• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Lão gia, lão gia, là thiếp biết sai rồi....!Người kêu Nguyệt Sinh tha cho thiếp....!tha cho thiếp".

Bà ta khóc lóc đến ồn ào ai nấy cũng đều chán ghét.

Phu nhân bình thường đã không ưa bà ta, nay được con trai trút giận cho lại vô cùng hả dạ.

" Nếu đã vậy thì sai gia nhân đánh mạnh một chút, để từ nay về sau ghi nhớ không quên, Chiêu Hoa nay đã là con dâu của nhà này, Chu phủ với nhà ta cũng không phải xa lạ gì, Ngay cả tiểu thiếp như ngươi cũng có quyền đàm tiếu hay sao ".
" Hài nhi nghe lời mẫu thân căn dặn ".

Nguyệt Sinh hiểu ý mẹ mình, đây chính là vừa trút giận cho bà, vừa trút giận cho Chiêu Hoa.

Sai hai tên gia nhân vô cùng cao lớn vả miệng bà ta đến khi không thể nói được nữa.

Khi chuẩn bị đánh phu nhân lại nói tiếp.

" Khoan đã, kéo ra ngoài mà đánh, để tránh máu tanh làm bẩn đại sảnh ".


Hai tên gia nhân gật đầu đồng ý kéo con đàn bà đang la hét khóc lóc ra bên ngoài.

Từng tiếng chát chát vang lên, nghe thôi đã cảm thấy đau đớn.

Tiếng la ngày một nhỏ dần, máu đã bắt đầu phun trên đất, lực tát vẫn như vậy.

Âm thanh đều đều như tiếng vỗ tay, tát vào da thịt trắng ngần của Tam phu nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp nay đã biến dạng, toàn thấy vết ngón tay trên khuôn mặt.

Miệng cũng đã rách ra đến tứa máu, hai tay bị hai tên gia nhân giữ lấy lôi cho bà ta ngồi thẳng dậy, còn một tên thì ra sức mà tát.

Tát cái nào chuẩn cái đó không lệch một nhịp.
Tát đến khi Tam phu nhân ngất đi, không còn kêu la được nữa, mới được cho lui xuống.

Nguyệt Sinh từ lúc tam phu nhân bị lôi ra bên ngoài đã ngồi trên ghế ngã đầu ra sau.

Nhắm mắt dưỡng thần, không muốn bị tiếng la ô ế đó làm cho phiền não.
Mỗi tiếng la của bà ta đều làm cho anh thoải mái vô cùng.
Lại dám nói nương tử của anh là quỷ, còn dám nói cô là đồ xúi quẩy, không may mắn.

Dám nói như vậy về Chiêu Hoa thì bà chính là tìm con đường chết.

Bà ta ngất đi được đưa về phòng, trên đất chỗ bà ta bị phạt vã miệng vẫn còn máy vết máu.

Nguyệt Sinh phẩy tay kêu người mau lau dọn, tránh nhìn thấy liền cảm thấy kinh tởm.

Lão gia cũng lo lắng, kêu thầy thuốc đến xem cho bà ta.

Lần bị tát lần này không nhẹ có thể đến cả tháng sau vẫn không nói chuyện được.


Chỉ sợ khuôn mặt xinh đẹp đó để lại sẹo, liền sai người đi đặt chế thuốc trị sẹo cao cấp nhất mang về đưa cho tam phu nhân dùng.

Lão gia từ lâu đã không còn tình cảm gì với phu nhân nhưng với vị tam phu nhân này lại vô cùng cưng chiều.

Nhưng biết sao được chứ, bao nhiêu năm cưng chiều rồi mà hai vị tiểu thiếp này vẫn không sinh được một đưa con trai nào.

Chỉ có Nhị phu nhân là còn sinh được hai tiểu thư, còn Tam phu nhân này cũng đã ở đây 7-8 năm rồi vẫn không nghe động tĩnh gì.
May mắn là có khuôn mặt cũng có máy phần kiều diễm mới được lão gia yêu thương chứ nếu không sớm muộn gì cũng đã bị đuổi đi, hoặc còn tệ hơn là cái mạng cũng không còn.

Mấy vị phu nhân này tranh giành địa vị cũng không thua kém gì những phi tần trong cung đấu.

Hay không thua kém vì phim cung đấu.
Tam phu nhân đã ở đây 7-8 năm rồi mà vẫn không thể có con được tất cả đều có nguyên do hết thẩy.

Nguyệt Sinh đau đầu quay về phòng, đừng thấy thành này tuy nhỏ, nhưng công việc lại nhiều không xuể.
Một Tri huyện mới nhận chức như anh lại càng phải ra sức cố gắng thì mới mong có thể thăng tiến sau này, đạt được vị trí như cha anh, hoặc là hơn cả vậy.

Nghiêm đại nhân bây giờ đã tuổi già sức yếu chỉ cần truyền thư đi, chứ lúc trước khi anh còn nhỏ.

Thì đã có gần hết 10 tháng là phụ thân không có nhà mà là ở Kinh thành.


Thời gian về nhà vô cùng hiếm hoi, mỗi lần về chỉ vài ba ngày rồi lại rời đi.

Giờ đây tuổi già sức yếu, Vua cũng thương tình có công với đất nước nên cho phép nghĩ dưỡng tại quê nhà không cần phải xa gia đình nữa.
Nhưng với chức vụ hiện giờ của Nghiêm đại nhân vẫn được người người kính trọng vô cùng.
Tài sản đất đai, ruộng vườn được Vua ban cho phải nói là nhiều vô số kể, còn chưa kể đến là bổng lộc hàng năm mà ông kiếm được.

Còn chưa nói đến tiền mà kiếm được từ việc hợp tác làm ăn với nhà Chiêu Hoa.

Gia đình Chiêu Hoa ban đầu cũng là nhờ Nghiêm đại nhân chỉ dẫn mới có thể có vinh hạnh dâng lên cho Vua những vãi lụa thượng hạng những cống vật quý giá.

Mới có thể kiếm được mối làm ăn to lớn như vậy, rồi sau đó mới bắt đầu phát triển giàu có như bây giờ.

Nhưng vẫn không thể qua được Nghiêm phủ được, vẫn là vì tình nghĩa mà hai gia đình mới có hôn ước.

Vẫn là vì tình nghĩa mà giờ đây Nguyệt Sinh một lòng một dạ với Chiêu Hoa không hề có ý định cưới thêm thê thiếp dù Chiêu Hoa của chàng bây giờ đã là một người mồ yên mã đẹp rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK