Mặc cho tiếng đùa vui của lũ trẽ, tiếng trò chuyện của mọi người xung quanh, Vương Dư Huy chỉ như một cái bóng có cảm giác cô đơn và bị hư vô lấn át tâm trí. Trong lòng, cậu tự hỏi liệu cậu có làm đúng khi đẩy cô ra xa, hoặc cậu chỉ đang miễn cưỡng sống trong thế giới của mình, tách biệt với tình cảm và sự kết nối với người khác.
Vương Dư Huy đi đến công viên gần trường trung học, cậu nằm co ro ngủ thiếp đi trong màn sương giá rét, cũng gần đến Tết rồi nhỉ… Khi tỉnh lại, cậu chôn chân ở một tiệm net, Không mấy hứng khởi, cậu ngồi trước màn hình máy tính và chơi những trận game, nhưng cảm giác vui vẻ không thể tìm thấy trong lòng cậu. Mỗi trận đấu chỉ là một cuộc chạy trốn thoáng qua khỏi những suy nghĩ và cảm xúc không thoải mái.
Vương Dư Huy gọi mì để có cái qua bữa, đến tận hai mươi hai giờ đêm, khi bà chủ tiệm đi đến và nói: “Cũng đã đến giờ đóng cửa rồi…”.
Cậu đảo mắt xung quanh, chẳng còn bất kỳ ai ở đây. Cảm nhận được sự không hài lòng trên gương mặt cả bà chủ, cậu đứng dậy, cúi nhẹ người, tính tiền và rời khỏi tiệm. Vương Dư Huy đứng trước máy bán nước tự động, không có tâm trạng nên bấm đại.
Một lon nước coca lăn ra, trong phút chốc cậu nhớ lại Lâm Hạ Y, cô gái nhỏ đó dường như thích uống coca. Vương Dư Huy bật nắp lon và uống một hơi rồi tiếp tục đi lang thang không đích đến, đơn độc, lạc lõng, trái tim cậu chẳng còn cảm xúc gì nữa…
Đi đến bên bờ sông, cậu thấy một đám người mặc đồ học sinh cao trung của trường Thiên Lâm số 2, Vương Dư Huy trợn mắt, nở nụ cười man rợn… Ôi trời! Đây chẳng phải đám người đã chặn đường đánh đứa em trai yêu quý của cậu sao? Chẳng phải bọn chúng bị bắt vào trại rồi à?
Vương Dư Huy nhanh chóng cầm lấy cái cây gậy gần đó, lặng lẽ tiến lại gần. Một tên trong đám đó đã phát hiện cậu và hét lên, nhưng cậu nhanh tay đập cây gậy xuống tấn công vào đầu tên to con nhất, hắn ta ngã khụy làm văng thứ đang cầm trên tay đi.
“Đại ca! Khốn kiếp… Lại là mày Vương Dư Huy.” Bọn chúng lao đến đánh cậu, Vương Dư Huy không chút dè chừng, sự thẳng tay của cậu khiến bọn chúng tá hỏa: “Mày… Mày bị điên rồi à thằng khốn!”.
Điên sao? Quả thật cậu điên rồi, một sự điên rồ không kiểm soát. Vương Dư Huy vừa cười ra tiếng khúc khích vừa đánh vừa đá. Một lúc sau, cậu cũng thở hổn hển ngồi phịch xuống. Đám đó đã bất tĩnh, máu cũng chảy ra… Không biết đã chết ai chưa.
Vừa đánh đá lại vừa cười, Vương Dư Huy trông thật điên cuồng, một cảm giác không kiểm soát. Cậu đánh liên tiếp, đạp mạnh hơn. Trải qua một thời gian ngắn, cậu ngồi phịch xuống và thở hổn hển. Đám người kia đã trở nên bất động, máu chảy ra... Không rõ đã có ai chết hay chưa nhưng đây quả thật là một cảnh tượng khủng khiếp và khốn khổ.
Sau khi điều chỉnh hơi thở, ánh mắt của Vương Dư Huy va phải vào một thứ bị tên trước đó làm rơi. Tò mò, cậu cầm lên xem. Một túi nhỏ chứa chất bột màu trắng. Vương Dư Huy cười khinh: "Ra là vậy à... Lũ khốn.".
Ban đầu, cậu định vứt túi nhỏ đó đi mà không quan tâm, nhưng sau đó, cậu lại đứng lên và cười thầm xé nó ra, lúc cậu đưa nó gần mũi để ngửi thì đột nhiên có một cái tát giáng xuống. Túi nhỏ chứa bột trắng cũng bị văng đi mất. Cậu bị choáng vài giây bởi cú tát, rồi ngơ ngác nhìn người con gái trước mắt.
“Lâm Hạ Y?” Vương Dư Huy ngạc nhiên, Cậu nghĩ rằng cô đã rời đi, vậy sao lại đột ngột xuất hiện ở đây trong thời điểm đúng lúc thế này? Cậu đè nén cảm xúc trong mình, xoay mặt đi. Hình như là từ lúc rời khỏi bệnh viện, rồi đám tang diễn ra cho đến giờ cậu chưa gọi tên cô như lần này nhỉ.
Chất giọng của Vương Dư Hy trở nên lạnh nhạt, vẻ mặt xa lạ đó bắt đầu khiến cô chán ghét. Cậu từng là một người dịu dàng, ân cần biết bao, lại thành ra thế này à? Thật sự nhìn thấy cô, cậu rất bất ngờ. Nhưng nổi thất vọng chính mình đè nặng tâm trí, tâm trạng nặng nề nhấn chìm cậu. Vương Dư Huy vô thức cúi xuống nhặt cái túi nhỏ chứa bột trắng lên.
“Đủ rồi đấy!” Lâm Hạ Y giựt lấy nó từ tay cậu, nước mắt không kiềm được chảy dài. Sao cậu lại trở nên như này chứ? Chẳng phải còn có cô sao? cậu cũng thật ích kỷ. Nhìn Lâm Hạ Y khóc, Vương Dư Huy hơi khựng lại, cảm thấy đau lòng, cậu nắm vai cô ôm lấy nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ: “Đừng, đừng khóc…”.
“Anh đang làm gì vậy…? Đang làm cái quái gì vậy chứ?” Giọng cô nghẹn ngào nức nở, cảm giác hiện tại như được chở che, quen thuộc mà òa lên: “Hức… Mình về nhà nhé? Về nhà được không?”.