• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ có một chiếc đèn tường được bật sáng. Đồng hồ treo tường trên tường vẫn đều đặn quay, nhắc nhở thời gian một cách đúng mực. 

Lục Diễn Chi đứng bên bàn làm việc, trên khuôn mặt đầy phong trần của ông ấy không chỉ có sự mệt mỏi mà còn lẫn chút giận dữ. 

Cảnh tượng vừa rồi thật sự quá sốc. 

Chỉ nghĩ đến việc Minh Yểu ăn mặc xộc xệch nằm trong lòng Nguyên Dã, tay còn nắm chặt áo của anh, Lục Diễn Chi không thể kiềm chế được mong muốn muốn được đánh anh. 

Dù cho Nguyên Dã không làm gì quá đáng với cô, ông ấy vẫn không thể yên tâm. 

Ánh sáng ấm áp chiếu lên người Lục Diễn Chi, nhưng chỉ để lại một bóng tối cho ông ấy. Không biết đã bao lâu trôi qua, ông ấy mới trầm giọng nói: “Con bé là con gái của tôi.” 

“Bây giờ mới vội vã gánh trách nhiệm làm ba, có phải đã hơi muộn rồi không?” Nguyên Dã dựa lưng vào kệ sách, ánh mắt tình cờ rơi vào Lục Diễn Chi. 

Anh cười mỉm, nhưng đáy mắt tối tăm lại lạnh lùng. 

Nguyên Dã không ưa Lục Diễn Chi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Ban đầu anh không hiểu tại sao chị gái lại chịu kết hôn với ông ấy nữa, rõ ràng Lục Diễn Chi yêu Minh Nguyệt nhiều năm, vậy mà còn có thể kết hôn với chị gái anh. 

Nghĩ kỹ lại, mọi lựa chọn của Lục Diễn Chi đều là lựa chọn tốt nhất cho ông ấy. 

Chia tay Minh Nguyệt, cưới Nguyên Yểu, bỏ qua Minh Yểu rồi chờ Minh Nguyệt không còn nữa mới tìm cô về… 

So với họ, rõ ràng ông ấy yêu bản thân mình hơn. 

“Cậu thích cô ấy?” Lục Diễn Chi cuối cùng cũng quay đầu nhìn Nguyên Dã. 

Nhà họ Nguyên và nhà họ Lục vốn không cùng đẳng cấp. Người em vợ này của ông ấy đã chiến thắng ngay từ lúc sinh ra, vẻ ngoài và khí chất đều nổi bật. 

Dù anh có tự cao tự đại, vẫn có người ngã gục trước anh, điên cuồng vì anh. Mặc dù đó là sức hút riêng của Nguyên Dã, Lục Diễn Chi không thấy điều đó có gì xấu. 

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Nguyên Dã không đụng đến đến Minh Yểu, đặc biệt là ông còn thấy Nguyên Dã bế cô vào giường rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. 

Nếu ông ấy còn không nhìn ra được cái gì, thì hơn bốn mươi năm cuộc đời của ông ấy coi như vất. 

“Chuyện này không liên quan đến anh.” Nguyên Dã vẫn không có chút căng thẳng. 

Anh nhún vai, nói một cách lịch sự nhưng đầy xa cách: “Dù rất tiếc vì cô ấy là con gái của anh, nhưng cũng phải cảm ơn anh.” 

“Cậu tránh xa con bé là lời cảm ơn tốt nhất đấy.” Mặt mày Lục Diễn Chi u ám, cơn giận không ngừng tăng lên. 

“Có lẽ phải làm anh thất vọng rồi.” Nguyên Dã mỉm cười đầy ẩn ý. Rõ ràng anh không có ý định nói chuyện tử tế với Lục Diễn Chi. 

Nói xong câu đó, anh quay người đi ra khỏi phòng làm việc, đi qua hành lang rồi ra khỏi cửa. 



Minh Yểu hoàn toàn không biết gì về cuộc cãi vã của hai người kia, cô nằm nghiêng ngủ, mái tóc dài mềm mại che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô. 

Ánh nắng ban sớm bị rèm cửa đôi chặn lại, phòng ngủ trở nên mờ tối. Không biết bao lâu sau, từ trong chăn vươn ra một đôi tay mảnh mai trắng nõn. 

Minh Yểu mò mẫm tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nheo mắt nhìn giờ. 

Màn hình hiển thị 6:06AM. 

Thời gian thức dậy của Minh Yểu không khác thường ngày là mấy. Cô tắt chế độ máy bay, định đặt điện thoại xuống thì thấy tin nhắn từ WeChat hiện lên. 

[Nguyên Dã: Tỉnh dậy thì nhắn cho tôi] 

[Nguyên Dã: Tôi đưa cô đi] 

Đầu Minh Yểu còn hơi mơ màng. Cô dụi mắt, nhận ra tin nhắn này được gửi cách đây bốn giờ. 

Trong chớp nhoáng này trong đầu cô chợt hiện lên cảnh đêm qua. Cô nhớ mình bị mất ngủ, muốn đi uống nước, trên đường gặp Nguyên Dã nên tò mò đi ra ban công. 

Nói chuyện vài câu xong hình như cô có uống chút rượu vang đỏ? 

Còn hỏi anh có ghét mình không… 

Chuyện sau đó thì Minh Yểu không nhớ rõ lắm. Nếu không đoán sai, chắc là cô say rồi được Nguyên Dã bế vào phòng? 

Một giây, hai giây, ba giây. 

Làn da trắng như ngọc của cô gái bắt đầu dần dần đỏ lên. 

Minh Yểu ảo não che mặt. Trời ơi quá xấu hổ rồi. 

Không biết Nguyên Dã sẽ nghĩ gì về mình, chắc là sẽ ghét mình hơn chăng? Nhưng tại sao anh lại nói muốn đưa cô đi? Chẳng lẽ là cô yêu cầu? 

Tửu lượng của Minh Yểu cơ bản là uống một ly là say, cô biết sức lực của mình đến đâu. Trong thời gian mẹ mới qua đời, cái may mắn duy nhất là tính tính của cô sau khi say cũng không tệ lắm, say là ngủ luôn. 

Cô thở dài, ngồi dậy với tâm trạng chán chường. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cô chỉ có thể cố gắng đối mặt. 

[Minh Yểu: Giơ chân.gif] 

Cô gửi một biểu cảm cho Nguyên Dã rồi đặt điện thoại xuống. 

Trong tủ treo rất nhiều váy áo đẹp, Minh Yểu tưởng tượng cảnh Lục Tinh Nguyên nghiêm túc chọn váy cho mình, không nhịn được cười. 

Cô chọn một chiếc váy dài phong cách Hepburn cổ điển. Mặt váy là màu đen đơn giản, tay áo, cổ và viền váy thêu viền trắng. Thiết kế dây lưng tôn lên vòng eo thon thả của cô, khi di chuyển váy bay bay tạo nên vẻ thanh thoát. 

Minh Yểu rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng. 

Đúng lúc đó nhận được tin nhắn từ Nguyên Dã: [Khu C tòa 6, mang bữa sáng đến giúp tôi] 

Cô biết nhà họ Lục ở tòa 1 khu C, không khó đoán ra Nguyên Dã đã trở về căn hộ của mình. Dù không hiểu tại sao anh lại rời đi vào lúc giữa đêm, nhưng Minh Yểu vẫn gửi lại một biểu cảm ngoan ngoãn gật đầu. 

Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày nghỉ duy nhất của học sinh lớp 12. 

Minh Yểu nhìn qua phòng Lục Tinh Nguyên còn đang đóng chặt, cẩn thận băng qua phòng khách đi xuống cầu thang. 

Vì không chắc có gặp Lục Diễn Chi không, cô không khỏi lo lắng. 

Không phải sợ, mà là không biết phải làm thế nào. 

Minh Yểu không biết nhiều về Lục Diễn Chi, ngoài việc biết ông ấy là viện trưởng Bệnh viện tư Nhân Đức, ấn tượng sâu sắc nhất của cô là chuyện lăng nha lăng nhăng của ông. 

Tính cách của mẹ cô rất mạnh mẽ, sau khi chia tay thì không chịu quay lại tìm Lục Diễn Chi. Nhưng Minh Yểu biết mẹ cô vẫn trách móc ông ấy, chỉ là bà không cho phép bản thân quay đầu mà thôi. 

Nỗi lòng sớm đã nguội lạnh. Trong suốt mười tám năm qua, Minh Nguyệt chưa từng tìm người khác. 

So với bà, tình cảm của Lục Diễn Chi thì phóng khoáng hơn nhiều. Dù có cảm giác tội lỗi, nhưng sợ là cũng chưa từng thấy hối hận. 

Cô vừa nghĩ vừa đi xuống lầu, không thể sinh ra cảm giác tốt đẹp gì về Lục Diễn Chi. 

“Chào buổi sáng Yểu Yểu.” Dì Trần mặc tạp dề trắng tinh, cười chào cô, “Bây giờ ăn sáng luôn sao?” 

Tối qua Minh Yểu đã gặp dì Trần. Dì đã làm việc ở nhà họ Lục hơn mười năm, Lục Tinh Nguyên coi bà ấy như nửa người mẹ. 

Bà ấy đối với Minh Yểu cũng không có chút mâu thuẫn nào, nhiệt tình đến mức khiến cô ngượng ngùng. 

“Cảm ơn dì Trần.” Đây là lần đầu tiên Minh Yểu được đối đãi như vậy, lễ phép mỉm cười đáp lại. 

“Cháu thích ăn sáng kiểu Trung hay Tây?” Dì Trần dẫn Minh Yểu vào ngồi ở phòng ăn. 

“Kiểu Trung là được rồi ạ.” 

“Vậy cháu đợi một lát nhé.” Dì Trần nói rồi đi vào bếp. 

Minh Yểu theo sau dì Trần định phụ giúp, nhưng bị đuổi ra ngoài, “Cháu ngồi đợi là được rồi.” 

Cô lúng túng ngồi ở bàn ăn, lại không dám lấy điện thoại ra chơi. Dì Trần rất nhanh nhẹn, trong chốc lát đã bày xong món ăn lên bàn. 

Cùng lúc đó, Lục Diễn Chi mặc vest lịch sự cũng xuất hiện trong phòng ăn. 

“Ngủ có quen chỗ không?” Ông ấy cầm tờ báo, nhưng ánh mắt lại nhìn Minh Yểu. 

Năm nay Lục Diễn Chi hơn bốn mươi tuổi, do tập thể dục đều đặn nên giữ được vóc dáng tốt. Ngũ quan của ông ấy cân đối, hốc mắt hơi sâu, đôi mắt hoa đào sâu thẳm vẫn thu hút. 

Lục Tinh Nguyên luôn nói Lục Diễn Chi giả vờ rất giỏi. Giỏi đến mức người ngoài nói ông ấy lạnh lùng, điềm tĩnh, nhã nhặn, luôn đầy phụ nữ nhào đến với ông. 

Thực ra chỉ là kẻ giả danh quân tử. 

Minh Yểu gật đầu qua loa, múc cháo gạo lên rồi không nói gì. Cô luôn cảm thấy Lục Diễn Chi muốn nói gì đó với mình, nhưng tiếc là sau đó ông ấy không nói thêm, hai ba con lúng túng ăn xong bữa sáng. 

“A Dã và Tiểu Nguyên đều thích đồ ngọt.” 

Đến khi dì Trần đưa bữa sáng đã đóng gói xong cho Minh Yểu, Lục Diễn Chi mới không kiềm được nữa. 

Ông đặt tờ báo xuống, trầm giọng nói: “Con và Nguyên Dã có quan hệ tốt à?” 

Cô và Nguyên Dã? 

Minh Yểu không biết ông ấy kết luận thế nào, chỉ khẽ lắc đầu. 

“Vậy để dì Trần mang cho cậu ấy là được.” Lục Diễn Chi vẫn nhíu mày, “Sắp thi đại học rồi, con yên tâm ở nhà. Căn nhà ở ngõ Lộc Vĩ thì ba sẽ cho người xử lý.” 

“Không cần, con tự mang đi được.” 

Minh Yểu không đồng ý, xách hộp thức ăn đi ra khỏi nhà họ Lục. 

Lục Diễn Chi nhìn bóng dáng gầy gò bướng bỉnh của cô, thoáng thấy bóng dáng của Minh Nguyệt. 

Ông ấy thở dài một tiếng, nỗi hối hận lóe lên trong đôi mắt. 



Nội dung tin tức đưa tin về vụ cháy ở ngõ Lộc Vĩ. Nguyên nhân là do cặp đôi cãi nhau, người đàn ông mắc chứng trầm cảm châm lửa đốt nhà, gây ra 1 người chết 6 người bị thương. 

Minh Yểu mở link tin tức Tiết Linh Tử gửi, tâm trạng có chút chùng xuống. Cặp đôi đó sống ở tầng trên nhà Minh Yểu, cô nhớ họ từng hạnh phúc, cũng nhớ những tiếng đập đồ đạc. 

Đến nay chưa đầy một năm, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Giống như tình yêu của Minh Nguyệt và Lục Diễn Chi, thật mỏng manh và dễ tan vỡ. 

Nếu đã vậy, sao ban đầu phải ở bên nhau?

[Tiết Linh Tử: Bây giờ người trẻ yêu nhau cũng đáng sợ quá, lần trước còn có người đâm chết người ở ngoài đường…] 

[Tiết Linh Tử: Vẫn là độc thân mới giữ được bình an [thôi miên bản thân]] 

Câu Tiết Linh Tử vừa gửi, Minh Yểu không nhịn được trêu: [Nói như thể cậu muốn thoát ế là thoát ngay được ấy] 

[Tiết Linh Tử: Cậu muốn chọc tớ tức chết rồi hưởng trà sữa của tớ hả.gif] 

Cổng nhà Nguyên Dã đã mở sẵn, Minh Yểu bước vào rồi đóng cửa lại, cô cất điện thoại, đi qua sân vườn đến cửa ra vào. Vừa nhấn chuông chưa bao lâu, đã có người ra mở cửa. 

Chàng trai trẻ trước mặt để trần thân trên. 

Tóc anh hơi ướt, đôi mắt phượng dài tự nhiên hơi chếch lên, con ngươi đen sâu thẳm như muốn cuốn người ta vào sâu bên trong. 

Khoan đã, anh không mặc áo? 

Nguyên Dã chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen ở nhà. Bờ vai vuông góc cạnh, làn da trắng lạnh có những đường cơ bụng xếp chặt, đường nhân ngư rõ ràng. 

Thân hình của người này quá đẹp. 

Đây là lần đầu tiên Minh Yểu tiếp xúc với một người đàn ông để trần nửa thân trên. Đặc biệt là người đó còn có gương mặt cực kỳ yêu nghiệt thế này… 

Cô chỉ liếc một cái rồi lập tức quay đi, gương mặt xinh đẹp cũng dần dần đỏ lên. 

Đối mặt gì chứ, không tồn tại. 

“Bữa sáng của anh này…” Minh Yểu như cái máy đưa hộp thức ăn ra trước mặt anh, quay mặt sang chỗ khác, mắt hơi nhắm lại. 

Nguyên Dã im lặng cúi đầu nhìn cô. 

Đôi tay nhỏ nhắn của cô gái nắm chặt quai hộp thức ăn, hàng mi dài cong vút run rẩy khiến anh muốn chạm vào, nhưng lại sợ làm cô sợ. 

“Không cần đổi giày.” 

Minh Yểu nghe thấy giọng khàn khàn của anh. 

Cảm giác nặng trĩu trên tay biến mất, chỉ còn cảm giác tê tê do ngón tay anh vô tình chạm vào. 

Minh Yểu từ từ mở mắt. 

Nguyên Dã đang đi vào trong, để lại cho cô một bóng lưng dài. 

Cô che ngực, cẩn thận bước theo sau. 

Tác giả có lời muốn nói:

Em Yểu: Anh thật là lẳng lơ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK