Khi mặt trời lên cao ngang đỉnh núi, các đội viên khỏe khoắn sung mãn của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt đã sớm lên thao trường, bắt đầu một ngày huấn luyện.
Cận Thời Xuyên đứng thẳng cạnh đường chạy, mặt lạnh tanh, nghiêm nghị, quét một vòng quan sát mọi người cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
“Đỗ Thành, cậu đi sau tản bộ đấy à?” Cận Thời Xuyên lớn tiếng quát một cậu chàng chạy cuối đội hình, còn bồi thêm một câu, “Có cần cho cậu thêm cái ô không?”
“Báo cáo, không cần.” Đỗ Thành vội ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên, đôi mắt sắc lẹm của anh khiến cậu chàng giật bắn mình, co giò cố chạy nhanh hơn.
Lục Phương Kỳ đi từ sau lưng lại, vừa hay nghe được, lắc đầu cười bảo: “Đội trưởng ma quỷ thật.”
“Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu, yêu cầu nghiêm khắc cũng là vì tốt cho mọi người.” Cận Thời Xuyên quan sát đội ngũ mặc đồ rằn ri đằng kia không chớp mắt.
“Bạn đẹp bạn có quyền.”
Cận Thời Xuyên trừng mắt liếc Lục Phương Kỳ: “Tôi phát hiện gần đây ông nói hơi bị nhiều đấy.”
Lục Phương Kỳ đang muốn nói chuyện thì điện thoại trên người Cận Thời Xuyên bất ngờ vang lên một tiếng, mặt mày lập tức tỏ rõ vẻ mờ ám.
“Ái chà chà, ngày nào sáng tối cũng đều đặn kêu một tiếng nhé, là em gái bữa đó đưa nước cho ông hả?” Lục Phương Kỳ cười toe toét, “Nói nghe chút xem nào.”
“Nói cái con khỉ.” Cận Thời Xuyên vòng tay gô cổ Lục Phương Kỳ chạy vào thao trường, gia nhập đội hình chạy bộ.
Lục Phương Kỳ thế mà đoán không hề sai, tin nhắn này chính xác do Từ Lai gửi.
Mấy ngày nay, Từ Lai chăm chỉ gửi tin nhắn cho Cận Thời Xuyên, cũng chẳng có nội dung gì phong phú, chỉ quanh quẩn “Chào buổi sáng”, “Buổi trưa vui vẻ” và “Ngủ ngon”.
Toàn bộ chúng Cận Thời Xuyên đều không trả lời. Vì bình thường nếu không đi tập luyện thì có nghĩa là phải đi làm nhiệm vụ, lấy đâu ra thì giờ nghịch điện thoại.
Thỉnh thoảng, buổi tối, trước khi đi ngủ thì đọc qua một lượt rồi đáp lại “Ừ” một cái xong quẳng điện thoại sang một bên đi ngủ, chẳng quan tâm xem có tin nhắn đến nữa không.
Giờ cũng vậy, Cận Thời Xuyên đang trên thao trường mồ hôi đổ ròng ròng vẫn còn dư sức quát các đội viên phải gia tăng tốc độ, dùng đầu ngón chân cũng đoán được tin nhắn con bé họ Từ kia gửi là “Chào buổi sáng”.
Mà sự thực đúng là như thế, tin nhắn vừa rồi đúng là Từ Lai gửi và nội dung cũng chính xác là “Chào buổi sáng”.
…
Buổi chiều Tần Thụy gọi điện kêu Từ Lai đi ăn tối. Đến lúc đó Từ Lai mới nhớ ra mình còn nợ chưa trả vậy nên đồng ý ngay, nói là lần này phải để cô nàng mời.
Tần Thụy thầm cười trong bụng, sao có thể để đứa nhỏ nhất mời chứ, để Từ Úc biết thì hay.
Anh không lằng nhằng lý luận nhiều, cứ thản nhiên bảo Từ Lai: “Nhắn cho anh cái địa chỉ, đến giờ anh qua đón.”
“Vâng.” Từ Lai cúp máy rồi gửi ngay địa chỉ cho Tần Thụy.
Sáu giờ, Tần Thụy gần đến tiểu khu Nam Thành, gọi điện báo trước cho Từ Lai biết anh sắp đến rồi. Từ Lai cũng đã cho Bình An ăn xong, dặn cậu bé ngoan ngoãn trông nhà rồi đóng cửa ra ngoài.
Giờ tan tầm cao điểm, chiếc xe của Tần Thụy tách khỏi dòng xe, tấp vào lề đường, bấm còi gọi Từ Lai đang đứng nghịch điện thoại chăm chú.
Từ Lai nhìn lên, vẫy tay với Tần Thụy, mở cửa ghế trước chui vào, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Đi đâu ăn vậy ạ?”
Tần Thụy cho xe nhập lại vào dòng xe đang di chuyển rồi mới trả lời: “Ngõ số 6.”
“Các anh định ăn sạt nhà em đấy à?” Từ Lai cười méo xẹo.
Đừng nghe thấy cái tên “Ngõ số 6” quá bình thường mà lầm, chẳng ai ở Du Giang mà chưa từng nghe tiếng nó cả. Biết thì biết nhưng thực sự có rất ít người có thể vào đó ăn một bữa.
Chiếc xe đi vào một cái sân rộng, tất cả các xe đang đỗ ở đây đều là xe sang. Từ Lai xuống xe, đóng cửa, liếc nhìn bốn phía.
Thật không thể tin được, cứ y như mở triển lãm siêu xe ấy.
Từ Lai ngẩng mặt nhìn lên, cuối bậc tam cấp là hai cánh cửa y như cửa cung trong Tử Cấm Thành, lan can trạm trổ, bậc thềm đá xanh, đèn lồng treo cao, một kiến trúc mang đầy màu sắc cổ xưa được bao bọc bởi những tòa nhà hiện đại.
“Mọi người đến cả rồi, đi vào đi.” Tần Thụy dẫn Từ Lai vào trong.
Bên trong lại có một cái sân nữa, nhỏ hơn chỗ đỗ xe bên ngoài một chút nhưng cảnh quan thì rất tuyệt.
Cây cầu nhỏ bắc ngang dòng suối, hàng rào nhọn hoắt, cổ thụ đổ bóng mát rượi, chiếc đu dây đưa tâm hồn con người ta lắng dịu lại.
Quản lý nhận ra Tần Thụy, bước đến chào hỏi: “Tần tiên sinh, Hoắc tiên sinh đã đến rồi, mời đi theo tôi.”
Hai người theo quản lý lên gác hai, Từ Lai từng nghe tiếng nơi này nhưng chưa thực tới bao giờ, lần này được dịp ngắm nhìn khối kiến trúc này, quả thực hết sức kinh ngạc.
Quản lý gõ gian phòng riêng tên là “Nhã cư” rồi đẩy cửa ra, nghiêng người mời hai người vào.
Trong gian phòng, Hoắc Nham Tông và Hàn Phóng đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, thấy Từ Lai đến thì chào hỏi, mời ngồi, gọi quản lý đưa đồ ăn lên.
“Hỏi khí không phải, ai là người chọn chỗ này vậy ạ?” Từ Lai nhìn ba người đàn ông.
Hàn Phóng lập tức chỉ Hoắc Nham Tông: “Còn phải đoán nữa hả?”
Từ Lai lắc lắc đầu: “Mục nát, thật là mục nát, xa hoa, quá mức xa hoa!”
Hoắc Nham Tông nhìn Từ Lai, cười cười, nói với cô: “Mùi vị món ăn chỗ này không tệ lắm đâu, em sẽ thích cho mà xem.”
“Anh Nham Tông, em chỉ là người làm công ăn lương thôi.” Từ Lai hạ quyết tâm, “Không bao nổi chỗ này đâu ạ!”
Ba gã đàn ông nhìn nhau rồi bật cười.
Tần Thụy bảo: “Nãy trên đường đi còn bảo với tôi là bọn mình muốn ăn sạt nhà người ta đấy.”
Hàn Phóng cũng cười: “Có Hoắc tổng của chúng ta, em sợ gì chứ.”
Hoắc Nham Tông trừng mắt với Hàn Phóng, cũng thấy rất vui vẻ: “Lai Lai, ai đã bắt em trả tiền đâu nào?”
“Vậy thì không hay lắm.” Từ Lai khẽ mỉm cười, “Dù sao cũng là em mời cơm mà!”
“Em chủ trì anh chủ chi, được chứ hả?” Hoắc Nham Tông dịu dàng hỏi.
Từ Lai tươi cười ra mặt: “Quá được ạ.”
Món ăn được đưa lên, Từ Lai cầm đũa nếm thử, mùi vị đúng là tuyệt thật, mỗi một món ăn đều có đặc sắc riêng, khó trách cái người lắm tiền, xảo quyệt, kén ăn ngồi kia lại trở thành khách quen của chỗ này.
Ăn một bữa cơm, ba tiếng đồng hồ thoắt cái trôi qua, Hoắc Nham Tông ký hóa đơn thanh toán, Từ Lai xem đồng hồ, đã hơn chín giờ.
“Qua chỗ tôi ngồi chút chứ hả?” Hoắc Nham Tông nhìn ba người hỏi.
Mai là thứ bảy, Tần Thụy không cần đến trường quân đội, Hàn Phóng gần đây không vướng vụ án nào, giờ làm việc cũng có thể du di được, vậy nên mọi người đều đổ dồn nhìn Từ Lai.
Từ Lai gật đầu: “Được ạ.”
Tần Thụy không uống rượu nên tất cả lên xe anh ấy ngồi. Đang đi nửa đường thì bị ngăn lại, phía trước có tiếng xe cảnh sát, xa hơn nữa hình như có ánh lửa, khói đen lơ lửng bốc lên không trung.
“Chắc là cháy rồi.” Hàn Phóng quan sát rồi nói với mọi người.
“Đổi đường khác đi.” Hoắc Nham Tông nói với Tần Thụy.
“Ơ kìa, Lai Lai!” Hàn Phóng gọi với theo Từ Lai đã mở cửa xuống xe.
Từ Lai đang nghĩ không biết có phải đội của Cận Thời Xuyên không thì thấy trên xe cứu hỏa có viết tên Đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang thì biết chắc chắn là họ rồi. Có không ít người vây xung quanh xem, bên trong tiểu khu loáng thoáng có tiếng người chửi lộn.
Có một căn hộ của tiểu khu bị cháy, lửa đã được dập rồi nhưng chuyện vẫn chưa đến đó là xong. Có mấy gã đàn ông vây lính chữa cháy lại đánh chửi xối xả.
Cận Thời Xuyên và các anh em mới từ chỗ đám cháy ra thì thấy ngay cảnh này. Trước khi vào trong đám cháy cũng đã ầm ĩ rồi, Sa Hải, đội viên của đại đội được phân công giải thích với người dân còn anh và đội trưởng Triệu dẫn người vào đám cháy.
Chẳng hiểu sao giờ vẫn còn cãi cọ, anh vội vã đi qua đó.
“Làm gì thế?” Giọng anh hơi khàn, chắc có lẽ nãy hít phải khói trong đám cháy.
Mấy gã đàn ông kia phớt lờ các chiến sĩ chữa cháy, không ngừng chửi bậy, dọa đánh.
“Mẹ kiếp, mấy thằng chó đẻ này mà cũng là cứu hỏa, cứu hỏa đếch gì chúng mày.”
“Lính chữa cháy hả, mẹ mày chứ, có tài cán gì mà cũng đòi làm lính chữa cháy? Bọn tao đóng tiền thuế nuôi một lũ phế vật rồi…”
“…”
Cận Thời Xuyên nghe xong liền nổi nóng, xông lên kéo mấy người lính chữa cháy đang đứng chịu trận ở đấy ra.
“Các anh nói gì hả?” Chiều cao 1m88 của anh có ưu thế vượt trội hơn hẳn, chỉ đứng không cũng đã có uy, hơn nữa hiện giờ anh lại còn đang nóng nảy, trông càng đáng sợ hơn.
Bốn gã đàn ông kia lập tức giật lùi về sau rồi lại sáp tới, gã to mồm nhất trong đám vừa nãy đã đả thương một chiến sĩ phòng cháy chữa cháy.
Gã ta nghển cổ lên, miệng nồng nặc hơi rượu, há miệng nhe nanh quát lên với Cận Thời Xuyên: “Ông mày bảo chúng bay là bọn chó đẻ, phế vật đấy, sao hả, giỏi thì đánh tao xem!”
Cận Thời Xuyên xiết chặt nắm đấm, từng bó cơ trên người căng lên, Lục Phương Kỳ thấy thế vội vàng giữ anh lại: “Không thể ra tay được đâu, nhịn đi!”
“Ha ha, sao? Không dám hả?” Gã đàn ông kia thấy tay lính chữa cháy này chỉ được cái to xác chứ không dám đánh thật nên càng thêm hăng, “Ông mày có thách mày cũng chẳng dám, một lũ nít ranh ăn hại.”
“Mẹ kiếp, ông nói lại lần nữa xem!” Cận Thời Xuyên đanh mặt, nghiến răng gằn từng chữ.
“Mẹ kiếp, trăm lần tao cũng nói lại được, lũ chúng mày là bọn lính phế vật, dùng tiền của bọn tao nuôi lũ chó đẻ chúng mày thật phí cả của…”
Gã còn chưa nói xong đã bị Cận Thời Xuyên túm cổ áo lại, dáng vẻ này ngay cả Lục Phương Kỳ vẫn chưa từng thấy lần nào, là cáu tiết thật rồi.
“Nói! Có gan thì nói thêm một từ nữa đi!”
Rõ ràng gã đàn ông bị Cận Thời Xuyên dọa sợ, hơi rượu bay đi mất một phần nhưng đồng thời cũng ý thức được đội lính phòng cháy chữa cháy này không dám đánh người trước hàng trăm cặp mặt đang đổ dồn vào thế này nên mặc dù không hùng hổ như vừa nãy nữa nhưng vẫn to họng: “Sao? Muốn đánh tao à! Đánh đi! Hôm nay tao cứ chửi chết chúng mày đấy, để xem lũ vô dụng bọn mày đứa nào dám đánh tao!”
Lục Phương Kỳ vừa nghe liền nghĩ thế là hết. Ai dè, thình lình, một cái túi từ đâu bay tới, giáng thằng vào đầu gã đàn ông kia. Cận Thời Xuyên lập tức thả tay ra, gã đàn ông ngã vật xuống đất.
Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng cất lên: “Lính chữa cháy không dám đánh ông, bà đây dám.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lai Lai nhà chúng ta mỹ nhân cứu anh hùng kìa ~ ha ha ha ~ Vụ việc tệ hại lần này là chuyện có thật ngoài đời, chỉ có điều không có đội trưởng Cận và Lai Lai đầy khí phách nhà chúng ta thôi.