• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói “Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật” không phải là không có lý.

Sau khi đưa Minh Yểu đến sống cùng ở Cộng Giang Viên, Nguyên Dã cũng quyết định ở lại đây. Dù sao anh cũng là chủ nhà, Minh Yểu là người thuê tất nhiên không dám phản đối.

Lục Tinh Nguyên thấy vậy cũng nhanh chóng thu dọn hành lý để dọn vào, nói rằng sợ Minh Yểu bị Nguyên Dã bắt nạt.

Nguyên Dã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách tầng hai chơi switch. Anh chẳng thèm để ý đến Lục Tinh Nguyên đang kéo vali đi tới đi lui, mặc kệ cậu ấy muốn làm gì thì làm.

Cho đến ba phút sau, Lục Tinh Nguyên kéo một trong những chiếc vali ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Nguyên Dã như vừa mới thấy cậu ấy, nhướng mày hỏi.

“Con mang sách cho chị.” Lục Tinh Nguyên dừng chân lại, chào hỏi Nguyên Dã rồi đi.

Ai ngờ vừa dứt lời, Nguyên Dã đã bỏ máy chơi game xuống, đi thẳng đến trước mặt cậu ấy.

“Đưa đây, cháu về làm bài tập đi.” Khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Dã không lộ chút mờ ám nào.

“Được.” Lục Tinh Nguyên ngây thơ nghĩ Nguyên Dã đang muốn mình yên tâm làm bài tập, không suy nghĩ gì mà giao chiếc vali cho anh.

Nguyên – lươn lẹo – Dã quay lưng lại, nở một nụ cười đắc ý.

Nhà này có thang máy, thẳng lên phòng khách tầng ba. Cửa phòng ngủ của Minh Yểu đang đóng.

Nguyên Dã đứng trước cửa, đưa tay gõ cửa.

Tiếng gõ “cốc cốc” vang lên khi Minh Yểu mới tắm xong vừa bước ra khỏi phòng tắm. Cô không khóa cửa, không thấy động tĩnh bên ngoài, bèn nghĩ chắc là Nguyên Dã tìm mình.

Minh Yểu búi tóc lên, nhìn xuống bộ đồ ngủ ren màu hồng nhạt trên người. Sau khi chắc chắn mình ăn mặc chỉnh tề rồi mới cẩn thận mở cửa.

Nguyên Dã đứng trước cửa phòng cô, bên cạnh là chiếc vali bạc 24 inch.

Ánh sáng ấm áp từ hành lang rơi xuống từ đỉnh đầu anh, khiến cả người anh như chìm trong ánh sáng, đôi mắt đen láy sáng rực.

“Lục Tinh Nguyên bảo đưa sách cho em.” Nguyên Dã thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, đẩy chiếc vali về phía trước, cười nhạt giải thích.

“Cảm ơn.” Minh Yểu nhận vali, ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn.

Nhưng Nguyên Dã không có ý định rời đi. Anh vô tình nhìn vào trong, đôi mắt phượng hẹp dài như cây đũa phép của pháp sư, “Hôm nay em có thể làm xong bài tập không?”

Minh Yểu theo phản xạ liếc nhìn Nguyên Dã, mới nhớ đến anh đã làm “nàng tiên ốc” giúp cô làm bài tập vào tối qua.

Nhưng đó chưa phải là điểm mấu chốt. Điều quan trọng nhất là tối qua hình như cô đã gục ngủ xuống bàn.

Thật là xấu hổ.

Nói thật, cô đã hai lần được Nguyên Dã bế lên giường, tuy cô không có ý thức nhưng anh thì có!

Trong vài giây ngắn ngủi, Minh Yểu cắn môi, sắc mặt thay đổi liên tục.

Nguyên Dã cúi đầu nhìn biểu cảm nhỏ nhặt của cô. Đôi mắt hoa đào của cô hiện lên ba phần ngạc nhiên, ba phần hối hận, bốn phần ngại ngùng, thật là hiếm thấy.

Tiếc là cô rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

“Có thể…” Minh Yểu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào Nguyên Dã.

“Vậy em làm bài tập đi.” Nguyên Dã cuối cùng cũng không nhịn được mà xoa đầu cô, “Có chuyện gì thì nói với tôi.”

Hôm nay anh đã tạo đủ sự hiện diện, hài lòng quay lưng bỏ đi.

Minh Yểu thật sự muốn thời gian quay lại tối hôm qua. Nếu vậy, cô thà không làm bài tập, trực tiếp lên giường ngủ!

Cô cắn môi, đau khổ quay về phòng làm bài tập.

Ngủ một giấc lại là một ngày mới, huhu TAT



Minh Yểu cứ tưởng tối nay sẽ không ngủ ngon, ai ngờ ngủ một mạch đến sáng. Nói cũng lạ, chất lượng giấc ngủ của cô ở đây rõ ràng tốt hơn nhiều so với trước.

Cô lắc đầu, nhanh chóng thức dậy thu dọn đồ đạc.

Bữa sáng là bánh mì kẹp trứng và salad rau do Nguyên Dã làm. 

Khi Minh Yểu xuống lầu, vừa nhìn thấy ngay Lục Tinh Nguyên mặc đồ ngủ Kumamon*, ngồi rũ rượi ở bàn ăn.

*Kumamon là một linh vật do chính quyền Kumamoto, Nhật Bản, sáng tạo ra. Linh vật ra đời năm 2010 nhằm thu hút khách du lịch nhân dịp tàu điện ngầm Kyushu Shinkansen mở cửa.

“Không phải chín giờ cậu mới đi làm sao? Sao dậy sớm hơn cả con thế?” Lục Tinh Nguyên nhắm hờ mắt ngáp.

Tối qua cậu chơi game với bạn đến ba giờ sáng, sáu giờ đã bị Nguyên Dã gọi dậy, giờ cậu cảm thấy mình như cái xác chết trôi.

“Cháu nói thử xem?” Nguyên Dã rộng lượng rót cho Lục Tinh Nguyên một ly sữa nóng.

Thấy cậu ấy có vẻ không tỉnh táo, Nguyên Dã lập tức nổi giận, “Hôm qua chơi đến mấy giờ?”

“Hai ba giờ gì đó.” Lục Tinh Nguyên để lại chút chỗ trống cho mình.

Cậu ấy uống một ngụm sữa, miệng còn dính một vòng sữa mà không hề hay biết, “Tạ Du Ninh cứ muốn thi với con, cậu nói xem một người đàn ông chơi game thẻ bài làm gì?”

Nguyên Dã khó chịu rút một tờ giấy đưa cho cậu ấy, nói một cách khó hiểu: “Không phải cháu cũng đang chơi sao?”

“Thì chẳng phải cậu ấy cứ muốn thi với con sao?” Lục Tinh Nguyên bất mãn hừ một tiếng, “Sự thật chứng minh con đúng là người châu Âu.”

Nguyên Dã thì nghĩ đến chị mình và Lục Diễn Chi đều là người có tâm tư sâu sắc, sao lại sinh ra một đứa ngốc nghếch như vậy chứ?

Anh nhếch miệng cười, quay đầu lại thì thấy bóng dáng Minh Yểu. 

Đồng phục trường trung học số ba ở trên người cô lúc nào cũng ngay ngắn. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, đi lại lúc lắc làm trái tim anh rung động theo.

Nguyên Dã không thể không thừa nhận, cảm giác mỗi sáng đều được gặp Minh Yểu thật tuyệt.

Tất nhiên nếu Lục Tinh Nguyên không có mặt thì càng tốt.

“Chị dậy sớm thế?” Lục Tinh Nguyên không biết người cậu tốt của mình đang nghĩ gì.

Cậu ấy yếu ớt bật sáng màn hình điện thoại, thấy rõ thời gian trên đó thì chỉ hận không thể nằm xuống ngủ ngay, “Giờ còn chưa đến sáu rưỡi…”

“Đi thay quần áo đi.” Nguyên Dã liếc Lục Tinh Nguyên một cái, bước dài vào bếp lấy đồ ăn cho Minh Yểu.

Minh Yểu dù không có tài nấu nướng nhưng Minh Nguyệt thì rất giỏi, hàng ngày đổi món chuẩn bị bữa sáng và tối cho cô, khẩu vị của cô sớm đã được nuông chiều.

Không ngờ dọn đến đây vẫn có đãi ngộ như vậy, hèn gì ngày nào Lục Tinh Nguyên cũng khen Nguyên Dã.

Minh Yểu ăn bữa sáng do anh chuẩn bị, đôi mắt hoa đào màu nâu nhạt ánh lên tia sáng.

Ánh sáng trong bếp rực rỡ nhưng không thể bằng nụ cười nhẹ trên mặt cô. Trong không khí hòa quyện hương cà phê, sữa và các món ăn, bầu không khí thật ấm áp.

Sau bữa ăn, Nguyên Dã lái xe đưa họ đến trường như thường lệ. Hôm qua anh không nghĩ gì, hôm nay nhìn bóng lưng Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên đi xa, lại cảm thấy như người cha già.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Nguyên Dã phức tạp lái xe rời trường Trung học số ba với.



Thời gian vẫn còn sớm nhưng lớp 12/1 đã có rất nhiều học sinh chăm chỉ ngồi học.

Minh Yểu tinh thần sảng khoái, bước vào lớp dưới ánh nắng. Người duy nhất trong lớp không học là bạn học Tiết Linh Tử, vừa thấy Minh Yểu đã phấn khích vẫy tay, “Cuối cùng cậu cũng đến, mình đợi cậu nửa ngày rồi.”

“Hôm nay cậu đến sớm vậy?” Minh Yểu nghĩ mình nhìn nhầm, sao lại thấy Tiết Linh Tử ở trường trước bảy giờ rưỡi.

“Chị Lâm (mẹ Tiết Linh Tử) đang nghỉ ở nhà.” Tiết Linh Tử bĩu môi, “Mình có thể làm gì đây, mình cũng tuyệt vọng lắm.”

Mẹ cô ấy thường xuyên đi công tác, thỉnh thoảng ở nhà, nhìn cô ấy không vừa mắt. Tiết Linh Tử đã quen với cách hành xử của mẹ, sửa đổi thói xấu, hấp tấp ra khỏi nhà.

“Cũng tốt mà.” Minh Yểu lập tức nghĩ đến Lục Tinh Nguyên bị Nguyên Dã đánh thức buổi sáng, trong lòng nghĩ họ khá hợp nhau.

“Không nói chuyện này nữa.” Tiết Linh Tử vẫy tay, kéo Minh Yểu lại, “Lần này cậu và Tôn Diệu Nhân hoàn toàn bị ràng buộc rồi…”

Rắc rối giữa Minh Yểu và Tôn Diệu Nhân bị đồn thổi rất kinh khủng.

Chỉ có một điểm là đúng sự thật, đó là Tôn Diệu Nhân hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình(*).

(*) Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình: Câu này thường được dùng để miêu tả tình cảnh đơn phương, trong đó một bên có tình cảm hoặc ý định, nhưng bên kia lại không đáp lại hoặc không có cùng tình cảm.

“Mình nghe họ nói cậu bị Tôn Diệu Nhân đánh bầm dập, ngày mai có lẽ không đến trường được.”

“Người nào cũng nói rất giống thật. Nếu không phải hôm qua mình cũng có mặt, suýt chút nữa mình cũng nghĩ cậu bị Tôn Diệu Nhân bắt nạt.”

Tiết Linh Tử nói hăng say, nhưng vẫn chú ý đến xung quanh, hạ thấp giọng, “Đúng rồi, cậu biết họ nói gì về Nguyên Thần không? Họ nói anh ấy là kẻ thứ ba giữa cậu và Trình Tỉ hahaha.”

Minh Yểu:???

Đây là kịch bản máu chó gì vậy?

Chị em có muốn debut viết truyện không?

Chỉ nghe Tiết Linh Tử kể lại mà Minh Yểu đã thấy đủ kích thích rồi. Cô không dám xem bài gốc, nhưng không biết Lục Tinh Nguyên dưới sự gợi ý của Tiết Linh Tử đã âm thầm chuyển bài đăng cho Nguyên Dã, lặng lẽ lập công.

Giờ nói về Tôn Diệu Nhân.

Minh Yểu không hẳn là ghét cô ta, nhưng cũng không muốn tiếp xúc nhiều. Với tính cách kiêu ngạo của Tôn Diệu Nhân, dù việc tố cáo là do người khác xúi giục, thì cô ta cũng có ý định đó.

Nhưng với suy nghĩ của cô ta, có lẽ thật sự tin rằng cô đang yêu đương với “người ngoài xã hội”, lừa dối tình cảm của Trình Tỉ.

Minh Yểu phân tích suy nghĩ của Tôn Diệu Nhân rất rõ ràng.

Vừa tan tiết học sớm, cô ta đã chủ động đến xin lỗi. Lần này Tôn Diệu Nhân đi một mình, không có những kẻ tay sai đắc lực nhìn người bằng lỗ mũi, vẻ kiêu ngạo cũng giảm đi nhiều.

“Có việc gì không?” Minh Yểu để Tiết Linh Tử ở lại trong lớp, một mình đối phó với Tôn Diệu Nhân.

Sự việc vừa xảy ra vào ngày hôm qua, cô và Tôn Diệu Nhân đã trở nên quá nổi bật. Nhưng họ cũng không muốn tránh, cứ để người khác nhìn.

“Xin lỗi.” Tôn Diệu Nhân buông xõa mái tóc dài màu socola, đuôi tóc có sóng, nhưng hôm nay chủ nhân dường như không có tâm trạng chăm sóc, không bóng bẩy như thường.

“Tôi không cố ý tố cáo cậu.” Tôn Diệu Nhân nhíu mày, kiềm chế sự kiêu ngạo trong lòng rồi nói: “Tôi bị tức giận nên không chịu được… Trình Tỉ thích cậu như vậy…”

Xin lỗi thì thôi.

Minh Yểu thật sự thấy Tôn Diệu Nhân không cần giải thích. Đã không chịu được mà còn nói là không cố ý tố cáo? 

Cô ta thấy mình giống thánh mẫu bạch liên hoa vậy sao?

“Được, tôi biết rồi.” Minh Yểu đáp một cách lãnh đạm, không muốn để ý đến Tôn Diệu Nhân.

Tôn Diệu Nhân nói được nửa chừng, muốn nói lại thôi. Cô ta không dám tin nhìn Minh Yểu, không hài lòng với phản ứng lạnh lùng của cô, giống như người này không hề để cô ta vào mắt.

Tôn Diệu Nhân không chịu được điều này.

“Tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu.” Tôn Diệu Nhân mím môi nói.

“Vậy tôi phải thật lòng chấp nhận lời xin lỗi của cậu sao?” Minh Yểu hỏi lại.

“Cậu…” Tôn Diệu Nhân chỉ vào mặt Minh Yểu, hồi lâu sau vẫn không nói được câu nào.

Nếu không phải Trình Tỉ bảo cô ta nhất định phải đi xin lỗi, cô ta đâu có muốn đến, kết quả Minh Yểu lại thế này?

Tôn Diệu Nhân dậm chân, tức giận bỏ đi.

Minh Yểu có thể tưởng tượng cô ta sẽ nói gì với Trình Tỉ. Cô thu hồi ánh mắt, quay lại lớp học dưới ánh mắt khác thường của mọi người.

Nếu lúc này cô cầm điện thoại lên, sẽ thấy tin nhắn của Nguyên Dã gửi đến.

[Nguyên Dã: Bị bắt nạt sao không nói?]

[Nguyên Dã: Nụ cười dần biến mất.gif]

[Nguyên Dã: Đừng sợ]

[Nguyên Dã: Cô ta sẽ hối hận vì đã đối xử với em như vậy]

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Yểu: Anh muốn đánh phụ nữ?

Nguyên Dã chỉ vào mình, hỏi lại: Anh trông giống người như vậy sao?

Minh Yểu: Vậy anh là người thế nào?

Nguyên Dã: Là người đàn ông của em.

Minh Yểu:????

Lục Tinh Nguyên: Cậu à cậu tỉnh lại đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK