Lâm Hạ Y ngồi dậy, cúi đầu chào thầy cô một cái. Cô đưa tay lên chạm vào chỗ vướng víu trên trán lại bị Hứa Thiên Việt nắm lại tay chặn lại.
"Làm gì đấy?" Hứa Thiên Việt chau mày, giọng nói rất hung dữ.
"Em tỉnh là tốt rồi, thầy đã kiểm tra camera và thấy học sinh Thời Mộng kéo em vào chổ khuất sau lớp bên dãy trái của sân vận động, sau đó không lâu thì em bước ra..." Thầy thể chất lên tiếng, giọng nào khàn khàn rất chững chạc.
Phải rồi, họ đã rời đi bằng hướng ngược lại để tránh camera, Ngoạ Điêu Linh cũng không bị quay dính nên tốt nhất việc này nên "lớn hoá nhỏ, nhỏ hoá thành tro bụi" là tốt nhất. Mắc công lại bị cuốn vào trò chơi diễn xuất nạn nhân với Ngoạ Điêu Linh.
"Không sao thưa thầy, em nhớ là Thời Mộng nhờ em giúp nói vài việc riêng tư với Vương Dư Huy, trong lúc rời đi thì em vấp té đập đầu vào tường." Cô cười trừ kể với vẻ hậu đậu, thầy thể chất cũng hiểu ý mà im không nói gì, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Sau khi tan lớp, cả ba vừa đi vừa trò chuyện, Vương Dư Huy lên tiếng trước: "Việc riêng tư gì vậy?".
Nghe câu hỏi thì cô cũng hơi ngơ ngác: "Cậu để ý à? Việc riêng muốn nói là Ngoạ Điêu Linh bảo Thời Mộng qua nhờ tôi hỏi cậu có rảnh vào cuối tuần không, tôi đã trả lời giúp là không rồi." Lâm Hạ Y nhún vai, đi nhanh về phía trước.
Vương Dư Huy và Hứa Thiên Việt dĩ nhiên không tin lời nói vu vơ tìm lý do của cô, nhưng nếu cô đã không muốn nói thì cũng chẳng ép làm gì.
Hôm nay về nhà có thể được xem là đúng giờ, ngồi trong phòng mà cô nhìn lá thư màu hồng tươi tắn trước mặt. Nhớ lại lúc sáng mở tủ đồ lấy đồng phục thể dục thì cô phát hiện lá thư này. Trong tủ đồ của cô thì chắc là gửi cho cô rồi.
Lâm Hạ Y căng thẳng mở nó ra, đọc mấy dòng sến súa mà rùng mình, nhưng đây là lần đầu tiền trong đời thiên thần (đời người) cô nhận được một lá thư, còn là thư tỏ tình nữa.
Cô lẩm bẩm cái tên người gửi "Lý Ngạc" trong miệng. Nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ từ chối nhưng trong lòng như trống đánh mà phấn khởi cả lên. Lâm Hạ Y cười khanh khách cả một đêm.
Chủ nhật cuối tuần cũng đã đến, đợi ngày này lâu như chờ phim một tháng ra một tập vậy. Cô lên kế hoạch từ sáng đến chiều để ru rú trong nhà ăn đống bánh kẹo mà cậu và Hứa Thiên Việt từ chối nhận. Vị ngọt ngào của đồ ngọt khiến cô như bay bổng, họ phải hối hận khi từ chối đống tình cảm này của cô.
Tưởng suông sẻ cả ngày ai ngờ cô lại bị cậu kéo ra ngoài, còn có cả Vương Hiểu Phong. Cả ba đi đến khu giải trí, nói là đưa cậu bé đi chơi nhưng sao thấy vẻ khinh bỉ chê ra mặt ấy.
Hết vòng đu quay, đến tàu lượn siêu tốc, rồi lại chơi nhà ma... Cái nào cô cũng trải nghiệm qua, Vương Hiểu Phong rất ngạc nhiên với sức chịu đựng của cô mà cảm thán: "Chị không biết đâu, mỗi lần đến đây cùng đám bạn gái là em như vào địa ngục vậy...".
Bạn gái? Đám? Lâm Hạ Y cười gượng mà nghe lời nói của trẻ thơ, Vương Hiểu Phong rất đẹp trai nên trong trường trung học cũng nổi tiếng, không những cùng khối mà mấy chị lớp trên cũng để mắt đến cậu bé.
Trong khi cô hào hứng trước một lá thư tình thì cậu bé cũng đủ trải đời với cái thứ gọi là tình bạn không trong sáng gắn mác tình yêu trẻ con rồi.