Dưới gầm trời đen kịt lác đác ánh đèn sáng rực, nước mưa trút xuống rào rào. Dưới mặt đất, còn chưa tai qua, trên trời cao, đã lại giáng thêm đòn mới.
Người chờ ở bên ngoài vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nhìn đăm đăm vào lối ra vào bé ti ti, hai tay ôm bắp tay, từng cơn gió thổi đến lạnh cả sống lưng, những hạt mưa to bằng hạt đậu đập đồm độp vào người.
Cô vẫn quật cường, không nao núng, không nhúc nhích.
Lục Phương Kỳ đi kèm Bình An, Dương Dương đi với Tiểu Hổ cộng thêm vị nữ bác sĩ và Cố Nghiêu đều đã vào trong đó. Tất cả đều không đoán được, không biết được.
Lưu Húc nhìn Từ Lai đứng ngay bên cạnh, thấy cô cứ đứng lặng ở đó, để mặc cho nước mưa xối ướt hết tóc tai, mặt mũi, vẫn cố chấp chờ đợi.
“Cô giáo Từ, cô mau đi trú mưa đi.” Anh ta qua bảo Từ Lai.
Giang Đường đi theo cùng Lưu Húc cũng nói: “Đúng đấy, cô giáo ạ, giờ tình hình thế này không thể để bị ốm được.”
Từ Lai tất nhiên hiểu ý của họ. Sau động đất mà gặp trời mưa thì tiếp theo đây, nhiều khả năng sẽ xuất hiện bệnh dịch. Nếu mà đang bị bệnh thì lại càng không ổn.
Thế nhưng, cô không thể, cô không muốn đi. Hai mắt Từ Lai vẫn nhìn trân trân lối vào nho nhỏ đó, bình tĩnh hỏi: “Có ô không?”
“Để tôi đi tìm.” Giang Đường lập tức chạy về phía đám đông đứng xem rồi nhanh chóng cầm một cái ô quay về, “Cô giáo Từ, ô đây.”
Từ Lai lắc đầu, bảo Giang Đường: “Đưa cho Vương Tuấn đi, đừng để máy móc bị dính nước mưa.”
Giang Đường nhìn lại, Vương Tuấn đang trùm áo che chiếc máy tìm kiếm, theo dõi màn hình hết sức cẩn thận, chỉ sợ bỏ sót tín hiệu.
“Ừ.” Giang Đường cầm ô chạy sang chỗ Vương Tuấn.
Nước mưa tiếp tục phả lên mặt Từ Lai, bám vào sợi tóc đen trên trán. Cô dùng tay chùi mắt cho đỡ nhòe, không biết là nhòe do nước mưa hay là nước mắt.
Đúng lúc này, một cái ô màu đen xuất hiện che trên đỉnh đầu cô. Người đàn ông cầm ô đứng bên cạnh rất cao ráo, cũng phải xấp xỉ cao ngang Cận Thời Xuyên.
Từ Lai quay sang nhìn, áo sơ mi trắng, quần đen, giầy da đen, anh tuấn, sáng sủa, nghiêm nghị, mắt đen và sâu, anh ta cũng đang nhìn chăm chú vào lối vào.
Đây đích thực là người đàn ông hoàn mỹ mà phụ nữ tranh cướp nhau muốn có. Mặc dù không biết tại sao anh ta lại che ô cho mình nhưng trong lòng cô chỉ có Cận Thời Xuyên, tránh xa một chút vẫn tốt hơn.
Cô dịch người đi một chút, giữ khoảng cách hợp lý.
Cái ô lại xích gần tới, che cho cô. Cô thở dài, quay sang định nói với người đàn ông kia thì đã nghe tiếng nói ấm áp của anh ta vang lên: “Đừng hiểu lầm, tôi cũng đang chờ người, tiện thể thôi.”
“Dạ?” Từ Lai không hiểu.
“Cô bác sĩ mới vào trong đó là bà xã tôi.” Cách nói của anh ta rất hờ hững, nghe thẳng đơ như một câu trần thuật.
Từ Lai lén thở phào một cái, xem ra là do mình nghĩ nhiều rồi.
“Người bà xã anh vào cứu là bạn trai tôi.” Từ Lai nhìn về phía lối vào.
Hai người lại tiếp tục im lặng, chờ đợi chính là một thứ ngôn ngữ không tiếng nói.
Bên trong tòa nhà, Bình An và Tiểu Hổ đi tiên phong. Không gian rất tối. Tất cả mọi người đều phải đi sát nhau, tuyệt đối không được tách đoàn.
Không biết đã đi bao lâu, Bình An bất ngờ ngồi xuống sủa ở đoạn đường phía trước. Tiểu Hổ cũng chạy tới đánh hơi rồi cùng ngồi xuống sủa với Bình An.
Lục Phương Kỳ mừng ra mặt: “Tìm được rồi.”
Mọi người vội vàng chạy tới. Chỗ Bình An và Tiểu Hổ chỉ điểm bị một tảng đá lớn đè lên. Lục Phương Kỳ đưa đèn cho cô bác sĩ: “Phiền cô cầm giúp.”
Sau đó, ba người đàn ông cùng hợp sức vần tảng đá đi chỗ khác, bên dưới là một cái hố. Ba người quỳ rạp xuống nền, rọi đèn pin vào, chắc đây là tầng trệt rồi.
Lục Phương Kỳ hỏi Bình An: “Bình An, dưới này hả?”
“Gâu gâu…” Bình An sủa nhặng lên, cuống quýt đòi nhảy xuống đó. Lục Phương Kỳ vội vàng giữ nó lại.
“Đội trưởng Cận, đội trưởng Cận…” Lục Phương Kỳ gọi vào trong bộ đàm.
Bộ đàm kêu rẹt rẹt mãi mới có người đáp lại: “Hét cái gì mà hét, chưa chết đâu.”
Lục Phương Kỳ len lén thở phào một hơi rồi hỏi: “Bọn tôi đã ở gần chỗ ông rồi, giờ tôi dùng đèn rọi, ông xem có thấy ánh sáng không và từ hướng nào tới nhé?”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên tắt đèn pin của mình đi rồi cẩn thận quan sát, bất ngờ anh thấy một tia sáng ở bên trên cách chỗ mình không xa, “Thấy rồi, từ chỗ tôi nhìn là góc đồng hồ một giờ.”
“Thế là được rồi.” Cố Nghiêu ném dây thừng xuống, “Tôi xuống đây.”
“Tôi cũng xuống.” Lục Phương Kỳ lập tức nói tiếp.
“Tôi cũng xuống nữa.” Dương Dương cũng la lên.
“Để hai người ở trên, hai người xuống.” Cố Nghiêu phân chia, “Tôi và Lục Phương Kỳ xuống, bác sĩ và cậu ở lại trên này.”
“Rõ.” Dương Dương tuân theo mệnh lệnh.
“Thống nhất vậy nhé.” Lục Phương Kỳ vừa nói vừa bắt đầu tìm vật nặng để cột dây thừng.
Khi tất cả đều đã sẵn sàng, Cố Nghiêu đang chuẩn bị đu dây xuống thì cô bác sĩ đột nhiên bảo: “Hai anh để một người ở lại trên đây đi, tôi xuống.”
“Bác sĩ à, cô cứ ở lại trên đây đi!” Lục Phương Kỳ nói.
Nữ bác sĩ cười nhếch mép, tự cột dây thừng vào người rồi nhìn ba tay đàn ông: “Sợ chó, không muốn ở lại.”
Nói xong cô ta liền đu xuống. Cô Nghiêu nhìn sang Lục Phương Kỳ: “Thế ông trông đi, tôi xuống.”
Sau khi Cố Nghiêu xuống rồi, Lục Phương Kỳ mới ngớ ra: “Đi suốt từ nãy đến giờ, giờ mới nói là sợ chó hả?”
Hai người bên dưới sau khi tiếp đất liền tìm kiếm Cận Thời Xuyên theo phương hướng đã xác định được.
“Cận Thời Xuyên, Thời Xuyên…” Cố Nghiêu vừa gọi vừa tiến lên trước, nữ bác sĩ im lặng theo sau lưng, gãi gãi tai.
Ít phút sau, họ trông thấy có ánh đèn lóe lên, hai người lập tức bước vội về góc đó.
“Thời Xuyên.” Cố Nghiêu ngồi xổm xuống cạnh chỗ Cận Thời Xuyên nằm, hỏi ngay, “Sao, chịu được chứ?”
Cận Thời Xuyên nhăn nhó gạt cái đèn pin của Cố Nghiêu đi, thều thào bảo: “Lấy ra, chói.”
“Đội trưởng Cận, xem ra anh nhất định phải lên bàn mổ của tôi rồi.”
Cận Thời Xuyên trông thấy nữ bác sĩ ngồi xổm xuống, bỏ túi thuốc trên lưng, nhanh chóng lấy đồ trong đó ra, không hề chần chừ một phút nào. Anh nhếch môi cười: “Bác sĩ Quan à, khéo thật.”
Quan Sam cười khì khì: “Đừng có kiếm cớ làm quen, tôi nói rồi đấy, ông xã tôi hay ghen lắm.”
“Không dám.” Cận Thời Xuyên ho khù khụ rồi mới nói tiếp được, “Bạn gái tôi cũng sẽ ghen nữa.”
Quan Sam truyền nước biển cho Cận Thời Xuyên, động tác nhanh nhẹn, chính xác, làm xong xuôi mới nhìn mặt anh đội trưởng đẹp trai nói chuyện: “Bạn gái anh đẹp đấy, cũng rất dũng cảm, đừng làm người ta lo lắng nhé.”
“Vậy thì phải phiền bác sĩ Quan rồi.”
“Nghe nói anh bị đâm một nhát hả?”
“Sau lưng.” Cận Thời Xuyên đáp.
Quan Sam nói với Cố Nghiêu: “Nào, giúp tôi bỏ cái của nợ trên chân này ra đi.”
Cố Nghiêu thấy tảng đá này cũng không hề nhỏ hơn tảng đá mới vần đi ở trên kia bao nhiêu. Hồi nãy, ba người đàn ông còn phải dạng chân dạng cẳng mới chuyển đi được, lần này chỉ có anh ta và một người phụ nữ và một tên thương binh không thể nhúc nhích…
“Hai chúng ta hả?” Anh ta dở khóc dở cười, nghiêng ngó nhìn Quan Sam, “Thôi, Thời Xuyên, đưa bộ đàm cho tôi, tôi gọi Lục Phương Kỳ xuống.”
Quan Sam ngăn lại: “Coi thường phụ nữ hả?”
Cố Nghiêu không thèm đôi co, anh ta nghiêm túc nóivới Quan Sam: “Cô là bác sĩ Quan phải không? Lỡ như hai chúng ta không khiêng nổi nó thì người anh em của tôi sẽ bị thương lần hai đấy.”
“Chờ người anh em của anh ở trên kia xuống thì cái chân này tôi không giữ được nữa đâu, giờ mà cấp cứu kịp thì còn có thể năm mươi, năm mươi.” Quan Sam cũng nghiêm túc nhìn Cố Nghiêu, “Tiện thể nói thêm, chân mà tôi đã không cứu được thì cả thế giới này cũng chẳng ai cứu nổi đâu.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Quan Sam đứng dậy, xắn ống tay áo, “Đánh nhau với tôi chưa chắc anh đã thắng nổi đâu, anh chỉ cần nghĩ là không thể để chân người anh em mình bị què là sẽ làm được thôi.”
Cố Nghiêu nhìn cô bác sĩ. Người phụ nữ này thật nói mà không biết ngượng, có điều vậy cũng rất có cá tính, tiếc là đã có chồng rồi.
Anh ta đứng dậy, gật đầu ra hiệu: “Được, làm thôi.”
Tiềm năng của con người quả thực là vô cùng tận. Không ai có thể nói trước được giới hạn của bản thân. Một khi được kích thích và động viên hợp lý, thứ tiềm lực ấy sẽ được bộc phát.
Giống như trường hợp một người mẹ vì muốn cứu đứa con kẹt dưới gầm xe mà có thể một mình nâng cả cái xe ô tô ấy lên hay một ông cụ già bảy, tám mươi tuổi có thể chạy trối chết một mạch từ tầng hai mươi xuống, còn nhanh hơn cả người trẻ tuổi thời nay…
Hai người dựa vào nghị lực và tiềm lực của bản thân cuối cùng cũng đã giành lại được tự do cho chân của Cận Thời Xuyên.
Tiếp đó, Quan San bắt đầu đánh giá thương tích của Cận Thời Xuyên: “Vết chém ngang lưng không nguy hiểm nhưng mà sâu, phải khâu lại. Mất máu quá nhiều cũng là một vấn đề. Vết thương trên đùi thì khỏi phải nói rồi, bị đè lâu như vậy, nhất định là phải mổ, có điều chớ lo lắng gì, tay nghề của tôi không tồi đâu, đừng lo về di chứng.”
“Cảm ơn bác sĩ Quan.” ” Cận Thời Xuyên nói rồi ho lên, ho ra cả máu.
Cố Nghiêu đỡ Cận Thời Xuyên, hết sức lo lắng: “Sao lại ho ra máu thế?”
Quan Sam thở dài: “Chà, xem ra nội tạng cũng bị tổn thương rồi, đi thôi, ra ngoài rồi xem.”
Cố Nghiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao bác sĩ Quan nhất định đòi xuống. Bởi vì cô là bác sĩ, có thể đưa ra đề nghị cứu chữa và tiến hành sơ cấp cứu cho nạn nhân, mặc dù ăn nói chẳng ra làm sao nhưng lại có một tấm lòng nhân nghĩa khó ai bì kịp.
…
Mưa bên ngoài nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Cái ô đen được người đàn ông thu lại.
Hai bóng lưng một nam một nữ phơi ra trước mắt mọi người, thật là xứng đôi.
Tuy nhiên, những người thấy họ xứng đôi không biết rằng, thực ra hai người đó đều đang lặng lẽ chờ đợi người thương của riêng mình.
Thời gian không phải là điều đáng để tâm lúc này, điều quan tâm nhất lúc này là kỳ vọng được sớm thấy cái lối vào nho nhỏ kia có một chút động tĩnh.
Bất ngờ, một con Labrador chạy từ bên trong ra, theo sát phía sau là một con béc-giê, Dương Dương, Lục Phương Kỳ. Từ Lai xiết chặt miếng vải quần, không dám tiến lên.
Sau đó, cô trông thấy một bàn tay. Nó đã từng hay vuốt tóc cô, xoa mặt cô, cầm tay cô. Giờ dù cho nó bẩn thỉu lấm lem thì vẫn đẹp vô cùng.
Lục Phương Kỳ lùi người về sau, nhường lối đi, Cố Nghiêu cõng Cận Thời Xuyên trên lưng, ba người đàn ông như một cái bánh quy kẹp, lần lượt di chuyển ra ngoài.
Lưu Húc quát vội: “Mau, cáng.”
Cùng lúc đó, tiếng vỗ tay của bà con đứng xem vang lên rầm rập, dội khắp bốn bề tăm tối.
Giang Đường và Đỗ Thành mang cáng tới. Cố Nghiêu và Lục Phương Kỳ đặt người lên băng ca rồi tránh ra. Từ Lai giờ mới có thể trông thấy khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong đã bao bữa nay.
Giây phút ấy, dường như mọi âm thanh bên tai đều tắt ngấm.
Khuôn mặt bụi bặm ấy nhìn về phía cô, đôi con ngươi đen và sâu thẳm đầy dịu dàng, cứ thế nhìn thẳng vào cô, không hề giấu giếm.
Hai người xa xa nhìn nhau, cô đã quên cả bước chân.
Thật ra, cô chẳng bước nổi. Khoảnh khắc ấy, tim đập nhanh hơn bất kỳ lúc nào khác, hai chân vì trước đó cố vờ bình tĩnh, vừa nhìn thấy anh liền vội run lên.
Quan Sam ra sau cùng, không để ý đến phía Từ Lai đứng, vừa ra liền bảo ngay với Giang Đường: “Đừng giằng dai, mau đưa đi mổ.”
“Không lại à?” Người đàn ông đứng kế bên hỏi Từ Lai.
Từ Lai gật đầu, nhìn anh ta: “Anh cũng không lại à?”
Người đàn ông nhếch môi cười, trong đôi mắt nghiêm nghị có một vẻ gì đó ta không hiểu được: “Đang định lại đây.”
Sau khi được người đàn ông nhắc nhở, Từ Lai mới lôi cặp giò của mình đi về phía anh. Bình An đứng canh bên người Cận Thời Xuyên, trông thấy Từ Lai đi về phía nó, nó liền chủ động chạy đến chỗ Từ Lai.
Từ Lai xoa đầu Bình An, khen ngợi nó rồi lập tức đến bên Cận Thời Xuyên. Giang Đường tạm dừng cáng lại.
Cận Thời Xuyên chìa tay nắm cổ tay Từ Lai, nó lạnh đến nỗi khiến anh đau lòng. Anh khàn khàn hỏi: “Khóc à?”
“…” Từ Lai không đáp, mặc kệ anh thích túm cổ tay thì cứ túm.
Thấy cô nàng đang dỗi, anh liền chơi bài đểu, lắc nhẹ cổ tay Từ Lai: “Lai Lai, anh đau.”
Mọi người tròn mắt không sao tin nổi nhìn đội trưởng ác ma nhà mình nũng nũng nũng… nịu, lại còn lấy vết thương ra để làm làm làm… nũng…
Từ Lai lườm nguýt, lí nhí bảo: “Về rồi biết tay em.”
Quan Sam cười hì hì, trông thấy người đàn ông đi sau Từ Lai, vội vàng chạy đến chỗ anh ta, hơi hơi chột dạ hỏi: “Tam ca, sao anh lại đến đây?”
Mạnh Khâm nhếch mép, mắt nhìn thẳng tới người thương binh trên băng ca, cười khẩy một tiếng: “Cứu người trước, về rồi biết tay anh.”