“Cận đại ca.”
“Gì?”
“Không ngờ là em phải không?” Từ Lai liếc nhìn Cận Thời Xuyên một cái, nụ cười tươi rói nở trên môi rồi cúi đầu nhìn đường, tiếp tục đi xuống.
Cận Thời Xuyên nhìn lại cô Từ Lai: “Em giấu kỹ đấy.”
“Đó là vì anh trước giờ không hỏi em thôi.” Từ Lai nói với một chút hỡn dỗi.
“Chuyên gia nhỉ?” Cận Thời Xuyên dừng một chút, “Cái con bé này lớn thật rồi, thành chuyên gia rồi cơ đấy.”
Từ Lai cười khe khẽ: “Em từng nói là em học được không ít chỉ sợ anh không tưởng tượng được thôi, chính anh bảo là không muốn biết còn gì, anh quên rồi à?”
“Ranh con.” Cận Thời Xuyên phát hiện ra anh chẳng hiểu gì về Từ Lai của hiện tại cả, có lẽ anh vốn chưa từng hiểu nhiều về cô.
“Thực ra…” Từ Lai nghiêng đầu ngắm nghía góc nghiêng thần thánh của Cận Thời Xuyên, vẫn cố hỏi cho kỳ được, “Vừa rồi, lúc ở phòng họp, anh thấy không vui nên mới bỏ đi đúng không?”
Cận Thời Xuyên nhìn về phía Từ Lai, thình lình vươn tay giữ eo cô lại, kéo ngược về phía mình. Cái eo này thật là nhỏ.
Để Từ Lai đứng vững rồi anh mới buông tay ra trách móc: “Lớn tướng rồi, có đi cầu thang cũng bước hụt, chân em sao vậy?”
Từ Lai mới rồi bị hụt chân, người mất thăng bằng ngã về trước, may nhờ có đôi tay rắn rỏi và phản ứng nhanh nhạy của Cận Thời Xuyên, cô mới được giữ lại.
“Thế anh dìu em đi tiếp đi cho chắc.”
Cô nói xong liền thò tay móc vào cánh tay Cận Thời Xuyên cánh tay, kết quả bị Cận Thời Xuyên nhẹ nhàng gạt đi, nói bằng giọng cảnh cáo: “Em thử động tay động chân lần nữa xem.”
Thấy Từ Lai ngoan ngoãn cất tay đi, anh hài lòng tiếp tục đi xuống tầng, Từ nha đầu bám theo sau lưng, đi đứng cẩn thận.
Mặt trời đổ về Tây, chân mây nhuộm màu đỏ rực, một ngày nữa lại sắp sửa trôi qua.
Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên ra nhà xe. Có lẽ vì ngại có người nên cô cất cái bản mặt dầy khi ở trước mặt Cận Thời Xuyên đi, trở lại xinh đẹp, tự nhiên khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn.
“Em làm cố vấn cho khóa huấn luyện đặc biệt lần này, để tiện phối hợp với công tác quản lý quân sự hóa của các anh, cũng là để hòa nhập với tập thể, trong thời gian huấn luyện, em sẽ chuyển đến ở trong doanh trại huấn luyện, không có vấn đề gì chứ?” Từ Lai vừa đi vừa hỏi.
Cận Thời Xuyên đánh mắt nhìn Từ Lai. Có thể có vấn đề gì, lúc họp đã nói rõ là cô giáo Từ, vị chuyên gia đặc biệt được mời đến, nếu có bất kỳ yêu cầu gì thì đều phải đáp ứng vô điều kiện. Anh mà nói không, quay lưng đi, con bé này sẽ đi tố cáo với cấp trên, kết quả cuối cùng sẽ vẫn như vậy, anh lại còn bị phiền thêm.
“Được thôi.” Cận Thời Xuyên đứng lại nhìn Từ Lai, “Có điều ở đó toàn là đàn ông, đừng để đến lúc đó ở không quen lại gào lên đòi đi thì không dễ thế này nữa đâu đấy.”
Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên cười mình, bèn nói khe khẽ: “Nơi nào có anh, cho dù là núi đao biển lửa em cũng vẫn ở được.”
Động tác mở cửa xe của Cận Thời Xuyên hơi khựng lại rồi anh nhanh chóng lên xe, đóng cửa lại. Từ Lai cũng tự nhiên mở cửa ghế phụ trước chui vào ngồi, thắt dây an toàn tử tế, như thể xe của mình.
“Ở trong doanh trại huấn luyện, nhớ cất hết cái kiểu nói năng tùy tiện của em lại đi nhé.” Cận Thời Xuyên thắt dây an toàn, “Đó không phải chỗ để em chơi đâu.”
“Đội trưởng Cận, đối với công việc, em nghiêm túc không thua bất kỳ ai.” Từ Lai cười với anh, bổ sung thêm, “Dĩ nhiên đối với việc cưa anh, em cũng rất nghiêm túc.”
Cận Thời Xuyên thấy cô nhìn mình tỏ ra đầy chân thành thì chỉ có thể bó tay lắc đầu, “Còn nhắc đến cưa cẩm gì nữa là anh cho em xuống xe luôn đấy.”
Từ Lai vẫn cười đùa không sợ chết: “Không phải chứ, thì ra đội trưởng cũng biết là em đang trêu ghẹo anh hả?”
“Nói thêm câu nữa xem?” Cận Thời Xuyên lừ mắt liếc sang. Từ Lai đầu hàng, ngậm miệng lại.
Xe chạy ra khỏi cổng chính của trung đoàn, Cận Thời Xuyên liếc qua Từ Lai ngồi kế bên không nói lời nào, bèn phải hỏi: “Đi đâu đây?”
“…” Từ Lai nhìn lại Cận Thời Xuyên, ngoan ngoãn làm động tác kéo khóa miệng.
Cận Thời Xuyên dở khóc dở cười: “Nói đi.”
Từ Lai nhoẻn cười: “Em về nhà.”
Sau khi đưa Từ Lai về nhà, Cận Thời Xuyên quay về đội. Vì lệnh huấn luyện đặc biệt bất ngờ này, anh phải rời khỏi đại đội một thời gian, có rất nhiều việc cần phải dặn dò.
Ngay tối đó, Cận Thời Xuyên bảo tiểu đội trưởng Lưu Húc tổ chức một cuộc họp ngắn với cả đội.
Trên sân thể dục, Lục Phương Kỳ chạy vài vòng xong vỗ vai Cận Thời Xuyên cười nói: “Ông cứ yên tâm đi, các anh em giao cho tôi thì ông cứ yên trí nhé.”
Cận Thời Xuyên đứng dưới ngọn đèn vàng ấm áp, cái bóng được kéo dài thật dài, toàn thân được bao bọc trong luồng sáng.
Anh nhìn Lục Phương Kỳ, nghiêm túc nói: “Đừng cậy mạnh, có chuyện gì thì nhớ tìm tiểu đoàn trưởng nhé.”
“Rồi, không có ông, đại đội đặc biệt chúng ta vẫn là đại đội quân tiên phong phòng cháy chữa cháy Du Giang nhé, các anh em ở đây chờ các cu cậu kia gia nhập.”
Đừng thấy thường ngày Lục Phương Kỳ nói chuyện bát nháo mà xem thường, vào những lúc mấu chốt vẫn là người rất có năng lực, rất giỏi.
Cận Thời Xuyên gật đầu, bổ sung thêm: “Cả các đội viên mới nữa.”
Lục Phương Kỳ vỗ gáy, cười khì khì: “Phải nhỉ, mấy thằng nhóc này phải có huấn luyện viên đi kèm, đội chúng ta chọn ai đi thế?”
“Lưu Húc.” Cận Thời Xuyên nói ngay không cần suy nghĩ.
“Lưu Húc sắp giải ngũ rồi, bảo anh ấy đi huấn luyện chó hả?” Lục Phương Kỳ không hiểu dụng ý của Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên thở dài: “Lưu Húc quá liều mạng, có lẽ vì sắp giải ngũ rồi nên mới càng liều mạng tợn. Nhà anh ấy còn có mẹ già chân không tiện đi lại, cần anh ấy chăm nom. Tôi sợ anh ấy gặp chuyện không may. Các anh em trong tay tôi quản lý, tôi chỉ hy vọng lúc đầu tôi nhận họ sao thì cũng đầy đủ, nguyên vẹn như vậy chào tạm biệt nhau, không thiếu một ai.”
Lục Phương Kỳ gật đầu tán thành. Thật ra, nói đến liều mạng, thì tay liều mạng nhất chính là anh ấy. Không lần nào phải vào trong đám cháy mà anh không tự mình dẫn đội đi. Hồi đầu, Lục Phương Kỳ không hiểu. Mãi sau mới ngẫm ra, anh Xuyên của anh ta là một người rất có tâm huyết, người đi tiên phòng vào đám cháy là anh ấy, người đi đoạn hậu sau cùng cũng chính là anh.
Anh ấy từng nói, làm công tác cứu nạn không thể dùng mạng đổi mạng được. Ai cũng là người, ai cũng có cha mẹ, anh em ruột thịt, hễ là người thân thích thì chẳng ai muốn người nhà mình đi làm lính phòng cháy chữa cháy cả. Cho nên, ít nhất, anh muốn đảm bảo các đội viên của anh được bình an.
“Anh ấy đồng ý không?” Lục Phương Kỳ hỏi.
Cận Thời Xuyên lắc đầu: “Vẫn chưa nói với anh ấy. Ông là chính trị viên, chuyện làm công tác tư tưởng này ông đi đi.”
Lục Phương Kỳ lắc đầu bật cười: “Thấy cục xương khó gặm thì quẳng ngay cho tôi đấy hả?”
“Chứ không ông tưởng chính trị viên dễ làm lắm à.”
“…”
Ở nơi khác, Từ Lai về nhà ăn cơm với Từ Thừa Vận như đã hứa. Hai người ngồi chung một mâm, ai ăn cơm của người đó, im lặng như những nhà tu, nhưng chí ít là không cãi nhau, không đỏ mặt tía tai lên là tốt lắm rồi.
Từ Lai đặt bát cơm xuống, nói với Từ Thừa Vận: “Tiếp đây, trong vòng một tháng, con sẽ không về ăn cơm với cha đâu.”
Từ Thừa Vận ngẩng đầu lên nhìn: “Định làm gì à?”
“Trung đoàn phòng cháy chữa cháy thuê con làm cố vấn huấn luyện đặc biệt. Con ở trong doanh trại.” Từ Lai nói thẳng đơ như đọc thuộc lòng.
“Không phải con bảo đi dạy ở Đại học Du Giang à?” Từ Thừa Vận hỏi.
Từ Lai gật đầu, y như báo cáo công tác với lãnh đạo: “Đã thỏa thuận xong với thầy hiệu trưởng rồi. Xong đợt huấn luyện đặc biệt này con mới đi báo danh.”
Từ Thừa Vận biết chuyện mà Từ Lai đã quyết thì chẳng ai lay chuyển được, giống như trước đây con bé ra nước ngoài, không tiêu đến tiền của ông, sau khi về nước thì không thèm về nhà, ít khi cười nói vậy. Giờ dù ông có ý kiến thì con bé sẽ nghe chắc?
Cũng sẽ không nốt.
“Ừ, cha biết rồi.” Từ Thừa Vận đáp lại một câu.
Từ Lai đứng dậy, cầm túi xách sau lưng, cúi xuống nhìn Từ Thừa Vận: “Cha à, con đi đây, tạm biệt cha.”
Từ Thừa Vận gật đầu, không mở lời giữ lại, vẫn tiếp tục ăn cơm. Ông biết chắc có nói cũng bằng thừa, chẳng bằng không nói cho xong.
…
Ba ngày sau, tại doanh trại huấn luyện đặc biệt chó tìm kiếm cứu nạn.
Trên thao trường, những người lính phòng cháy chữa cháy mặc quần áo huấn luyện đứng xếp thành một hàng như hàng cây bạch dương thẳng tắp, sừng sững.
Sau khi Lưu Húc tập hợp đội ngũ xong, Cận Thời Xuyên từ từ đi đến, cũng mặc bộ quần áo rằn ri dùng trong huấn luyện, đội mũ, cầm danh sách điểm danh trong tay.
Anh đứng lại, nhìn hàng ngũ một lượt rồi hô to: “Tất cả, nghiêm, nghỉ.”
Đều là những người được tuyển chọn từ các đại đội ra nên trên phương diện đội hình đội ngũ tất nhiên không có vấn đề.
“Chào mọi người, tôi là Cận Thời Xuyên, huấn luyện viên của các đồng chí. Tôi biết ở đây có những người không tự nguyện, không muốn đảm nhận công tác huấn luyện viên này, trong lòng có suy nghĩ riêng.” Cận Thời Xuyên đứng chân rộng bằng vai, hai tay chắp sau lưng, dáng vóc cao lớn, phong thái uy nghiêm, cặp mắt sắc bén nhìn từng người lính một, “Tuy nhiên, nếu cuối cùng đồng chí vẫn lựa chọn đứng ở đây, vậy thì từ giờ phút này, không được phép nói với tôi hai chữ “hối hận”, trong từ điển của tôi không có hai chữ này, rõ chưa?”
“Rõ.”
“Đồng thời, đừng tưởng rằng huấn luyện chó là một việc dễ dàng. Ngược lại, độ khó của nó còn cao hơn huấn luyện phòng cháy chữa cháy bình thường rất nhiều. Vậy nên, một khi để tôi nhận thấy đồng chí không đạt thì sẽ lập tức đuổi về lại đơn vị cũ, rõ chưa?”
“Rõ.”
Cận Thời Xuyên xoa cằm: “Rất tốt. Giờ bắt đầu phân phối chó tìm kiếm cứu nạn. Hôm nay, nhiệm vụ huấn luyện đầu tiên là quét dọn chuồng chó.”
“Lưu Húc.”
“Có.”
“101.”
“Rõ.”
“Bàng Hâm.”
“Có.”
“102.”
“Rõ.”
“…”
Cận Thời Xuyên phân phối xong, gấp tờ danh sách trong tay lại, nói với mọi người: “Chó tìm kiếm cứu nạn của các đồng chí hiện tại không có ở chuồng chó, không cần phải nhìn. Lúc nào quét dọn chuồng chó đạt tiêu chuẩn thì lúc đó sẽ được gặp chó tìm kiếm cứu nạn của mình.”
Trong đội có những người thích chó nên tâm trạng vui vẻ, cũng có những người không thích nên tỏ ra khó chịu, đến khi nghe thấy phải quét dọn chuồng chó thì tất cả mọi người đều ỉu xìu hết.
Cái khiến cả đám lính tráng héo rũ này phục hồi lại sức sống là một con chó béc-giê đi về phía họ cùng với một người đẹp.
Từ Lai dắt Bình An từ từ đi về phía đội ngũ trên thao trường.
Người có tinh thần, chó càng có tinh thần hơn.