhưng mà nói như thế nào thì……

Sự khác biệt giữa 550 và 600 điểm có thể nằm ở phương pháp học tập và thái độ, nhưng sự khác biệt giữa 650 và 700 điểm thì thiên nhiều hơn về IQ.

Trước khi thi một ngày, Chung Khả theo thường lệ sẽ ở trong lớp vào tiết tự học tối. Người khác thực vô tư, có người hỏi cậu đề toán, cậu chưa bao giờ giấu giếm, mỗi lần đều kiên nhẫn giải đáp. Chỉ cần so như vậy, Đới Kỳ Lân lòng dạ hẹp hòi kia thật sự leo không được mặt bàn, hai người đặt ở cùng nhau cao thấp đều thấy rõ.

Viên Tiêu chiếm cứ thiên thời địa lợi, thường xuyên xoay người lại hỏi Chung Khả vài vấn đề. Chỉ là nền tảng của cô ấy còn yếu, ở trong mắt cô ấy khó như muốn lên mặt trăng, kỳ thật cũng chưa có kỹ thuật hàm lượng gì, để học bá điểm tuyệt đối toán giải đáp vấn đề này thật sự có chút giết gà bằng dao mổ trâu.

Chung Khả lấy sai đề của cô ấy nhìn thoáng qua, bỗng nhiên quay đầu hỏi bạn cùng bàn bên cạnh: “Lớp trưởng, đề này cậu tới giải cho cậu ấy đi.”

“…… Ai?”
Dương Tâm Dược bị dọa một chân, liên tục xua tay, “Tớ? Tớ không được, tớ trước nay chưa từng giảng bài cho ai mà.”

Bởi vì cô treo trên đầu mấy chữ “Học sinh thể thao”, mặc kệ là trước kia hay là bây giờ, chưa từng có người hỏi bài cô. Rất nhiều người trong tiềm thức cho rằng, học sinh thể thao cùng thí sinh thi Nghệ thuật đều giống nhau, thành tích văn hóa không quan trọng, “Kỹ thuật” thăng chức là được rồi.

Cho dù thành tích của cô có thể trên điểm sàn nhưng ngay cả bản thân cô đều đem mình phân vào loại “học sinh trung bình”.

Kỳ thật cẩn thận mà ngẫm lại, thành tích toán học của cô có thể thi từ 100 đến 110 điểm, trình độ như vậy mà giảng đề cho Viên Tiêu thật sự là dư dả.

“Tớ tin cậu không có vấn đề gì.” Chung Khả mang theo ngữ khí tín nhiệm, “Cậu có từng nhớ rằng cậu đã hỏi tớ một đề ở tỉnh khác hay không? Vấn đề mà Viên Tiêu hỏi kì thật là dạng đơn giản của đề kia. Đề kia cậu đã hiểu rõ, các đề tương tự đều làm được, dạng đơn giản này khẳng định không thành vấn đề.”

Viên Tiêu vừa nghe xong, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, thịt trên móng vuốt nhỏ vội vàng túm chặt ống tay áo Dương Tâm Dược: “Chị em tốt, xin giúp đỡ!”

Trong lòng Dương Tâm Dược thoáng bồn chồn, cảm thấy chính mình gánh không nỗi sự kì vọng này. Nhưng cô lại nghĩ, ở trên sân khấu cô là đội trưởng Dương người người ngưỡng mộ! Chẳng lẽ tới trường thi, liền biến thành người nhát gan sao?

Này không thể được!

“Để tớ xem thử đã.” Cô nhận lấy đề sai của Viên Tiêu, lấy lại bình tĩnh rồi cẩn thận đọc đề.

Kết quả đúng như Chung Khả dự đoán, đề này đối với cô một chút khó khăn cũng không có. Chưa đến nửa phút, cô đã sắp xếp được ý tưởng giải đề. Chỉ cần khi giải đề không nhảy bước, khi tính toán không sai lầm thì nhẹ nhàng bắt được điểm tuyệt đối là không thành vấn đề.

“Thế nào thế nào, Tâm Dược cậu có thể chứ?” Viên Tiêu chờ mong mà nhìn về phía cô.

“Có thể, đề này ta sẽ.” Dương Tâm Dược tự tin gật gật đầu, “…… Nhưng đây là lần đầu tiên tớ giảng bài cho người ta, nếu có chỗ nào nghe không hiểu, ngàn vạn lần nên nói với tớ!”

Viên Tiêu xoay người lại trực tiếp dựa vào bàn học của cô. Dương Tâm Dược đem sai đề ở giữa hai người, cầm bút chì cẩn thận viết viết vẽ vẽ lên trên vở.

Đây là một đề hình học.Nếu kết hợp đúng trục toạ độ thì rất dễ dàng mà giải đáp ra. Mà điểm bắt đầu cho câu hỏi này liền phụ thuộc vào gốc trục tọa độ được chọn.

Dương Tâm Dược sửa sang lại một chút ý nghĩ, khi mở miệng không nhanh không chậm, giảng giải bước đi cực kỳ rõ ràng.

“Đề này mấu chốt ở chỗ lựa chọn trục toạ độ ban đầu. Mà cậu sai ở chỗ đem gốc trục tọa độ ở chỗ này, tuy rằng thoạt nhìn là góc vuông nhưng không có thông tin liên quan trong đề, cho nên yêu cầu cậu trước tiên chứng minh nơi này xác thật là góc vuông. Nhưng trên thực tế, chúng ta có thể kết luận rằng góc này không phải là 90 độ……”

Đây là lần đầu tiên cô giảng đề, cô sợ mình có chỗ nào giảng không đủ rõ ràng khiến người nghe làm sai. Cũng may cô nghe qua Chung Khả giảng giải vô số lần vì thế dứt khoát dựa theo thói quen giảng đề của cậu, trước tiên giải thích sai đề “Vì cái gì sẽ sai”, sau đó lại đem ý nghĩ chính xác mà nói thẳng ra.

Mỗi khi viết một bước, cô liền nghĩ “Chung Khả kế tiếp sẽ suy luận như thế nào “, mỗi khi giảng một câu, cô đều nhớ thương “Chung Khả ở chỗ này sẽ dẫn ý nghĩ như thế nào “.

Dần dần, khẩn trương ban đầu bao phủ ở trong lòng cô dần dần biến mất, cô giống như là được học thần bám vào người, mỗi câu nói đều vừa lúc chọc vào điểm mấu chốt của đề, nghe xong Viên Tiêu liên tiếp gật đầu, đôi mắt tròn xoe càng thêm sáng ngời.

Khi cô giảng đề, Chung Khả cũng không lo làm chính sự của mình mà là nghiêng đầu nhìn cô.

Tốc độ nói của cô thực nhanh. Lúc nói chuyện, hàm răng cùng đầu lưỡi như ẩn như hiện.

Tầm mắt của chàng trai không tự giác dừng ở cánh môi của cô. Đôi môi của cô hơi dày, là cái loại “Đô đô môi” thực đáng yêu, màu sắc trên cánh môi cô là màu hồng phấn thực ôn nhu. Cô ấy có thói quen là không thích uống nước, bây giờ máy sưởi đã bật, trong phòng học lại trở nên nóng hơn, cô thường thường dò đầu lưỡi ra ở trên môi nhẹ nhàng liếm một vòng, nhìn qua hết sức mê người.

Dương Tâm Dược giống như có độ mẫn cảm của động vật hoang dã, tự nhiên nhận ra được ánh mắt của Chung Khả. Ở khoảng cách giảng đề, cô chợt quay đầu lại đón nhận tầm mắt của chàng trai.

Chung Khả bị cô bắt gặp, ngón tay chợt run lên liền muốn thu hồi ánh mắt nhưng lại sợ chính mình giấu đầu lòi đuôi bại lộ tâm tư nên chỉ có thể cậy mạnh cùng cô đối diện. Kỳ thật cậu khẩn trương đến nỗi cả người cứng đờ, ngón chân đều siết chặt trong giày thể thao.

Dương Tâm Dược nhoẻn miệng cười, thoải mái hào phóng hỏi: “Thầy Chung, trông chừng sao?”

“…… Hả?”

“Có phải sợ tớ dạy đệ tử không tốt, phá vỡ bảng hiệu của cậu không?”


Có sẵn bậc thang để đáp, Chung Khả trả lời lung tung hai tiếng, vội vàng thu hồi tầm mắt lại.

Có đôi khi cậu cũng thấy may mắn vì Dương Tâm Dược trì độn, như thế cậu có thể vẫn luôn lấy thân phận là bạn bè mà chiếm cứ một vị trí nhỏ ở bên cạnh cô.

“Chung Khả Ngải, xin hỏi hiện tại cậu có thời gian không?”

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên khiến suy nghĩ của Chung Khả bị đánh gãy, ngẩng đầu lên rồi đứng dậy thì thấy nữ thần Mâu Tư Tư được toàn nam sinh trong lớp yêu thích đang cầm sách giáo khoa đứng ở bên cạnh cậu.

“Tôi có một đề không rõ, không biết bây giờ cậu có tiện hay không?” Thấy Chung Khả nhìn về phía cô ấy, Mâu Tư Tư nhẹ giọng hỏi. Cô ấy có khí chất cao lãnh, cho dù nụ cười trên mặt khi hỏi bài cũng ít hơn ba phần so với người thường.

“Có, để tớ xem.” Chung Khả gật đầu, tiếp nhận vở của cô ấy. Nghĩ nghĩ, cậu cũng hỏi, “Tớ nơi này có vấn đề về ngữ pháp tiếng Anh muốn hỏi cậu, lát nữa cậu giúp tớ một chút đi.”

Mâu Tư Tư cũng không từ chối, hỏi bài chính là quá trình giúp đỡ lẫn nhau, cô ấy hỏi cậu toán học, cô ấy dạy cậu tiếng Anh cũng coi như là đôi bên cùng có lợi.

Trong lúc nhất thời, Chung Khả cùng Dương Tâm Dược hai người phân công nhau bận rộn, bắt đầu trở thành”giáo viên nhỏ” trong lớp.

Viên Tiêu không nghĩ tới Dương Tâm Dược lợi hại như vậy, ý nghĩ giải đề cực rõ ràng, ngôn ngữ “Bình dân”, đặc biệt thích hợp với loại học sinh dở toán học không đến 50 điểm như cô ấy.

Cô ấy bắt lấy cô hỏi ba vấn đề liên tiếp, sau khi giảng xong đề cuối cùng, Viên Tiêu đã kích động tới nỗi nhảy múa. Cô ấy đột nhiên cầm tay Dương Tâm Dược, dùng một loại ánh mắt đồng hương khi nhìn thấy Hồng Quân, nóng bỏng mà nhìn cô.

“Tâm Dược, Dược Dược, lớp trưởng Dương…… Iron man! Cậu thật là quá lợi hại!” Cô ấy nói một cách khoa trương, “Có cậu ở đây, tớ có cảm giác lần thi giữa kì này, toán học của tớ có thể đạt được trên trung bình rồi!”

Dương Tâm Dược cũng thay cô ấy vui vẻ: “Thật sự? Nếu toán học của cậu có thể được 90 điểm, khẳng định tổng điểm của cậu có thể thi vào học viện Hoa Thanh, con đường đến giấc mơ của cậu có thể càng gần thêm một bước rồi!”

“A?”
Viên Tiêu mờ mịt, “Trên trung bình không phải là 60 điểm sao?”

“……”

Dương Tâm Dược hận không thể đập đầu xuống đất: Viên Tiêu rõ ràng đều đã thi đại học một lần rồi, như thế nào cô ấy còn không rõ đạt được chuẩn trên trung bình 150 điểm là bao nhiêu chứ?

Sau khi lớp học nhỏ của Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu kết thúc thì Chung Khả cũng từ Mâu Tư Tư nơi đó thu hoạch đáp án muốn biết.

“Cảm ơn cậu, Mâu Tư Tư.” Chung Khả thành khẩn mà nói, “Đề điền vào chỗ trống này khiến tớ bối rối thật lâu, rõ ràng lúc trước có một câu tương tự chọn thì khác, đề này như thế nào tớ cũng nghĩ không ra.”

“Không cần khách khí.”
Mâu Tư Tư đứng thẳng người, dáng người của cô ấy thon thả cao gầy, nhất cử nhất động đều hấp dẫn người chú ý, “Có thể giúp được ‘ học thần ‘, đủ cho tôi kiêu ngạo một thời gian rồi.”

Cô ấy xoay người rời đi, mái tóc dài của cô ấy uốn lượn một đường cong tuyệt đẹp trong không khí. Hương thơm hoa hồng nồng đậm lưu lại trong không khí, một lúc lâu cũng chưa tan đi.

Chung Khả nhìn theo cô ấy trở lại chỗ ngồi. Lúc thu hồi tầm mắt, lại vừa vặn đâm thẳng vào mắt của cô gái bên cạnh, đôi mắt to tròn kia tràn đầy lòng hiếu kỳ nhanh chóng bốc cháy lên.

“…… Tại sao nhìn tớ như vậy?” Chung Khả chỉ cùng Dương Tâm Dược liếc nhau, liền vội vàng đem tầm mắt dời đi.

Dương Tâm Dược khịt mũi như là một chú chó săn ngửi được vị trí của con mồi, nhạy bén hỏi: “Cậu nói thật cho tớ biết, người cậu thích thật sự không phải là Mâu Tư Tư đúng không?”

“……” Chung Khả sửng sốt, dở khóc dở cười, “Tối ngày hôm đó tớ cũng đã nói với cậu rồi, không phải, thật không phải.”

Chỉ sợ cậu là chàng trai yêu thầm ngây thơ vô tội nhất trên đời, rõ ràng thích cô gái gần trong gang tấc, thần kinh thô của cô ấy lại cho rằng cậu thích bạn cùng phòng của cô ấy.

Đều nói con trai khó hiểu phong tình là “Thẳng nam sắt thép”, Dương Tâm Dược nên gọi là cái gì nhỉ, “Thép thẳng nữ” sao?

Dương Tâm Dược lơ là không hăng hái gục đầu xuống, cả người nằm ở bàn học, hai tay khoanh lại, cằm đáp ở trên mu bàn tay. Hai mắt cô nhìn chằm chằm trứng đào màu hồng nhạt trên bàn, hơi có chút bất đắc dĩ: “Nhưng nữ sinh trong lớp tớ đều đoán hết rồi. So với Viên Tiêu càng đáng yêu hơn cũng có, so với Bạch Thiên càng có đề tài cũng có…… Nhưng so với Mâu Tư Tư càng đẹp mắt, tớ thật sự tìm không thấy.”

Chung Khả thật muốn đưa cô một mặt gương, để cho cô biết trên đời này có người càng đẹp hơn Mâu Tư Tư.

Cô không tự giác chu miệng lên, nghiêng đầu qua một bên và sườn mặt áp vào mu bàn tay, lộ ra một dáng điệu ngây thơ đang cằn nhằn.

Làm ơn làm ơn,” cô không phát hiện chính mình đang làm nũng, “Cậu hãy giúp đỡ lòng hiếu kì của người bạn cùng bàn đáng thương này đi…… Cậu nói cho tớ biết đi, nữ sinh cậu thích thật sự là ai? Miệng tớ kín lắm không truyền đi đâu đâu.”

Chung Khả cho dù có mười tầng phòng tuyến, ở trước mặt cô cũng tan tác rối tinh rối mù.

Cậu ma xui quỷ khiến mà nói: “Được…… Tớ có thể nói cho cậu.”

“Thật sự?!”
Cô lập tức đứng dậy, lỗ tai dựng thẳng lên, cái đuôi đung đưa, thiếu chút nữa đã ngậm đồ chơi trong miệng biểu diễn tiết mục ném đĩa bay.

“Ừ.” Chung Khả nói, “Chỉ cần lần này thi giữa kì cậu có thể vượt qua tớ, tớ liền nói cho cậu.”

“……”

Dương Tâm Dược đập đầu vào bàn học, “Bảnh” một tiếng, trán cũng đã đỏ lên.

Hỗn đản, không nói thì không nói.

Cô mới không hiếm lạ đâu! Tuyệt không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK