Bên tai là giọng nói trầm ấm của anh cứ lặp đi lặp lại mấy chữ “hẹn hò”, “theo đuổi em”, “con”.
Cô ngồi dậy, xuống giường, lê dép ra đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đen sì sì. Đêm nay đến cả vầng trăng cũng phải nấp mình vì ngượng ngùng.
Căn phòng tối om, tĩnh lặng, ẩn vào trong bóng đêm sâu thẳm vỗ về trái tim đang xao xuyến của cô.
Cùng không ngủ được còn có một người nữa, ở dưới tầng.
Giữa hành lang tối om, có một đốm lửa nhỏ sáng lập lòe, tô điểm thêm chút màu sắc cho màn đêm.
Cận Thời Xuyên đứng trước cửa phòng ký túc xá, ngón tay dài thư thả kẹp một điếu thuốc, bóng tối giấu đi hình dáng gương mặt anh, chỉ có đôi mắt đen hơn cả màn đêm là tỏa ra ánh sáng.
Anh hút một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, bất giác cười một tiếng. Đối với những người đi lính, một giấc ngủ là điều quý giá biết bao. Thế mà hôm nay, lần đầu tiên, anh mất ngủ.
Ngước mắt nhìn bầu trời đêm mênh mông tối tăm vô tận, bỗng nhiên nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh xắn của em lại hiện lên.
Tối nay vì sao lại nói ra những lời đó, đến chính anh cũng không biết rõ. Anh vốn định đợi kết thúc hẳn khóa huấn luyện xong rồi mới nói tới chuyện này, nhưng nghe em cứ Dương Dương thế này, Dương Dương thế kia, rồi bỗng dưng lại nhớ đến cái anh gì kia của em, thế là liền không muốn đợi nữa.
Thực sự thì chính xác đã động lòng với em lúc nào, ở đâu, anh cũng chẳng biết nữa. Trước đây, anh đã từng nghe lũ anh em chí cốt và các đồng chí chiến hữu tán gẫu chuyện này. Hầu hết họ đều giống như anh, chẳng biết từ khi nào đã đặt người ấy ở trong lòng.
Ngày nào cũng muốn gặp em, nghĩ cách đối tốt với em, không muốn để em chịu thiệt thòi, không chịu nổi khi thấy người đàn ông khác đến gần em…
Tóm lại, tình yêu là một thứ rất mông lung, vô hình. Khi bạn ý thức được sự tồn tại của nó thì bạn đã sớm yêu mất rồi.
Cận Thời Xuyên chưa từng yêu đương, cũng chưa từng động lòng với ai. Nếu chuyện tình cảm là một quyển sách, vậy quyển sách của anh chính là cuốn “Vô tự thiên thư”.
Từ nhỏ đến lớn, anh đi đến đâu cũng được đủ từ thiếu nữ cho đến phụ nữ yêu mến, còn anh thì luôn vững vàng như một đỉnh núi tuyết, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nếu đến gần nhất định sẽ bị đóng băng chết cóng trong lớp tuyết trắng xóa ấy.
Đám anh em nối khố rất thích trêu chọc anh rằng không ngờ một thằng có vẻ ngoài mê hoặc người khác như thế lại là một vị hòa thượng tứ đại giai không.
Mỗi lần như vậy, nếu anh không rảnh thì bỏ ngoài tai, ngược lại thì sẽ đáp trả bọn nó bằng một cái nhìn sắc lẹm.
Anh đã từng thẳng thắn xem xét vấn đề này. Anh không hề phân vân gì về thiên hướng tình dục của mình, gia đình thuận hòa, cha mẹ yêu thương, không có ám ảnh tâm lý lúc nhỏ, đến tuổi cưới vợ cũng không phản cảm gì chuyện này. Cái chính là chẳng có cảm giác gì cả.
Cho đến khi Từ Lai xuất hiện. Anh dường như liền hiểu ra không phải là chẳng thể có cảm giác.
Anh công nhận, trong lòng anh, Từ Lai không như những người khác. Anh biết rõ ý đồ của cô gái này với mình nhưng không đẩy cô ra xa như đã làm với những cô gái khác.
Có lúc anh đã từng đem tất cả đổ cho việc họ từng gặp nhau cách đây mười năm, họ từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, xem như là quen biết nhau đã lâu.
Dần dần, một cách âm thầm, mọi thứ đều đã thay đổi…
Cô làm cho anh dần quen với cuộc sống có cô. Cô đánh người sinh sự vì anh, dáng vẻ đĩnh đạc đường hoàng, sáng trưa chiều mỗi ngày không ngừng nhắn tin cho anh, cô lo lắng khi thấy anh bị thương, cô bị trật khớp còn hùng hổ khuyên nhủ bé gái định tự sát.
Còn cả hôm ở trung đoàn, cô để đám vệ tinh bu quanh để chọc tức anh, cô vì muốn để Bình An đi với anh mà cố ý ăn mặc khiêu gợi, cô sợ ếch sợ nhái nên nhảy chồm lên người anh thật đáng yêu, cô bị sốt cao vẫn còn cố gắng giảng bài…
Có lẽ, từ lâu anh đã động lòng với cô, chỉ là anh vẫn còn những nỗi băn khoăn riêng.
Thứ nhất, anh muốn xác định tình cảm Từ Lai dành cho anh là biết ơn hay là tình yêu.
Thứ hai, anh là một người lính, anh chẳng thể ở bên cô nhiều.
Bởi vậy, anh mới nói là việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường, muốn cô suy nghĩ cho thật kỹ, hiểu cho thật rõ.
Con người trước sau vẫn là một cơ thể bằng xương bằng thịt, bản chất của con người trước sau vẫn luôn có một mặt cảm tính, dù có muốn giả vờ thì sớm muộn vẫn sẽ bị trái tim bán đứng vì không khống chế nổi.
Vì chuyện của Dương Dương, Từ Lai trở mặt với anh, anh cảm thấy rất khó chịu. Tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng sự chua xót trong lòng thì ngày một thêm mãnh liệt hơn, dữ dội hơn.
Thế là, trong quãng thời gian ấy, anh đã nghiêm túc suy nghĩ lại một lần. Nếu như trước đây anh chỉ nghi ngờ mình đã động lòng với Từ Lai thì hiện giờ anh có thể dám chắc trăm phần trăm rằng mình đã yêu em ấy từ lâu.
Chỉ là…
Cận Thời Xuyên hút một hơi thuốc, bật cười tự giễu. Năng lực tự kiểm soát bản thân, điều anh cho là niềm tự hào nhất của một người lính, đứng trước mặt em ấy, nó cứ tan chảy dần dần từng phút một, đến nỗi giờ chẳng còn đáng giá một xu.
Nếu đã xác định là cô thì có tan chảy cũng chẳng sao. Trừ phi cô không cần anh nữa, bằng không, dù có thế nào cũng đừng hòng anh buông tay.
Từ Lai hỏi anh không phải bảo là việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường sao.
Thật ra anh rất muốn trả lời cô rằng: Vứt mẹ cái việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường đi, ông đây muốn lập gia đình với em, có được không đây?
Nhưng mà chỗ này là doanh trại, chuyện tình cảm để dành về rồi nói vậy.
…
Ngày hôm sau, khi chuông báo thức kêu, Từ Lai vác cặp mắt gấu trúc đi tập thể dục.
Bấy lâu nay, Từ Lai vẫn luôn giữ thói quen chạy bộ buổi sáng. Mỗi sáng sớm, các đội viên đều được thấy cô giáo Từ khỏe khoắn, mạnh mẽ, sánh vai chạy cùng họ trên đường chạy, rất có tinh thần.
“Hôm qua cô giáo Từ ngủ không ngon à? Bọng mắt hơi sưng lên rồi kìa!” Giang Đường rất giỏi quan sát người khác, thấy hôm nay Từ Lai hơi uể oải liền đoán ra ngay.
“À, hơi mất ngủ một chút.” Từ Lai ngẩng đầu lên liếc cái tên đầu sỏ cao ráo nhất hội đang chạy ở đằng trước một cái rồi cắm đầu cắm cổ chạy.
Giang Đường lại tiếp: “Da dẻ con gái quan trọng lắm, mặc dù cô giáo Từ có vẻ đẹp trời ban nhưng vẫn cần được chăm sóc…”
“Giang Đường.” Cận Thời Xuyên không biết đã chạy cạnh Giang Đường từ lúc nào.
Cậu ta quay sang nhìn thử: “Ối! Đội trưởng Cận, sao anh lại chạy từ đằng sau tới thế?”
Vẻ mặt Cận Thời Xuyên thản nhiên như không, đôi mắt nghiêm nghị, ra lệnh: “Chạy lên trước đi.”
“Rõ.” Giang Đường mặc dù không vừa ý nhưng vốn đâu dám chống lại lệnh của đội trưởng Cận chứ.
Giang Đường nhanh chóng chạy lên trước. Cận Thời Xuyên lấp vào chỗ trống của Giang Đường, ngay cạnh người Từ Lai.
Từ Lai liếc qua Cận Thời Xuyên ở bên một cái. Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, cánh môi cong cong, thì thầm nói với cô: “Cô giáo Từ, nhìn đằng trước đi.”
“…” Ha ha, Từ Lai dở khóc dở cười, lấy việc công làm việc tư mà còn giả bộ đứng đắn…
…
Từ Lai giới thiệu nội dung và cách thức huấn luyện ngày hôm nay.
Hôm nay sẽ huấn luyện kỹ năng tìm kiếm, hay còn gọi là huấn luyện tìm đồ vật. Vì mới bắt đầu nên các huấn luyện viên sẽ sử dụng món đồ mà chó của mình yêu thích nhất để thực hành huấn luyện. Đem giấu món đồ yêu thích ấy ở một chỗ ngoài tầm mắt, ví dụ như giẫm dưới chân, giấu trong lỗ hoặc cất ở trên cao, khi chó nóng lòng muốn lấy được món đồ thì hô khẩu lệnh “(tên chó), đào”, lặp lại liên tục cho đến khi tạo thành phản xạ có điều kiện cho chó.
Huấn luyện viên và chó của họ đã hình thành được sự ăn ý rất tốt, từ quan hệ xa lạ, không tín nhiệm đã chuyển biến thành phụ thuộc, tín nhiệm nên trong quá trình thực hành bài học này, cả người và chó đều có vẻ rất thuận buồm xuôi gió.
Cùng lúc đó, mọi người cũng chú ý tới một chuyện. Cô giáo Từ cười với đội trưởng Cận, giống như mây mù tan đi, trời xanh trở lại, mặt trời tỏa sáng.
Giờ giải lao, mọi người tiếp tục được một phen trợn mắt há mồm nữa. Đội trưởng Cận và Cô giáo Từ đứng ở một góc nói nói cười cười với nhau.
Đó là đội trưởng Cận đấy nhé, là đội trưởng Cận luôn nghiêm túc, thận trọng đấy nhé. Sao hôm nay cười ấm như nắng vậy?
Giang Đường qua chỗ Lưu Húc hỏi dò: “Tiểu đội trưởng, chuyện của đại ca là thế nào thế?”
Từ hồi sáng, lúc chạy thể dục, thấy đội trưởng Cận chạy lại chỗ cô giáo Từ là đã thấy không bình thường rồi, hai người này mới đây còn khác xa thế này.
Sau đó, xâu chuỗi những chuyện trước đây và cảnh tượng đang ngay trước mắt, anh ta cảm thấy cái chuyện thú vị anh ta phát hiện ra hôm trước chắc là thật rồi.
Giang Đường thấy Lưu Húc cười hiền từ như một bà mẹ già thì bó tay: “Tiểu đội trưởng, hỏi anh, anh còn chưa trả lời mà! Gì mà cười bỉ ổi thế hả?”
Lưu Húc suýt thì chết vì sặc nước bọt, trợn mắt lườm Giang Đường: “Bỉ ổi hả? Cái thằng này, nói lại lần nữa xem…”
Sau này, khi mọi người đều đã biết cô giáo Từ là chị dâu, cả đám đều hóa đá. Không phải Từ Lai còn mới trêu Giang Đường là Holmes sao, sao khó hiểu vậy?
Giang Đường bị oan to, anh ta chỉ là một con chó độc thân, vốn không hề nghĩ đến chuyện đó mà! Không phải vẫn luôn là tình đồng chí hữu nghị hay sao? Thế nào mà lại thăng hoa đến cảnh giới cao vậy được?
Ở cạnh đó, thực ra Từ Lai và Cận Thời Xuyên chỉ đang trao đổi chuyện huấn luyện với nhau thôi. Tuy nhiên, có lẽ vì tâm thế nay đã khác xưa nên hai người cùng phát hiện cách họ nhìn đối phương ngày càng đặc biệt.
À, nói chính xác thì là ánh mắt Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai không còn như mọi ngày, trong cái nhìn chăm chú có hòa quyện thêm mấy phần dịu dàng.
Hai người trao đổi nội dung kiểm tra tiếp theo xong liền thông báo cho Lưu Húc và cả đội chuẩn bị.
Sau khi xong bài kiểm tra, nội dung huấn luyện hôm nay coi như đã hoàn thành. Cận Thời Xuyên tổng kết lại một lượt rồi cho mọi người giải tán.
Giờ mọi người không còn như hồi mới đầu, làm gì cũng đều nghiêm túc như đang trong kỳ huấn luyện tân binh. Sau khi được cho giải tán, các huấn luyện viên giờ sẽ cùng chó của mình hoạt động tự do.
Có thể dẫn chúng đi chơi bóng, có thể nằm trên thao trường ngắm trời ngắm đất, cũng có thể chạy vài vòng chơi đùa, đến giờ vào chuồng thì mới dắt chó về.
Hôm nay, được nhìn thấy các huấn luyện viên vui vẻ cùng với chó của mình, Từ Lai cũng thấy vui lây. Cảnh tượng kiểu này, nếu bạn không được tận mắt trông thấy, e là mãi mãi chẳng thể tưởng tượng ra nổi.
Những gã đàn ông mình đồng da sắt đem sự dịu dàng nhất của mình trao cho cộng sự trung thành nhất của họ, đồng thời là người anh em kề vai chiến đấu trong tương lai – chú chó tìm kiếm cứu hộ.
Chú thích:
*Vô tự thiên thư: là một quyển sách không có chữ, chỉ những người có duyên với nó mới thấy được nội dung trong đó. Trong phim “Hoàng tử Thiếu Lâm”, nhờ nhặt và đọc được nó, hoàng thượng Khai Tâm đã tự rèn luyện trở thành một cao thủ võ nghệ.