Sáng sớm, các tân huấn luyện viên thức dậy, việc đầu tiên là đi thăm chuồng chó, dắt chó đi một lèo, cho đi đại tiện, tiểu tiện, chạy mấy vòng khởi động gân cốt rồi dắt về, dọn sạch chuồng chó rồi cho mấy cu cậu ăn sáng.
Những việc này đều là nhiệm vụ tối qua cô giáo Từ giao cho họ trên lớp. Bồi dưỡng tình cảm với một chú chó, bước đầu tiên chính là bắt đầu từ cuộc sống và ăn uống hàng ngày.
Sắp xếp xong xuôi cho mấy cu cậu thì mới đến lượt huấn luyện viên được ăn cơm.
Một ngày huấn luyện mới bắt đầu.
Buổi sáng vẫn tiếp tục huấn luyện cơ bản, tập lại các động tác của ngày hôm qua. Hôm nay mọi người có vẻ đã quen việc, mọi chuyện đã thuận buồm xuôi gió hơn hẳn, các ông tướng cũng rất nể tình.
Từ Lai khoanh tay đứng bên cạnh Cận Thời Xuyên chép miệng: “Xem ra họ đã hiểu được cách sống cùng một chú chó.”
“Giờ mới là bắt đầu thôi.” Cận Thời Xuyên quan sát các tân huấn luyện viên, “Có thể kiên trì đến cuối cùng, làm bài kiểm tra đạt tiêu chuẩn rồi mới nói được.”
“Bình An, lại đây.” Từ Lai cúi đầu gọi Bình An đang ngồi dưới bóng cây.
Bình An đang định chạy lại thì Cận Thời Xuyên bất ngờ quay lại nhìn: “Bình An, ngồi yên.”
Thế là Bình An ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây nhìn hai người họ.
Từ Lai ngẩng đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên, Bình An mà cô đã thấy nó từ lúc lọt lòng, loáng cái đã phản bội rồi sao?
“Đừng nhìn anh như vậy.” Cận Thời Xuyên liếc nhìn Từ Lai, “Anh thay mặt Tổ quốc cảm ơn em đã bồi dưỡng cho bọn anh một chú chó tìm kiếm cứu nạn ưu tú như thế.”
“Em bỗng thấy hơi hối hận rồi.” Từ Lai trơ mắt nhìn Bình An.
“Chẳng biết hôm qua ai là người một mực đòi giao Bình An cho anh nhỉ, chỗ anh không bán thuốc hối hận đâu.”
“Em… hắt xì!” Từ Lai bịt mũi hắt hơi một cái.
Cận Thời Xuyên đã nghe Từ nha đầu hắt hơi suốt từ đầu buổi sáng đến giờ, giọng nói cũng hơi khò khè.
“Thuốc hôm qua anh đưa em có uống không đấy?” Anh hỏi.
Từ Lai gật đầu, đáp lại hơi chột dạ: “Có… tối qua uống rồi mà!”
Cận Thời Xuyên hiểu ngay ra vấn đề: “Nghĩa là sáng nay chưa uống hả?”
“Ờm…” Từ Lai không dám nhìn Cận Thời Xuyên.
“Ờm cái gì mà ờm.” Cận Thời Xuyên gõ lên vành mũ của Từ Lai, nghiêm giọng ra lệnh, “Quay về uống thuốc.”
Từ Lai len lén trợn mắt lại Cận Thời Xuyên, vừa quay đi vừa lầu bầu: “Uống thì uống, làm gì mà căng?”
Cận Thời Xuyên đứng chống hông cười khổ: “Cái con quỷ này, chiều em quá rồi.”
Đến giờ nghỉ trưa, Từ Lai thấy mình không ổn lắm, cổ họng bị đau rát. Cô vội đi uống mấy viên thuốc rồi mới mặc quần áo huấn luyện, đội mũ tử tế rồi đi xuống dưới tầng.
Hôm nay, thời tiết như bị điên, cực kỳ khó chịu. Cận Thời Xuyên quyết định nội dung buổi chiều chuyển sang học trong phòng.
Đây chắc chắn là tin tức tốt nhất ngày hôm nay rồi. Tuy nhiên, câu tiếp theo Cận Thời Xuyên nói khiến mọi người lập tức héo rũ.
Anh nói: “Hôm nay ai kiểm tra nội dung huấn luyện không đạt thì phạt cõng 15 ki lô gam trèo thang.”
Ngày xưa, nội dung huấn luyện họ sợ nhất chính là món này, đến chết mất!
Có hình phạt này treo trên đầu, buổi huấn luyện chiều hôm nay mọi người làm cực kỳ nghiêm túc.
Nội dung huấn luyện hôm nay là dẫn dụ, ngăn chặn, khen thưởng.
Phần một là dẫn dụ. Huấn luyện viên sử dụng thức ăn, đồ vật, hành động của bản thân và các tác nhân khác dẫn dụ chó làm một động tác cụ thể để hình thành phản xạ có điều kiện với động tác đã huấn luyện.
Phần hai là ngăn chặn, nghĩa là ngăn không cho có thực hiện hành vi không được phép. Huấn luyện viên hô to khẩu lệnh “Ngồi yên” để đe dọa đồng thời với động tác ngăn cản hành vi của chó. Thái độ của huấn luyện viên phải nghiêm túc, dứt khoát, đồng thời với việc ngăn chặn hành vi không được phép của chó, cũng cần phải đi kèm với khen thưởng để hóa giải trạng thái căng thẳng thần kinh cho chó.
Phần ba là khen thưởng. Tương tự như trên, dạy chó làm chính xác một động tác, lặp đi lặp lại thành phản xạ, tùy vào trạng thái tinh thần của chó mà chọn lựa loại huấn luyện ra hiệu bằng tay, khen thưởng bằng thức ăn, vuốt ve, phát đồ chơi, cho nghỉ, đi cùng với khẩu lệnh “Tốt”.
Tất nhiên tùy từng con mà có những nét tính cách khác biệt, cần phải sử dụng linh hoạt các phương pháp trên để tìm ra cách thích hợp nhất đối với chó của bạn.
Đây là những kiến thức Từ Lai đã trình bày trong buổi học ngày hôm qua. Hôm nay, Cận Thời Xuyên nói thêm một lần nữa, mọi người càng hiểu rõ hơn.
Tiếp đó, Bình An lại được làm mẫu. Mọi người xem rất chăm chú, chăm chú hơn hẳn trước đây. Bởi vì trong lòng ai cũng đều chung một suy nghĩ: không muốn bị phạt.
Đáng tiếc, lý tưởng thì đẹp đẽ còn thực tế lại phũ phàng. Buổi huấn luyện chiều hôm nay, tất cả đều không đạt. Chẳng con chó nào chống cự lại được sức hấp dẫn của đồ ăn.
Thế là, sau khi trả chó về chuồng, mọi người tập hợp lại dưới chân tòa nhà hình tháp. Cận Thời Xuyên cầm đồng hồ bấm giây đi cùng Từ Lai tới.
Không cần tập hợp đội hình đội ngũ, anh cứ thế đứng trước mặt mọi người nói luôn: “Không cao đâu, chỉ mười tầng thôi.”
Mọi người tròn mắt há hốc miệng. Cõng 15 ki lô gam leo thang cao mười tầng nhà mà còn “chỉ” cái gì nữa?
Mẹ kiếp, ngược đãi quá.
Dương Dương đứng ra khỏi nhóm: “Báo cáo.”
Cận Thời Xuyên nhìn về phía Dương Dương: “Nói đi.”
“Nghe nói kỷ lục của đội trưởng Cận là 55 giây, đến giờ vẫn chưa có ai phá được.”
“Cho nên sao?” Cận Thời Xuyên ung dung nhìn Dương Dương.
“Nếu như nhóm chúng tôi có một người có thể vượt qua anh, sau này có thể…”
Cận Thời Xuyên giơ tay ngăn lại: “Sau này các cậu muốn thế nào cũng được, chịu chưa?”
Cái tay Dương Dương giỏi sinh sự này là một người rất tự tin, anh ta gật đầu: “Nếu tôi thắng, tôi chỉ có một yêu cầu thôi.”
“Đồng ý luôn.” Cận Thời Xuyên không cần hỏi là gì đã đồng ý ngay.
Từ Lai vác cái cổ họng đau rát, cười nhạt nhìn Dương Dương. Thằng nhóc này đúng là vẫn chưa chịu thua, nhất định phải phân cao thấp đây!
Cận Thời Xuyên đưa đồng hồ bấm giây cho Từ Lai: “Để cho khách quan, cô giáo Từ làm trọng tài. Mọi người có ý kiến gì không?”
“Báo cáo, không có.” Mọi người lắc đầu, tinh thần phấn chấn mãnh liệt, hoàn toàn không cảm thấy bị phạt mà có cảm giác đây là một cuộc tranh tài.
Bắt đầu trèo thang, Từ Lai bấm đồng hồ, Lưu Húc ghi chép kết quả, mọi người cực kỳ hưng phấn, chỉ cần thắng thì cuộc sống sau này tha hồ sung sướng.
Thời gian trôi qua từng giây một, tất cả mọi người đều đã hoàn thành. Lưu Húc công bố kết quả. Người có thành tích tốt nhất là Dương Dương, 57 giây.
“Tốt lắm, trận đấu kết thúc.” Từ Lai thấy cũng không còn nhiều thời gian, dọn dẹp rồi đi ăn cơm là vừa.
Cứ tưởng thế là đã xong, nào ngờ Dương Dương bất ngờ nói: “Báo cáo, đội trưởng Cận vẫn chưa trèo.”
Từ Lai bắn ánh mắt cậu thật là đần về phía Dương Dương: “Thành tích của đội trưởng Cận sờ sờ ra đó, còn thi nữa làm gì?”
“Nhưng đó là thành tích trước đây của đội trưởng Cận. Ý tôi là thành tích bây giờ.” Dương Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, gương mặt anh tuấn in rõ bốn chữ to: tôi không chịu thua.
“Đội trưởng Cận, anh thấy sao?” Từ Lai biết trong nhóm có những người không phục Cận Thời Xuyên, nhân đây áp chế tinh thần họ cũng hay.
Cận Thời Xuyên cười nhẹ tênh: “Vậy thì so.”
Đeo xong trang bị, chuẩn bị sẵn sàng, Từ Lai phát hiệu lệnh, Cận Thời Xuyên lao lên, tốc độ nhanh đến choáng váng, như thể không phải anh đang cõng ba lô 15 ki lô gam mà chỉ là một cái ba lô không.
Lưu Húc lắc đầu, nói với mọi người: “Các cậu thật là, chẳng biết ai cho các cậu dũng khí, giờ thì tự làm tự chịu rồi.”
Mọi người ù ù cạc cạc nhìn Lưu Húc. Từ Lai cười nhạt một tiếng: “Chắc là Lương Tịnh Như cho rồi!”
Giờ thì đến lượt Lưu Húc ù ù cạc cạc, liên quan gì Lương Tịnh Như ở đây?
Đến cuối cùng, khi mọi người đều đã hiểu ra, tất cả đều mất hết cả tinh thần.
Đội trưởng Cận tự phá vỡ kỷ lục cũ của mình, lập thành tích mới nhanh hơn.
Cận Thời Xuyên đợi mọi người vỗ tay xong thì hô: “Nghiêm, nghỉ. Còn so nữa không?”
Tập thể quần chúng bị ăn phải dưa bở lắc đầu đều chằn chặn.
“Giải tán.”
“Dương Dương.” Từ Lai giữ cậu ta lại.
Dương Dương đi ngược lại qua chỗ Từ Lai, đánh mắt nhìn Cận Thời Xuyên rồi cười hỏi Từ Lai: “Cô giáo Từ có gì dạy bảo ạ.”
Cận Thời Xuyên đã sớm phát hiện cậu Dương Dương này hình như đặc biệt niềm nở, hễ là Từ Lai gọi thì lúc nào cậu ta cũng vui vẻ, đôi mắt sáng lên.
Tuy nhiên cậu chàng này ngày thường lại hay gây chuyện, thái độ đắc thắng.
“Tò mò hỏi một chút, nếu thắng thì cậu muốn đội trưởng Cận làm gì?” Từ Lai hỏi.
Dương Dương nhìn Từ Lai và Cận Thời Xuyên, hai người đều đang nhìn cậu ta. Cậu ta cũng không ngượng gì, cảm thấy đâu phải là lời không thể nói.
“Tôi thấy Bình An rất tốt nên muốn đổi chó với đội trưởng Cận.”
Từ Lai rất hứng thú: “Cậu muốn Bình An hả?”
“Nói cho đúng thì đó vốn là chó của cô giáo Từ, cuối cùng lại rơi vào tay của đội trưởng Cận.” Dương Dương dường như có vẻ đang bất bình thay cho Từ Lai, không biết là đã hiểu lầm điều gì.
Cận Thời Xuyên trừng mắt: “Cái thẳng này, gì cũng dám nói, đi ăn cơm đi.”
Dương Dương nhìn Từ Lai đang mỉm cười rồi lại nhìn Cận Thời Xuyên mặt khó đăm đăm, đáp “vâng” rồi quay người đi.
Thấy cậu chàng đáng yêu đã đi rồi, Từ Lai mới nhìn sang Cận Thời Xuyên: “Em cảm thấy anh ở trong lòng cậu Dương Dương kia đã bị coi là loại người cậy mạnh hiếp yếu, ăn cướp trắng trợn rồi.”
Cận Thời Xuyên lườm Từ Lai một cái: “Loại người gì cơ?”
Từ Lai phì cười.
Ôi chao, đau họng quá!
Tác giả có lời muốn nói:
Xuyên Ca: Loại người là ý gì hả?
Lai Lai: Là tổ hợp tính cách điển hình của nhân vật trong truyện ấy!
Xuyên Ca: Lão Lộ, trong truyện tôi là loại người gì?
Lão Lộ: Ban đầu là độc đoán, chuyên quyền, chủ nghĩa đàn ông.
Xuyên Ca: Ban… đầu… hả?
Lão Lộ: Ờm.
Xuyên Ca: Vậy à? Giờ không phải nữa hả?
Lão Lộ: Bây giờ, kaka… là chúa ghen tuông.
Xuyên Ca xắn tay áo: Lão Lộ, chúng ta cần nói chuyện một chút.
Lão Lộ: He he, có duyên gặp lại sau nhé.
Chú thích:
*Bài “Dũng khí” do Lương Tịnh Như hát: