• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cận Thời Xuyên hôn thật sâu người con gái trong lòng, bàn tay cũng bắt đầu không chịu yên, vết chai mỏng trên những đốt ngón tay chạm vào da thịt mềm mại. quả thực là đê mê như lửa và băng cùng hòa quyện.

Từ Lai bị hôn đến điên đảo quay cuồng, lúc sực tỉnh ra, cái tay kia hư hỏng kia liền bị cô đè lại.

“Cận Thời Xuyên, anh sờ chỗ nào thế hả?” Từ Lai nói không ra hơi, thở hổn hà hổn hển.

Từ lâu anh đã sớm biết cô nàng này là báu vật ẩn mình rồi, cái lần ở doanh trại huấn luyện, vì để ép anh nhận Bình An, cô đã phải trình diễn một màn, giờ được chạm vào đầy chân thực, thứ cảm giác này khiến anh thích chẳng nỡ rời tay luôn.

Điệu cười của Cận Thời Xuyên nghe thật biến chất: “Cô giáo Từ, làm chính sự phải nghiêm túc một chút.”

Nói xong không quên đùa nghịch thêm mấy cái, bàn tay cô giữ anh chẳng hề có chút tác dụng, anh nhanh chóng đi tìm lại hương vị ngọt ngào trên đôi môi cánh cung.

Từ Lai bị hôn sưng cả môi, lưỡi tê đi, đến lúc đó anh mới không đành lòng buộc phải buông ra, để cô chỉnh trang lại áo quần, anh ngả lưng dựa vào sô pha, điều hòa nhịp thở.

Sự tình kết thúc quá đột ngột, khiến cô nàng cứ ngỡ anh sẽ tiến hành bước tiếp theo được một phen trố mắt nhìn.

Cận Thời Xuyên chỉ cần nhìn biểu cảm của Từ Lai là biết ngay cô tưởng mình sẽ làm tới. Anh bật cười rồi ôm Từ Lai vào lòng, giọng khàn cả đi: “Ngoan, chờ chút để anh bình tĩnh lại đã.”

Từ Lai được Cận Thời Xuyên ôm, tầm nhìn của cô vừa khéo rơi trúng đôi chân dài để trên nền nhà của anh, cái chỗ kia đã có phản ứng rất rõ ràng rồi.

“Này.” Từ Lai gõ nhẹ lên ngực Cận Thời Xuyên.

“Gì?”

“Hay là… làm đi!”

Đây thực ra chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô đâu phải trẻ con, cần gì phải giả vờ giả vịt, muốn bước qua cửa nhà anh thì sợ gì không dám giao mình cho anh chứ.

Chỉ có điều là anh đang bị thương, cô xót ruột lắm, lỡ đâu làm vết thương nặng ra thì mệt.

Thế nhưng, anh đã chịu đựng như vậy đâu chỉ mới ngày một ngày hai. Cô là người nghiên cứu động vật học, kiến thức cũng tương đối phong phú, như Cận Thời Xuyên từng nói trước đây đấy, nhịn mãi thế này dễ hư luôn lắm.

Tiếng cười ấm áp của Cận Thời Xuyên vang ngay trên đỉnh đầu. Anh thơm tóc cô mấy cái liền rồi hỏi: “Em muốn à?”

Nói cái gì vậy? Thật mất cả không khí…

Từ Lai nhỏm dậy nhìn Cận Thời Xuyên, tức giận lườm anh một cái: “Đội trưởng Cận, thực ra là ai muốn?”

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai chăm chú rồi anh cười, cười đến nỗi khiến cô sởn gai ốc khắp người rồi mới chịu nói: “Thôi được rồi, không đùa nữa, đợi một chút là anh ổn thôi.”

“Thôi thật à?” Từ Lai tỏ vẻ hoài nghi, lát sau, cô rất nghiêm túc nói với anh, “Em nói thật đó, nếu anh thấy vết thương không thành vấn đề thì em cũng không có vấn đề gì hết.”

“Lần sau.” Cận Thời Xuyên lại ôm Từ Lai vào lòng, ghì cằm lên đỉnh đầu cô, cười khe khẽ, “Thì đừng có khóc đấy.”

Từ Lai cười khúc khích: “Đừng có mạnh miệng, em nghe nói lần đầu tiên của đàn ông hầu hết đều…” Cô cố ý không nói hết, để lửng lơ đầy ẩn ý.

“Cô giáo Từ này, anh phát hiện bữa nay da mặt em dầy lắm đấy nhé.”

“Nghiên cứu học thuật thôi, rất vô tư.”

Cận Thời Xuyên ôm người con gái trong lòng thật chặt, nói quyết tâm như lời đảm bảo: “Được, có cơ hội anh sẽ cho em học hỏi, được chứ?”

Từ Lai đã tự đào hố chôn mình mà còn chưa biết.

“Vậy giờ anh làm sao hả?” Từ Lai hỏi.

“Muộn rồi đấy, em về phòng ngủ đi.” Cận Thời Xuyên đáp.

“Chưa đến mười một giờ mà.” Từ Lai nói lại.

“Cái con bé này, đừng có trêu anh nữa!” Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra cảnh cáo.

Từ Lai đứng dậy, gật đầu, cười một tiếng, đi về phía phòng ngủ.

Cận Thời Xuyên bó tay nhìn theo bóng lưng cô, cầm bao thuốc để trên bàn rút một điếu, chầm chậm xoa dịu sự kích động, giam hãm con mãnh thú đang gầm gừ muốn sổ lồng.

Thực ra, dù cho có không bị thương thì anh cũng không định làm. Mặc dù ngày nay chuyện nam nữ nọ kia đã trở nên bình thường nhưng anh thì vẫn là một con người hết sức truyền thống như thế hệ trước, vẫn ôm khư khư những tư tưởng, quan niệm cũ, không thay đổi được.

Cho nên, đợi một chút, chờ một chút…

Ngày hôm sau, bầu trời xanh biếc xanh như vừa được tắm rửa.

Cận Thời Xuyên rửa mặt xong thì qua gõ cửa, Từ Lai ra mở cửa rồi quay lại giường gấp chăn, thành phẩm là một tấm chăn gấp vuông không chuẩn hình miếng đậu phụ lắm trình bày trước mắt anh.

“Em cố hết sức rồi.”

Hồi ở doanh trại huấn luyện, Từ Lai cũng chưa từng gấp thử nhưng hôm qua nhìn thấy tấm chăn vuông vức ở trên giường, cô liền muốn sáng mai mình cũng sẽ gấp được một cái như thế, ai mà biết nó lại khó đến vậy.

“Để anh dạy em.” Cận Thời Xuyên ôm Từ Lai vào lòng, cầm hai tay cô giũ chăn ra, cẩn thận dạy từng bước một. Hơi thở của anh ở ngay bên tai khiến cô ngứa phát điên.

Mới sáng ra đã trêu ghẹo cô rồi.

Một tấm chăn được gấp vuông vức hoàn mỹ hiện ra. Từ Lai cáu kỉnh nhìn Cận Thời Xuyên: “Ai lại dạy cái kiểu này hả?”

“Chăn hình miếng đậu phụ không phải là vừa ăn đậu phụ vừa gấp hả?”

“…” Khô lời rồi.

Vệ sinh xong xuôi, Cận Thời Xuyên chở Từ Lai về nhà. Trong nhà mọi thứ đều bình thường, giống như lúc cô đi, chỉ là trên sô pha không còn Hoắc Nham Tông nằm đó nữa thôi.

Cô nhìn chằm chằm cái ghế sô pha mãi rồi cười khẽ: “Em đi thay đồ.”

Từ Lai về phòng ngủ thay quần áo. Cận Thời Xuyên kiểm tra lần lượt từng cái cửa sổ trong nhà. Sau khi đảm bảo mọi thứ đều ổn mới quay trở về phòng khách, vừa đúng lúc cô nàng thay đồ xong.

“Em dẫn anh đi ăn quán mì lần trước em kể nhé.” Từ Lai đề nghị.

“Ừ.” Cận Thời Xuyên kéo Từ Lai cùng ra ngoài.

Hai người ăn sáng xong thì bàn xem sẽ đi đâu tiếp.

“Hôm nay em phải về trường báo cáo.” Từ Lai nói cho Cận Thời Xuyên biết.

“Chiều nay có đại hội biểu dương.”

Cận Thời Xuyên nhớ hôm qua Văn Khánh Quốc đã dặn đi dặn lại là không được vắng mặt ở đại hội biểu dương, anh chỉ có thể gật đầu.

“Đúng nhỉ!” Từ Lai gật đầu, “Lần này đại đội bọn anh lập công lớn mà.”

“Em có đi không?”

Từ Lai lắc lắc đầu: “Chỉ có lão Phan phải đi thôi, em không cần.”

Cận Thời Xuyên liếc nhìn Từ Lai: “Xong việc qua chỗ anh nhé?”

“Tối em phải về ăn cơm với cha, tiện thể báo tin bình an nữa.” Quả là đã quá lâu không về rồi.

“Mai anh về đơn vị.”

Từ Lai dừng chân lại nhìn anh: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn đã bắt anh về rồi hả?”

“Tạm thời không cần đi làm.” Cận Thời Xuyên thấy cô nàng căng thẳng thì trong lòng vô cùng sảng khoái, chẳng hiểu sao lại vui đến thế.

“Ờm.” Từ Lai ngẫm nghĩ giây lát, “Vậy chiều tối em qua chỗ anh, để mai về ăn cơm sau cũng được.”

Cận Thời Xuyên yêu chiều vuốt tóc Từ Lai: “Có gì đâu, em vừa nhắc anh đấy, anh cũng có thể về nhà.”

“Mai anh về đơn vị rồi.”

“Không nỡ xa anh à?”

“Vâng.” Từ Lai gật đầu, “Không nỡ đâu!”

Cận Thời Xuyên rất thích thú vì Từ Lai luôn thành thực nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình, ít nhất là ở trước mặt anh, cô nhóc này luôn có sao nói vậy, chưa từng giấu giếm, hết lòng hết dạ với anh.

Bỗng nhiên lại nhớ đến một câu: Có người con gái như thế, còn mong cầu gì hơn nữa.

“Ngoan.” Cận Thời Xuyên nở một nụ cười rạng rỡ hiếm hoi, trái tim cực kỳ ấm áp.



Đến dự đại hội biểu dương lần này có các đoàn thể bộ đội, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, nhân viên y tế, đại biểu tổ chức cá nhân đã tham gia cứu viện đợt đầu. Tất cả tập trung tại lễ đường trang trọng, nghiêm túc.

Ủy ban nhân dân tỉnh, thành phố, quân khu đều có lãnh đạo đến dự.

Điệu múa của đoàn văn nghệ quân đội mở màn đại hội.

Sau đó, các lãnh đạo lần lượt lên phát biểu đôi lời, nhắc đến sự kiện động đất ở Ngọc Miên lần này với sự xúc động, khen ngợi trước những người lính, y bác sĩ, người tình nguyện đang ngồi dưới, coi họ là những tấm gương sáng, chiến sĩ ưu tú của nước nhà.

Lần lượt từng nhóm lên sân khấu nhận bằng khen, huy chương, cử đại diện phát biểu. Họ đều là những người đã thực sự trải nghiệm thực tế nên nói chuyện rất lay động lòng người.

Từ Lai bị lão Phan kéo vào đúng lúc nghe gọi đến tên đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt thành phố Du Giang. Cô bảo lão Phan cứ mặc cô rồi chui xuống cuối hàng ngồi.

Cận Thời Xuyên và đồng đội mặc đồng phục cảnh sát thông thường, đi bên cạnh những chú chó tìm kiếm cứu nạn ăn mặc chỉnh tề. Dù là người hay chó, ai nấy đều hùng dũng, hiên ngang, ngẩng cao đầu bước, thể hiện rõ tác phong người lính.

Họ đứng trên sân khâu như những gốc cây cổ thụ, mặc phong ba, mặc bão giông, vẫn hiên ngang đứng trên đất này, bảo vệ non sông gấm vóc, bảo vệ bình yên của thành phố này.

Sừng sững không ngã, kiên cường bất khuất…

Từ Lai lấy điện thoại ra, hướng thẳng về phía người lính và chú chó bắt mắt nhất trên sân khấu, nhấn nút tròn.

Người chủ trì đại hội mời anh phát biểu. Anh chỉ nói một câu: “Nhiệm vụ của người lính là dốc sức vì nhiệm vụ, vì đất nước, vì nhân dân phục vụ…”

Tiếng vỗ tay to như sấm dậy, cậu đại đội trưởng con nhà nòi này giơ tay phải lên chào theo quân lễ, các đội viên cũng thực hiện theo, những chú chó cứu nạn đứng thẳng mình đầy tự hào.

Không nói những lời lẽ chấn động hay màu mè sáo rỗng nhưng Từ Lai vẫn mê tít.

Thật là vinh quang.

Đại hội biểu dương kết thúc. Cận Thời Xuyên bị mấy vị lãnh đạo giữ lại nói chuyện. Từ Lai đứng chờ dưới bậc thềm dài dưới bóng cây ngô đồng mọc bên tay trái, đá đá chân, nhìn người qua kẻ lại mãi vẫn không thấy bóng Cận Thời Xuyên trong đám người.

Lục Phương Kỳ dắt Bình An đi. Cu cậu vừa trông thấy Từ Lai liền chạy thẳng tới.

“Bình An, mày nể mặt tao chút được không, trước mặt mọi người…” Bị chó dắt mũi lôi đi.

Từ Lai trông thấy cậu chàng chạy phăm phăm về phía mình, cô ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, mặt cười tươi: “Bình An, lại đây.”

Lục Phương Kỳ đầu hàng, thả dây dắt chó, trơ mắt ếch nhìn Bình An hớn hở chạy đến chỗ Từ Lai.

Anh thở dài, cứ tưởng mình với Bình An cũng có chút tình cảm với nhau sau vụ động đất, không ngờ, chậc, xem ra là anh ta đơn phương rồi.

Bình An nhào lên người Từ Lai, hai chân trước ấn lên vai cô, cái đuôi ngoe nguẩy khoái chí, lè lưỡi liếm lia lịa.

Từ Lai cười vui vẻ: “Thằng quỷ, mày bị đội trưởng Cận của mày dạy hư rồi.”

“Chị dâu.” Lục Phương Kỳ chào Từ Lai.

“Cận Thời Xuyên đâu?” Từ Lai hỏi Lục Phương Kỳ.

Lục Phương Kỳ cười: “Ái chà, lần này lập công lớn, biểu hiện của đội trưởng Cận rất tốt, thư cảm ơn, khen ngợi cứ gọi là đầy cả hòm thư của các sếp, xem ra lần này anh Xuyên chạy không thoát nổi rồi.”

Từ Lai thắc mắc hỏi lại: “Chạy không thoát cái gì?”

“Thăng hàm, chuyển chức.” Lục Phương Kỳ cười mờ ám, “Anh Xuyên mà cứ ở tuyến đầu thì chị dâu cũng không an tâm nổi nhỉ.”

Từ Lai cười, nhìn thấy thấp thoáng góc áo màu xanh ô liu ở chỗ cầu thang, cô xoa đầu Bình An rồi mỉm cười dịu dàng: “Anh ấy quyết định thế nào, tôi cũng đều ủng hộ hết.”

Lục Phương Kỳ nhìn Từ Lai, thầm cảm thán: Anh Xuyên thật quá có phúc, đúng là một cô gái đẹp hoàn mỹ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK