Cô từ từ mở mắt, chớp chớp mấy cái rồi lập tức nhìn xuống, tim đập thình thịch.
Điều hòa trong xe lặng lẽ phả hơi lạnh, trên người cô được đắp một chiếc áo huấn luyện nhưng dưới chiếc áo ấy là…
Tim cô đập ngày càng nhanh như đánh trống.
Cô cảm nhận được hai tay mình đang ôm một cánh tay ấm áp, rắn chắc, lại còn đang mười… ngón… đan… nhau.
Cô ngẩng đầu lên nhìn. Người đàn ông vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đều, hình như vẫn đang ngủ.
Mày kiếm nghiêm nghị, lông mi còn dài hơn cả con gái, mũi thẳng, môi mỏng, chiếc cằm cân xứng, từng khuy áo được cài cẩn thận, gọn gàng, đứng đắn.
Yết hầu trên chiếc cổ màu đồng bỗng chuyển động lên xuống trông cực kỳ gợi cảm.
Từ Lai nhìn đến xuất thần, lúc hoàn hồn lại thì hai gò má đã nóng bừng. Cô ngại ngùng đánh mắt nhìn đi chỗ khác, ngồi thẳng người lại, định rút luôn bàn tay ra.
Đúng lúc cô vừa thả tay thì người đàn ông siết chặt bàn tay cô lại. Cô tròn mắt nhìn Cận Thời Xuyên, vẫn đang ngủ, chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Cô nhìn quanh tứ phía, thấy không ai chú ý đến họ nhưng xe đã vào trong thành phố rồi, lát nữa mọi người xuống xe kiểu gì cũng sẽ đi ngang qua hai người. Mặc dù đã được quần áo phủ lên không thấy gì được nhưng tóm lại là cô vẫn có tật giật mình!
Cô thử rút tay về thêm lần nữa, lần này bên tai lại có giọng đàn ông trầm ấm hơi khàn nói khẽ chỉ đủ cho hai người họ nghe.
“Đừng động.”
Từ Lai giật bắn mình, nhìn ngay lại Cận Thời Xuyên, vừa đúng lúc anh cũng mở mắt ra.
Ánh mắt chạm nhau. Con ngươi đen láy của anh không có chút mơ màng như mới tỉnh ngủ nào, nó sâu thẳm như một cái đầm nước lắng đọng qua năm tháng sâu không thấy đáy.
Từ Lai sợ người khác nghe thấy, thì thào nói với Cận Thời Xuyên: “Buông tay.”
Cận Thời Xuyên cười khẽ, cũng thì thào đáp: “Đây là do em chủ động đấy nhé.”
“Em ngủ mà.” Cô đâu có ngờ giờ mình đã đói khát đến mức nằm ngủ cũng sàm sỡ người khác được đâu.
“Không phải là em ngồi cạnh ai cũng đều thế cả đấy chứ?”
“Tất nhiên là không.” Từ Lai cất cao giọng. Nếu là bình thường thì cũng chẳng sao nhưng đây là ở trong xe yên tĩnh nên nó cực kỳ nổi bật.
Quả nhiên câu này đã đánh thức toàn bộ mọi người dù đang ngủ, không ngủ hay là đang mơ màng.
“Cô giáo Từ, có chuyện gì à?” Giang Đường ngồi ở ghế sau nhỏm người dậy hỏi.
Từ Lai giật mình rút ngay tay về, hai tai đỏ lựng. May mà từ chỗ Giang Đường nhìn sang thì không thấy được.
“Không có gì, tôi bảo là con đường này không phải mới làm.” Từ Lai lúng túng chết đi được, cô lườm Cận Thời Xuyên cháy mắt.
Giang Đường càng thấy khó hiểu: “Cô giáo Từ sao lại nói chuyện với đội trưởng Cận về con đường này thế?”
“Ngồi xuống đi.” Cận Thời Xuyên bảo Giang Đường.
Từ Lai ngồi thẳng người lên, gấp áo gọn gàng lại trả cho Cận Thời Xuyên. Cận Thời Xuyên cũng tiện tay trả tai nghe lại cho Từ Lai. Hai người cùng không nói gì, động tác rất ăn ý.
Cận Thời Xuyên nhét áo vào trong ba lô để dưới chân. Từ Lai cất tai nghe và điện thoại vào trong túi.
Lưu Húc ngồi ở dãy ghế bên kia thì đã nhìn thấy hết mọi chuyện trên đường đi, giờ thì có thể đưa ra kết luận cuối rồi: cây vạn tuế đã ra hoa.
Tuy nhiên, có chuyện mà Từ Lai và cả Lưu Húc vẫn cho là mình đã nhìn thấy hết đều không biết, đó là khi Cận Thời Xuyên đắp áo lên người cô thì tình cờ chạm vào bàn tay bé nhó mềm mại thế là anh liền len lén đặt nó vào lòng bàn tay mình, giấu dưới lớp áo, cảm thấy vừa lòng thỏa mãn.
Đến nơi, mọi người xuống xe, chào tạm biệt Cận Thời Xuyên và Từ Lai rồi mỗi người một ngả.
Lưu Húc xuống sau cùng, cười hì hì lại trước mặt Từ Lai nói: “Cô giáo Từ, về sau muốn cũng khó mà gặp được cô rồi.”
“Không biết được, xã hội hiện đại có cái gì mà một cú điện thoại không thể giải quyết chứ.” Từ Lai mỉm cười với Lưu Húc.
Lưu Húc cảm thấy Từ Lai nói rất hay, anh ta gật gật đầu: “Cũng phải, nói không chừng sau này phải đổi cách xưng hô rồi.”
“Là gì?” Từ Lai tò mò nhìn khuôn mặt thẳng thắn, thật thà, phúc hậu của Lưu Húc.
“Gọi là chị dâu!” Lưu Húc cười khà khà, đánh mắt nhìn sang chỗ Cận Thời Xuyên đang đứng nói chuyện với mấy anh em ở gần đấy.
Từ Lai cũng nhìn theo Lưu Húc, hai tiếng chị dâu này khiến trong lòng cô rất vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, nhịn cười bảo: “Đừng gọi lung tung!”
Lưu Húc đứng nghiêm, bật cười hô: “Rõ.”
Sau khi mọi người đều đã về hết, Cận Thời Xuyên bảo Từ Lai: “Giờ đưa em về nhé.”
“Vâng.”
Đang nói thì có tiếng còi xe hình như gọi họ. Cận Thời Xuyên kéo hành lý của Từ Lai: “Đi thôi.”
Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên đến cạnh chiếc xe. Lục Phương Kỳ từ chỗ ghế lái bước xuống, đi vòng qua trước đầu xe, vẫy tay chào họ, gương mặt tuấn tú cười rạng rỡ.
“Chị dâu.” Lục Phương Kỳ đã sớm về phe Từ Lai, thỉnh thoảng cũng có gửi tin nhắn cho cô. Có điều gọi riêng ở chỗ không có ai thì không sao, người trong cuộc còn đang ở đây thì…
Từ Lai đang bối rối không biết nên đáp thế nào thì Cận Thời Xuyên đóng cốp xe lại xong đi lên, nghiêm túc bảo: “Gọi linh tinh gì đấy.”
Lục Phương Kỳ trề môi nhìn sang hướng Từ Lai, ý là coi cái tính kìa, con đường phải đi vẫn còn dài.
Từ Lai dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Cận Thời Xuyên, nghe thấy anh nói tiếp nửa câu sau: “Vẫn chưa phải mà.”
Thế là Lục Phương Kỳ và Từ Lai, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, câu nói này thật cao thâm!
Sau khi lên xe, Lục Phương Kỳ tóm tắt lại cho Cận Thời Xuyên nghe các chuyện trong đội thời gian qua.
“Tuần trước, trời mưa to liên tục, nội thành bị ngập, phải đi thông tắc mệt lử, cơm còn chẳng buồn ăn…”
“Một bà cụ bị lạc đường ở trên núi nên nhóm lửa để gọi người tới cứu, thành ra đi cứu người còn phải dập cả một đám cháy to, may mà không có ai bị thương…”
“Đến cứu hỏa cho một nhà ở dưới quê, trưởng thôn uống rượu say vừa đánh vừa chửi, đến lúc tỉnh rượu thì lại quay ra xin lỗi rối rít…”
“…”
Lục Phương Kỳ biết Cận Thời Xuyên quan tâm mấy chuyện này nên chọn nói mấy chuyện chính, không tỏ thái độ cá nhân. Cận Thời Xuyên ngồi ở ghế lái phụ im lặng nghe, thỉnh thoảng đáp mấy câu. Từ Lai ngồi đằng sau nghe xong thì lại thở dài trong bụng. Những chuyện này họ đã nhìn mãi thành quen nhưng cô biết ai gặp phải chuyện này cũng đều không dễ chịu, là máu và mồ hôi đã tôi luyện nên họ như vậy.
Đến tiểu khu Nam Thành, Cận Thời Xuyên giúp Từ Lai lấy hành lý trong cốp sau xe ra đưa cho cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Từ Lai gật đầu: “Vâng, anh cũng thế nhé. Lâu lắm mới được nghỉ một lần, phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”
Cận Thời Xuyên cười dịu dàng, hất cằm về phía cô: “Đi vào đi.”
“Vâng.” Từ Lai vẫy tay chào, “Bái bái.”
Cận Thời Xuyên gật đầu, ý bảo cô vào đi, không ngờ cô nàng lại quay sang nghiêng đầu vẫy tay chào Lục Phương Kỳ đang ngồi trong xe. Anh liếc nhìn theo, thằng cha Lục Phương Kỳ có vẻ rất khoái chí.
Thấy Từ Lai đã vào nhà rồi, Cận Thời Xuyên mới đủng đỉnh mở cửa trước ra chui vào xe, đánh mắt nhìn Lục Phương Kỳ, nghiêm mặt bảo: “Nhìn đủ rồi thì lái xe đi đi.”
Lục Phương Kỳ cười khì khì, liếc qua Cận Thời Xuyên rồi lái xe đi.
“Anh Xuyên động lòng rồi hả?” Ngay từ đầu anh ta đã nghi rồi, thêm câu vừa nãy nữa thì càng chắc chắn hơn.
Vẫn chưa phải hả? Thế thì cũng sắp rồi!
“Trước đây ông làm thế nào để theo đuổi con gái nhà người ta thế?” Cận Thời Xuyên cầm một điếu thuốc lá chỉ nghịch trên tay chứ không châm lửa.
Lục Phương Kỳ cười ha hả trong bụng, đánh mắt nhìn sang: “Đệt, đại ca ơi, từ trước đến nay tôi mới là người bị theo đuổi đấy chứ?”
Cận Thời Xuyên cười nhếch mép: “Không khoác lác thì chết hả?”
“Thời nay nói thật mà chẳng ai tin.”
Lục Phương Kỳ cũng khổ tâm lắm, anh ta là người rất biết nói năng, vẻ ngoài cũng được, quả thực khiến người ta có cảm giác là kẻ đào hoa, mặc thêm bộ quân phục vào lại càng giống, công thêm con người thường thích tự thổi phồng những ký ức đẹp đẽ, cho nên anh ta khó mà tránh khỏi việc bị dán nhãn không chung thủy.
Sự thật là thằng cha này cũng giống như Cận Thời Xuyên, đều là loại chưa từng yêu đương.
“Bớt than thở đi.” Cận Thời Xuyên liếc nhìn Lục Phương Kỳ, “Nói cái gì có tính xây dựng chút xem.”
“Muốn theo đuổi chị dâu à?” Lục Phương Kỳ tuy không có kinh nghiệm nhưng nền tảng lý thuyết thì rất phong phú.
Cận Thời Xuyên nhàn nhạt đáp: “Ờ.”
Lục Phương Kỳ biết ngay mà, anh ta bật cười: “Người ta đã thích ông từ lâu rồi, ông còn theo đuổi cái gì chứ, cứ ăn luôn là xong.”
“Lục Phương Kỳ, muốn chết thì cứ nói nữa đi, không có gì hay thì ngậm miệng lại cho ông.”
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Lục Phương Kỳ quay sang nói với Cận Thời Xuyên: “Để theo đuổi con gái quanh đi quẩn lại chẳng phải chỉ có mấy thứ ăn cơm, xem phim, tặng hoa hay sao. Tóm lại đại ca chỉ cần nhớ, bất kể làm thế nào, điểm đến cuối cùng là chiếc giường là sẽ ổn hết.”
Cận Thời Xuyên gí nắm đấm vào đầu Lục Phương Kỳ quát: “Tôi cảnh cáo ông trước nhé, sau này hẹn hò với con gái nhà người ta, chưa lĩnh giấy mà đã lừa người ta lên giường thì ông đây sẽ là thằng đầu tiên xử ông đấy.”
“Đây là thời nào rồi chứ?” Lục Phương Kỳ xoa đầu, dở khóc dở cười, “Ông đúng là đồ bảo thủ.”
…
Từ Lai về đến căn nhà không còn Bình An ở đó, trong lòng cảm thấy trống vắng, thế là liền thay đồ, mặc một bộ quần áo thể thao đi ăn cơm, ăn cơm xong thì ra bờ sông chạy bộ.
Mới chạy được một lát, điện thoại liền đổ chuông, cô đeo tai nghe vào trả lời: “A lô?”
Cận Thời Xuyên ngồi trên sân thượng hút thuốc, nghe thấy tiếng cô thở mạnh, kích thích đến nỗi suýt thì đánh rơi điện thoại, tàn thuốc bị rung tay rơi xuống đất.
Đêm hôm khuya khoắt, cái con bé này làm gì thế?
“Em đang làm gì thế?” Đệt, sao giọng đã bị nghẹn rồi.
Từ Lai vốn không xem ai gọi đến đã nghe máy luôn, nhận ra giọng Cận Thời Xuyên cô mới dừng lại hít thở: “Đang chạy ạ!”
Cận Thời Xuyên hút một hơi thuốc rồi nhả ra, nghe thấy đầu bên kia có tiếng ồn, hình như còn có cả tiếng nhạc bèn hỏi: “Em chạy ở bên ngoài à?”
“Dạ, bờ sông.” Từ Lai dừng lại nhìn nhóm các cô các dì nhảy ở quảng trường bên bờ sông rất vui vẻ.
“Mấy giờ rồi, con gái có một mình mà cứ chạy bừa vậy hả?” Cận Thời Xuyên dường như đã quên mất Từ Lai cũng từng sống một mình hồi ở nước ngoài.
Từ Lai giơ đồng hồ lên xem rồi trả lời: “Chưa đến chín giờ.”
“Thế em định khi nào mới về nhà?”
“Vâng, sắp rồi.”
“Sắp là lúc nào?”
“Giờ về ngay đây.”
“Về đến nhà thì gọi cho anh.”
“Biết rồi ạ.”
Từ Lai nhấn kết thúc cuộc gọi, nở nụ cười ngọt ngào. Còn chưa ở chung với nhau mà đã quản nghiêm thế cơ à? Đồ chủ nghĩa đàn ông.
Có điều, tại sao cô lại thấy vui thế nhỉ? Vì có người quản mình chăng?
Về tới nhà, Từ Lai liền gọi lại ngay cho Cận Thời Xuyên: “Em về đến nhà rồi thưa sếp.”
Cận Thời Xuyên phì cười: “Nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đón em.”
“Dạ?” Từ Lai vừa mới mở tủ lạnh ra liền ngừng tay, “Đón em ạ?”
“Hẹn hò.” Cận Thời Xuyên dừng một chút, “Anh còn nợ em một bữa cơm.”
“À.” Từ Lai nở nụ cười, sực nhớ ra lời anh nói tối hôm ấy, “Vâng ạ!”
Cận Thời Xuyên cũng cười: “Chín giờ sáng mai nhé, có sớm không?”
Từ Lai lắc lắc đầu: “Không sớm, rất thích hợp.”
“Ừ.” Giọng Cận Thời Xuyên giờ phút này dịu dàng như phát thanh viên radio đêm khuya, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, “Ngủ ngon.”
Giọng Từ Lai cũng êm ái như một sợi lông vũ đang rơi: “Ngủ ngon.”