• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày cô xảy ra chuyện bà đau lòng vô cùng, rồi lỡ miệng thốt ra bí mật mà bà định chôn dấu cả cuộc đời này.
Tim cô đau thắt vì đến cả người sinh ra mình còn vứt bỏ mình, bây giờ cơ thể này lại bị người ta làm vấy bẩn.
Cô chán ghét cuộc đời mình, hận người sinh ra mình.
Nên cô chọn cách cắt cổ tay để tự tử, bây giờ trên cổ tay vẫn còn một vết sẹo khá to.
Chiêu Hoa sờ tay lên vết sẹo, cô hiểu sao ngày đó Ngân Linh lại có quyết định dại dột như vậy.
Cuộc đời cô ấy lúc đó thực sự hoàn toàn bế tắc không có thứ gì tốt đẹp níu giữ cô ấy lại trên cuộc đời này.
Như cô thì còn có tình yêu dành cho Nguyệt Sinh còn Ngân Linh cô ấy bị chính mẹ ruột chối bỏ, bị người khác hãm hại, đến khi bản thân không còn muốn sống mới biết người mà mình coi là sư phụ lại là mẹ ruột thì còn gì đau lòng hơn nữa chứ.

Chợt cô cảm thấy lạnh, rất lạnh, cảm giác này lạnh từ bên trong lạnh ra, lạnh lẽo vô cùng.
Cô ngồi thụp xuống, tay với lấy không trung tìm cánh tay của Nguyệt Sinh.
" Nguyệt...Sinh....thiếp....lạnh....lạnh quá ".
Nguyệt Sinh thấy Chiêu Hoa như vậy lo lắng ôm lấy cô, muốn truyền hơi ấm cho cô.


Hai người ngồi như vậy cả 10p thì cô mới cảm thấy bình thường trở lại, cô hỏi vị đạo sĩ.
" Sao tôi lại như vậy?, rõ ràng đang bình thường sao tôi lại thấy lạnh?".
" Đó không phải là cô, là con bé, Ngân Linh đang cảm thấy lạnh, cô phải nhớ bây giờ cô với con bé có liên kết, cô ở trong thân xác của nó, thần hồn nó cảm thấy gì nhìn thấy gì cô đều có thể biết, chỉ là bây giờ chưa đủ mạnh thôi ".
Chiêu Hoa như hiểu được, sau đó Nguyệt Sinh lại hỏi.
" Vậy bây giờ chúng ta cần làm gì ".
" Xuống núi, giải quyết chuyện trong thành, việc tìm Ngân Linh không nóng vội được đã ba năm rồi con bé sớm đã từ chối liên kết với thân xác này rồi ".

" Được vậy chúng ta mau lên đường đi ".

"Không vội, trời sắp tối rồi không còn kịp lên đường"
Lúc này Nguyệt Sinh mới để ý nhìn ra bên ngoài, thực sự trời đã đổi sắc rồi, chắc chỉ còn nữa giờ nữa sẽ tối hẳn không thể xuống núi được.

Sau đó bọn họ cùng nhau trở về Sảnh chính.

Ba người đi theo Nguyệt Sinh trở vào, thấy trong sảnh lúc này lại có thêm một cô nương đứng cạnh Nguyệt Sinh lại có vẻ hai người họ có gì đó liền khó hiểu.

Hai đệ tử của Đạo sĩ thấy Ngân Linh liền mừng rỡ vui vẻ ra mặt.

" Sư phụ, thành công rồi sao ".
" Chỉ mới bắt đầu thôi, còn khó khăn phía sau ".
" Dạ, chúc mừng người ".
Ba nam nhân đứng ngây ra đó không hiểu mấy người này đang nói chuyện gì vậy, cái gì thành công, chúc mừng cái gì vậy.
Lại còn sao Nguyệt Sinh cứ đứng cạnh vị cô nương đó, không phải là phải lòng người ta rồi chứ, Nương tử mất chưa được 3 năm mà.


Thấy bọn người kia cứ nhìn mình với khuôn mặt khó hiểu, Nguyệt Sinh cũng có chút chột dạ, liền đi về phía ghế ngồi xuống.
Chiêu Hoa thấy anh đi cũng liền đi theo ngồi ghế bên cạnh làm cho ba người kia càng thêm chắc chắn.
Quan Tri huyện của họ vậy mà tìm được ý chung nhân sớm vậy chứ.
Sau bữa ăn tối, bọn họ trở về phòng dành cho khách, đợi đến khi ba tên kia tắt đèn yên giấc Nguyệt Sinh mới rón rén đi ra ngoài.
Hẹn Chiêu Hoa ở cái hoa viên lúc sáng đi ngang, tiến lại gần anh thấy bóng dáng Chiêu Hoa đứng đó đợi mình, nhưng khi cô quay mặt lại thì lại là Ngân Linh cô nương.
Làm cho anh có chút không quen, ngại ngùng đứng nhìn hồi lâu không biết nên nói cái gì.
" Chàng sao vậy, sao cứ nhìn mà im lặng ".
" Nàng....!nàng đang trong thân thể người khác....ta...ta có chút không quen mắt ".
" Chàng không thích cô ấy sao....!cô ấy xinh đẹp mà ".
" Không thích....!ta chỉ thích Chiêu Hoa...!nàng là xinh đẹp nhất không ai có thể so sánh với nàng ".
Chiêu Hoa cười dịu dàng, xoay người một cái lại biến ra dáng vẻ của cô.

Nguyệt Sinh thấy vậy còn tưởng mình nhớ cô nên nhìn lầm, đưa tay dụi dụi lên mắt, nhìn lại một lần nữa.
Thấy biểu hiện của Nguyệt Sinh như vậy, cô vô cùng hài lòng vui vẻ chọc ghẹo.
" Sao vậy, đến nương tử của mình còn nhận không ra ".

" Nàng...!sao nàng biến thành như vậy được hay vậy? ".
" Ngân Linh là đồ đệ của Đạo sĩ pháp lực cao thông như vậy,đương nhiên cô ấy cũng học được không ít, thiếp ở trong thân xác này cũng biết được mọi thứ mà cô ấy từng học, À còn bí mật này thiếp kể chàng nghe....!mấy vị đồ đệ của đạo sĩ vẫn chưa biết đâu ".
" Chuyện gì vậy? ".
" Ngân Linh cô ấy thật ra là con của Đạo sĩ đó, máy đồ đệ đều nghĩ vì cô ấy là đệ tử có thiên phú nhất nên sư phụ dốc tâm cứu sống cô ấy nhưng thực ra cô ấy và bà ấy là mẫu tử đó ".
" Cái gì? thật như có chuyện như vậy sao? ".
" Phải đó, thiếp còn bất ngờ, không ngờ bà ấy nhẫn tâm bỏ rơi con ruột của mình như vậy, nên cô ấy mới chán ghét thân thể này ".
" đúng thật là tội nghiệp quá rồi ".
" Phải đó, nên thiếp nhất định phải giúp cô ấy ".
" Tất nhiên là giúp, cô ấy giúp Chiêu Hoa sống được, chúng ta phải báo đáp cô ấy ".
Hai người trò chuyện vui vẻ, ngồi ngắm trăng cùng nhau như lúc trước.
Trăng ở trên núi thực sự rất to và đẹp, đẹp hơn nhiều so với ngắm ở bờ suối.
Nói đến tận khuya mới chịu chia tay nhau về phòng nghĩ ngơi mai bọn họ còn phải xuống núi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK